Sở Cảnh sát.
Ngày 19 tháng Năm năm 2000.
Harry vừa gác chân lên bàn và tìm được thế ngồi thoải mái nhất thì chuông điện thoại reo. Để không mất vị trí, anh vươn tay ra trong khi cơ hông giữ thăng bằng trên chiếc ghế văn phòng mới, bánh xe được tra dầu thật nguy hiểm. Mấy đầu ngón tay anh tóm được chiếc điện thoại.
“Hole nghe đây.”
“Harry à? Isaiah Bume gọi từ Johannesburg đây. Anh khỏe không?”
“Isaiah à? Ngạc nhiên đấy.”
“Thế à? Tôi gọi để cảm ơn anh thôi, Harry.”
“Cảm ơn tôi vì cái gì?”
“Vì đã không bắt đầu gì cả.”
“Bắt đầu cái gì?”
“Anh hiểu ý tôi mà, Harry. Vì đã không bắt đầu động thái ngoại giao nào để xin ân xá hay bất kỳ cái gì tương tự.”
Harry không đáp. Anh gần như đợi cuộc gọi này đã một thời gian rồi. Thế ngồi giờ không còn thoải mái nữa. Đôi mắt van xin của Andreas Hochner bất ngờ hiện về. Và giọng nói khẩn nài của Constance Hochner: ông có hứa mình sẽ làm những gì có thể không, ông Hole?
“Harry?
“Tôi còn đây.”
“Hôm qua tòa đã tuyên án rồi!”
Harry nhìn bức ảnh Sis trên tường. Năm năm mùa hè ấm áp bất thường, đúng không nhỉ? Hai anh em đã đi bơi ngay cả khi trời đang mưa. Anh thấy choáng ngợp một nỗi buồn khôn tả.
“Án tử hình à?,” anh nghe mình hỏi.
“Và không có quyền kháng cáo.”