Bệnh viện Ulleval.
Ngày 19 tháng 5 năm 2000
Bjarne Moller tìm thấy Harry trong phòng chờ của khoa ung thư. Sếp Đội Hình sự ngồi xuống canh Harry, nháy mắt với một cô gái trẻ nhỏ nhắn. Cô ta nhíu mày quay mặt đi.
“Tôi nghe nói chuyện xong xuôi cả rồi,” ông nói.
Harry gật đầu. “Bốn giờ sáng nay. Rakel đã ở đây suốt. Giờ Oleg đang ở trong đó. Sếp làm gì ở đây vậy?”
“Chỉ muốn nói chuyện với cậu chút thôi.”
“Tôi cần hút một điếu!” Harry đáp. “Ra ngoài đi.”
Họ tìm được một chiếc ghế dài dưới bóng cây. Những đám mây mỏng đang trôi nhanh qua bầu trời trên đầu họ. Tất cả các dấu hiệu này cho thấy sẽ có một ngày ấm áp nữa.
“Vậy là Rakel không biết gì à?” Moller hỏi.
“Chẳng biết gì hết!”
“Những người biết chuyện này có tôi, Meirik, Cảnh sát trưởng, Bộ trưởng Tư pháp và Thủ tướng. Cậu nữa, dĩ nhiên rồi.”
“Sếp biết rõ hơn tôi ai biết cái gì mà, sếp.”
“Phải. Đương nhiên rồi. Tôi chỉ nghĩ sao nói vậy.”
“Vậy chính xác thì sếp muốn nói gì với tôi?”
“Cậu biết gì không, Harry? Có những hôm tôi ước gì mình làm việc ở nơi khác. Nơi nào đó bớt chính trị đi, nhiều việc cảnh sát hơn. Chẳng hạn như Bergen. Nhưng rồi khi cậu thức dậy vào những ngày như hôm nay, đứng cạnh cửa sổ phòng ngủ nhìn ra con vịnh hẹp, những hòn đảo trong đó, lắng tai nghe chim hót và… cậu hiểu không?… Thế rồi cậu không còn muốn đi đâu nữa cả.”
Moller nhìn con bọ rùa đang bò lên đùi mình.
“Điều tôi muốn nói đó là chúng ta muốn được giữ nguyên mọi thứ như cũ, Harry.”
“Chúng ta đang nói về những thứ gì đây?”
“Cậu có biết rằng chưa một tổng thống Mỹ nào, trong hai mươi năm qua, trải qua hết nhiệm kỳ mà không có ít nhất mười lần mưu sát được phát hiện chưa? Và rằng tất cả hung thủ đều bị tóm gọn mà không có gì tới tai truyền thông? Chẳng ai được hưởng lợi khi những kế hoạch ám sát nguyên thủ quốc gia được công chúng biết, Harry. Đặc biệt là với những vụ có thể đã thành công, về mặt lý thuyết là vậy.”
“Về mặt lý thuyết hả sếp?”
“Không phải tôi nói. Nhưng tóm lại là chúng ta giữ kín vụ này. Chúng ta không muốn gieo rắc bất ổn. Hoặc phơi bày ra những yếu kém của hệ thống an ninh. Đây cũng không phải tôi nói. Những vụ ám sát dễ lây lan, giống như…”
“Tôi hiểu ý sếp,” Harry đáp, phì khói ra đằng mũi. “Cái chính là chúng ta đang làm việc này cho những kẻ có quyền thế, đúng không? Những người có thể và lẽ ra đã rung chuông cảnh báo từ trước.”
“Như tôi đã nói,” Moller nói. “Có những ngày Bergen có vẻ là một lựa chọn đáng kể.”
Trong vài phút chẳng ai nói gì nữa. Một con chim khệnh khạng trước mặt họ, vẫy đuôi, mổ mổ xuống cỏ với con mắt mở to cảnh giác.
“Chim chìa vôi,” Harry nói. “Motacilla alba. Kẻ thận trọng.”
“Cái gì cơ?”
“Những loài chim nhỏ của chúng ta. Thế còn những vụ giết người Gudbrand Johansen gây ra thì tính sao đây?”
“Chúng ta giải quyết hết các vụ ban đầu cho vừa ý rồi, không phải sao?”
“Ý sếp là sao?”
Meller tỏ ra lúng túng.
“Lúc này mà ta khuấy động mọi thứ lên thì chỉ tổ làm loét thêm miệng vết thương cũ cho những người thân thôi. Chưa kể nguy cơ ai đó sẽ soi mói và đào bới mọi chuyện lên. Mấy vụ án này đã khép lại rồi.”
“Được. Even Juul. Và Sverre Olsen. Thế còn vụ giết Haligrim Dale thì sao?”
“Sẽ chẳng có ma nào làm ầm lên vì ông ta đâu. Suy cho cùng, Dale là một à… ờ…”
“Chỉ là một gã già say xỉn chẳng ai thèm quan tâm à?”
“Xin cậu đấy, Harry. Đừng làm chuyện này khó khăn thêm nữa. Cậu biết tôi cũng chẳng vui vẻ gì đâu.”
Harry dụi điếu thuốc vào tay ghế đá, bỏ lại đầu thuốc vào gói thuốc.
“Tôi lại phải đi rồi, sếp.”
“Vậy chúng tôi có thể tin rằng cậu sẽ giữ kín chuyện này chứ?”
Harry cười ngoẻn. “Những gì tôi nghe nói có đúng không? Về người muốn tiếp quản việc của tôi ở POT?”
“Chắc chắn,” Moller đáp. “Tom Waaler đã nói rằng cậu ta sẽ ứng cử. Meirik muốn toàn bộ mục Quốc xã mới thành một phần trong mô tả công việc, để nó thành bệ phóng cho các công việc cấp cao. Sẵn nói luôn, tôi sẽ tiến cử cậu ta. Tôi cho rằng cậu sẽ vui khi cậu ta sắp biến, vì giờ cậu đã quay về Đội Hình sự? Khi mà vị trí thanh tra của cậu ta với chúng tôi sẽ trống.”
“Vậy đó là phần thưởng để tôi câm mồm chứ gì?”
“Cậu nghĩ cái quái gì đấy hả Harry? Bởi vì cậu là người giỏi nhất. Một lần nữa cậu đã chứng tỏ điều đó, đúng không? Tôi chỉ đang tự hỏi chúng tôi có thể tin cậy cậu được không.”
“Sếp biết tôi muốn giải quyết vụ nào không?”
Moller bẻ vai. “Vụ sát hại Ellen đã giải quyết rồi, Harry.”
“Không hẳn,” anh đáp. “Có vài chi tiết chúng ta vẫn chưa biết. Ngoài những chi tiết khác ra thì còn chuyện gì đã xảy ra với số tiền 200.000 krone Na Uy để mua khẩu súng trường. Có lẽ có một vài kẻ trung gian đấy!”
Moller gật đầu.
“Được. Cậu và Halvorsen có hai tháng. Nếu hai cậu không tìm được gì, vụ này sẽ khép lại.”
“Tôi đồng ý.”
Maller đứng dậy để đi. “Chỉ còn một điều tôi vẫn đang thắc mắc, Harry. Làm sao cậu đoán được mật khẩu là ‘Oleg’?”
“À, Ellen vẫn luôn nói với tôi rằng điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cô ấy gần như bao giờ cũng đúng.”
“Ấn tượng thật,” Moller gật đầu thán phục. “Vậy điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cậu là tên của cháu ngoại ông ta?”
“Không phải!”
“Không phải sao?”
“Tôi không phải là Ellen. Tôi phải suy nghĩ một chút chứ.”
Moller ném sang anh cái nhìn sắc lạnh. “Giờ cậu đang trêu tôi đấy hả Hole?”
Harry mỉm cười, hất đầu về phía con chim chìa vôi. “Tôi có đọc trong cuốn sách về chim nói lúc nãy rằng không ai biết tại sao chim chìa vôi lại vẫy đuôi khi chúng đứng yên. Đó là một bí ẩn. Điều duy nhất ta biết đó là chúng không thể ngừng…”