Chiến Thần Phục Thù

Chương 129: 205: Em phải tin anh chứ



“Anh tìm người bói quẻ cho em, em có thể làm được”, Lăng Khôi vừa nói xong câu này, Tô Duệ Hân “phụt” một tiếng, phun hết tất cả số rượu trong miệng ra ngoài. Tô Duệ Hân xấu hổ lau bờ môi đỏ thắm: “Tôi không nói với anh nữa, anh đúng là chẳng có gì hay ho”. “Không phải có một anh Lăng vẫn luôn âm thầm giúp đỡ em sao? Có sự giúp đỡ của anh Lăng, em lo gì đại sự không thành”, Lăng Khôi nói một câu. Tô Duệ Hân không vui nói: “Anh đừng nhắc đến anh Lăng đó với tôi, người này mặc dù rất có năng lực nhưng vẫn luôn không dám lộ diện, lén la lén lút, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp gì. Tôi không có thiện cảm gì với anh ta”. Tô Duệ Hân vẫn không quên giải thích một lượt, thậm chí còn nói luôn là không có thiện cảm. Điều này chứng tỏ rằng cô không muốn Lăng Khôi hiểu lầm mình. Lăng Khôi khẽ ho một tiếng: “Thật ra anh vẫn luôn có một bí mật chưa nói cho em biết, bây giờ anh nghĩ kỹ rồi, anh quyết định nói ra”. Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi bằng ánh mắt hiếu kỳ, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Lăng Khôi cuối cùng cũng chịu thừa nhận chuyện ngoại tình đi tìm người thứ ba khi trước rồi sao? Nếu đúng là như vậy thì cũng coi như anh đáng mặt đàn ông. Tô Duệ Hân tự nhủ, bản thân cô đã có thể chấp nhận sai lầm này của Lăng Khôi, chỉ cần anh dám thừa nhận. Lăng Khôi hơi lúng túng. Tô Duệ Hân càng dựa gần vào anh, bờ môi xinh đẹp cách môi Lăng Khôi chỉ vài centimet. Hô hấp của Lăng Khôi đã nhanh hơn rất nhiều. “Anh nói đi chứ. Chỉ cần dám thừa nhận sai lầm mình từng phạm phải thì chính là một người dũng cảm rồi. Tôi rất coi trọng những người có dũng khí”, Tô Duệ Hân nói. Cô đang cho Lăng Khôi uống một viên thuốc an thần, ngầm bảo Lăng Khôi chủ động thừa nhận sai lầm, bản thân có thể tha thứ cho anh. Thật ra phụ nữ là một giống loài vô cùng kỳ lạ. Không ít những cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt, khi người phụ nữ phát hiện ra đàn ông có người thứ ba ở bên ngoài thì đều thề thốt với đàn ông rằng chỉ cần anh chịu thừa nhận thì em có thể tha thứ cho anh. Đàn ông có thể thừa nhận sao? Tuyệt đối không thể. Lăng Khôi uống một hớp rượu, có men rượu kích thích thì dũng khí cũng lớn hơn: “Thật ra anh chính là anh Lăng”. “Phụt!” Tô Duệ Hân lại phun rượu ra. Phun thẳng vào mặt Lăng Khôi. “Xin lỗi, tôi không nhịn được cười, mất mặt quá”, Tô Duệ Hân vội vàng lấy khăn giấy lau rượu trên mặt Lăng Khôi, nói: “Anh đúng là uống nhiều quá rồi, hôm nay kết thúc ở đây thôi. Vốn dĩ bảo anh đến uống cùng tôi mà giờ lại trở thành anh say tôi tỉnh thế này”. Tô Duệ Hân đứng dậy thanh toán, rồi kéo tay Lăng Khôi: “Đi, về nhà. Đừng lên cơn điên rượu nữa”. Lăng Khôi sững sờ ngây dại. Mẹ kiếp! Trời ạ! Không dễ gì anh mới có thể thừa nhận mình là anh Lăng trước mặt em, vậy mà em lại coi đó như là trò cười sao? Chuyện này cũng hài hước quá rồi nhỉ? “Anh thật sự là anh Lăng, em phải tin anh chứ”, Lăng Khôi vừa đi theo ra cửa vừa vội vàng giải thích. “Tôi biết là anh uống nhiều rồi, đừng có nói linh tinh nữa được không?”, Tô Duệ Hân tỏ ra cạn lời: “Nếu anh là anh Lăng thì tôi là Trung Hải Vương đấy”. Lăng Khôi mặt mày ủ dột, trong lòng đau khổ không thôi. “Anh lấy tên anh Lăng ra để thề, anh chính là anh Lăng, hơn nữa sau này anh sẽ che chở cho em, không để em phải chịu đựng bất cứ sự đau khổ nào nữa, tuyệt đối không để cho người ta ức hiếp em”, Lăng Khôi còn hùng hồn nói. Kết quả vẫn còn chưa nói xong, Tô Duệ Hân đã thẳng tay che miệng Lăng Khôi lại: “Anh không phải là anh Lăng mà vẫn có mặt mũi dùng tên anh Lăng để thề thốt à? Anh đúng là khiến tôi cười chết mất. Thật sự không ngờ sau khi anh uống say lại ăn nói linh tinh như thế. Sau này tôi không tìm anh uống rượu nữa đâu”. Lăng Khôi bất lực, chỉ đành nuốt trở lại những lời lẽ vốn đã chuẩn bị xong xuôi. “Đừng nói linh tinh nữa, tôi buông tay ra đây, biết chưa hả?”, trước khi buông tay khỏi miệng Lăng Khôi, cô còn xác nhận lại một lần nữa. Thấy Lăng Khôi gật đầu thì cô mới chịu buông tay ra. Thấy Lăng Khôi ngoan ngoãn đi bên cạnh mình một đoạn đường và không nói linh tinh thêm nữa, lúc này Tô Duệ Hân mới thở phào nhẹ nhõm: “Đã tỉnh rượu hơn nhiều rồi nhỉ?” “…”, Lăng Khôi cạn lời: “Cũng tỉnh hơn một chút”. “Không nói linh tinh nữa đấy chứ?” Lăng Khôi lắc đầu: “Không đâu”. “Tôi biết anh đố kị với năng lực và tài hoa của anh Lăng, anh ta giúp đỡ tôi rất nhiều lần, trong lòng anh ghen tuông nên mới nói bừa mình là anh Lăng. Tôi hiểu nỗi lòng này mà”, Tô Duệ Hân lại nói: “Nhưng anh cũng không được nói dối chứ, người nói dối là đáng ghét nhất luôn, đời này tôi ghét nhất là loại người như vậy. Tôi hỏi anh lại một lần nữa, anh có phải anh Lăng không?” “Phải, à không”, Lăng Khôi gật đầu rồi lại lập tức lắc đầu. Mẹ kiếp, nếu như mình thừa nhận là anh Lăng thì cô ấy sẽ lại nói mình uống say rồi lên cơn điên rượu. Tôi khổ quá mà. Tô Duệ Hân lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc có phải hay không?” Lại còn không được nói dối, em muốn anh trả lời thế nào đây? Lăng Khôi ngơ ngác: “Em, em hy vọng anh là gì thì anh chính là vậy”. “Anh chính là Lăng Khôi”, Tô Duệ Hân thẳng thừng: “Anh đúng là uống rượu đến ngốc luôn rồi, ngay cả việc mình là ai cũng không biết nữa”. Lăng Khôi dứt khoát không nói gì nữa, anh đi dọc theo bờ sông Vọng Cổ cùng Tô Duệ Hân. Tô Duệ Hân không nói chuyện với Lăng Khôi nữa mà tự mình lẩm bẩm: “Lăng Khôi, mặc dù bây giờ anh đang uống say, nhưng vẫn cảm ơn anh đã dẫn tôi đến nơi này, tôi dường như đã nghe thấy âm thanh quen thuộc trong cơn mơ, thế rồi lại tỉnh giấc mộng. Cũng cảm ơn anh cùng tôi uống rượu, nhiều lời anh nói thật ra cũng rất có đạo lý”. “Tôi, Tô Duệ Hân là một người đang sống sờ sờ, không thể cứ mãi sống sau cái bóng của người khác”, Tô Duệ Hân tỉnh rượu rồi, nói chuyện rất rõ ràng: “Mặc dù tôi cảm thấy mình không làm được, nhưng tôi nhất định sẽ nỗ lực để làm. Mong rằng một ngày nào đó trong tương lai, bệnh viện Bình An do tôi lãnh đạo sẽ vượt qua tập đoàn Tô Thị. Hy vọng rồi sẽ đến một ngày tôi có thể trở thành người mà bà cụ Tô phải ngước nhìn”. “Bà ấy nợ tôi một tiếng xin lỗi. Hơn nữa, tôi phải khiến cho bà ấy hiểu rằng dù Tô Duệ Hân tôi rời khỏi nhà họ Tô thì vẫn có thể sống rất tốt, vẫn có thể tạo nên thành tựu vẻ vang”. “Dù không có kết quả, tôi cũng sẽ luôn nỗ lực, chỉ cần tôi không buông bỏ bản thân, chỉ cần tôi cứ luôn nỗ lực, hy vọng sẽ không lụi tàn”. “Trái tim không rối loạn, cảm xúc không vướng bận, không sợ hãi tương lai, không nhớ nhung quá khứ”. “Hy vọng ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp trời”, Tô Duệ Hân dừng lại, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời cao vời vợi. Cô đã nếm trải đau khổ, đã phát tiết, đã rơi lệ thậm chí là sụp đổ. Bây giờ, trên người cô đang ngập tràn hy vọng và sức sống mạnh mẽ. “Lăng Khôi, anh nói xem tôi có thể làm được không?”, Tô Duệ Hân đột nhiên quay người nhìn Lăng Khôi, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh muôn phần. Lăng Khôi nói: “Có thể”. “Tại sao vậy?”, Tô Duệ Hân hỏi xong thì vội vàng nói thêm một câu: “Không được nói cái lý do bói quẻ kia”. Lăng Khôi nghĩ ngợi, nói: “Bởi vì anh chính là anh Lăng”. “Đồ điên, xem ra anh vẫn chưa tỉnh rượu. Đừng nói nữa, theo tôi về nhà đi”, Tô Duệ Hân chỉ muốn đánh anh một bạt tai chết luôn. Chương 202: Mình đã quen với tên ngốc Lăng Khôi rồi Lúc Chu Lam tỉnh lại, trời đã chập choạng tối. Không nhìn thấy con gái, bà ta vô cùng hoảng hốt, điên cuồng tìm kiếm Tô Duệ Hân. Tìm mãi không thấy, bà ta khóc lóc om sòm trong phòng bệnh. Sau đó, làm kinh động đến Ngô Giai Giai. Ngô Giai Giai nói với Chu Lam rằng Tô Duệ Hân đã bị Lăng Khôi đưa đi rồi. Chu Lam nổi giận: “Con gái tôi là bệnh nhân, hơn nữa còn hôn mê chưa tỉnh. Bệnh viện các cô sao có thể để Lăng Khôi đưa nó đi chứ? Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì thì sao? Các người có chịu trách nhiệm nổi không hả?” Ngô Giai Giai cũng rất khó chịu về Lăng Khôi, thầm nghĩ tên khốn này thật phiền phức, gây rối khắp mọi nơi. Bây giờ cô ta còn phải dọn đường cho anh ta. “Cô yên tâm đi, Lăng Khôi là nhân viên bảo vệ của bệnh viện chúng cháu, anh ta sẽ không làm gì quá đáng đâu. Có lẽ anh ta đưa Duệ Hân đi tìm bác sĩ khác rồi”, cắn răng nói ra những lời này, Ngô Giai Giai cảm thấy mình thật kinh tởm. Lăng Khôi tốt vậy sao? Anh ta luôn có chừng mực à? Tôi nhổ vào. “Chuyển viện? Chuyện lớn như vậy sao có thể để tên Lăng Khôi đó làm bừa chứ? Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho các người đâu”, Chu Lam hơi mất kiểm soát. Ngô Giai Giai nói: “Cô yên tâm đi ạ, bây giờ cháu sẽ huy động tất cả nguồn lực của bệnh viện để đưa Duệ Hân và Lăng Khôi trở về”. Ngô Giai Giai vội vàng đi gọi Lý Kiến kiểm tra máy quay an ninh. Kết quả, không hề nhìn thấy Lăng Khôi sau khi rời khỏi bệnh viện đã đi về hướng nào. Chuyện Lăng Khôi đưa Tô Duệ Hân đi cũng là do Lý Kiến nói. Theo cách nói của Lý Kiến, lúc Lăng Khôi rời đi, còn chủ động chào hỏi Lý Kiến. Hiển nhiên, Lý Kiến đã bị mắng một trận tơi bời, hứng chịu cơn thịnh nộ của Chu Lam và Ngô Giai Giai. Cuối cùng bị trừ một tháng lương, còn bị bắt đi tìm Lăng Khôi. Cậu ta tìm kiếm đến ba giờ sáng, vẫn không tìm thấy Lăng Khôi và Tô Duệ Hân ở đâu. Chu Lam ở trong phòng bệnh khóc lóc không ngừng. Ngô Giai Giai cũng ở trong phòng bệnh chờ đợi đến sáng sớm, mắt thâm quầng. “Tên khốn Lăng Khôi, rốt cuộc đã đưa con gái tôi đi đâu hả? Con gái là chỗ dựa duy nhất của tôi, nếu nó xảy ra chuyện gì, tôi biết phải sống thế nào đây?” Chu Lam khóc suốt đêm. “Mẹ, con không sao, mẹ nói gì thế”, lúc này, Tô Duệ Hân bước vào. “Con gái, con tỉnh rồi à?”, Chu Lam kinh ngạc, còn tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt xong mới chắc chắn là thật, bước đến chỗ Tô Duệ Hân, ôm cô vào lòng: “Con dọa mẹ sợ chết mất”. Cảm xúc của Chu Lam vỡ òa, bà ta khóc rống lên. Lăng Khôi bước vào, nhìn thấy cảnh này, anh vẫy tay với Ngô Giai Giai, sau đó bước ra khỏi phòng. Ngô Giai Giai ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lao về phía Lăng Khôi: “Lăng Khôi, anh đang làm trò gì vậy hả?” Lăng Khôi nói: “Tâm trạng vợ tôi không tốt nên tôi đưa cô ấy ra ngoài đi dạo”. Ngô Giai Giai hỏi: “Duệ Hân tỉnh lại thế nào vậy?” Lăng Khôi nói: “Bị tình yêu của tôi làm cảm động, nghe thấy tiếng gọi tình yêu của tôi nên tỉnh lại”. “Ọe”, Ngô Giai Giai làm động tác buồn nôn: “Anh đừng giả vờ nữa được không? Lần này, Duệ Hân bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô đều là tại anh đấy”. Lăng Khôi cứng họng: “Chuyện này cũng có thể trách tôi sao?” Ngô Giai Giai nói: “Chẳng phải do anh không có năng lực bảo vệ Duệ Hân nên mới khiến cô ấy bị đuổi ra ngoài, tức đến mức hộc máu, bất tỉnh sao? Người chồng như anh đúng là quá vô dụng. Tôi đã gặp rất nhiều người đàn ông vô dụng, nhưng vô dụng đến mức như anh thì đây là lần đầu tiên đấy”. Lăng Khôi vỗ trán nói: “Tôi vô dụng đến vậy à?” Ngô Giai Giai nhìn Lăng Khôi, nghiêm túc đáp: “Thật sự rất vô dụng, trên đời này chỉ có Duệ Hân mới chấp nhận được anh thôi, nếu là tôi, tôi đã ly hôn với anh từ lâu rồi”. Lăng Khôi nghe vậy, đột nhiên cảm thấy hơi chua xót. Đúng vậy, người đàn ông vô dụng như anh, cũng chỉ có Tô Duệ Hân chịu đựng được. “Tôi thật không hiểu nổi, cô gái tài giỏi như Duệ Hân, có rất nhiều người giàu có theo đuổi cô ấy, nhưng tại sao cô ấy lại thích anh chứ?”, Ngô Giai Giai nghiêng đầu không hiểu. “Chuyện này không thể nói tiếp được nữa rồi”. Lăng Khôi nhún vai, bất lực, quay người rời đi. Ngô Giai Giai cũng thật là, nói chuyện thì đừng nên thẳng thắn quá như vậy chứ! Ngô Giai Giai thuê một căn nhà lớn bên cạnh bệnh viện cho Tô Duệ Hân. Tô Duệ Hân và Chu Lam nói chuyện phiếm một lúc, rồi cùng Ngô Giai Giai đi vào nhà. Ban đầu Lăng Khôi muốn Tô Duệ Hân ở lại nhà hàng Á Vận, nhưng thấy Ngô Giai Giai nhiệt tình lo toan mọi chuyện như vậy, anh đành từ bỏ, quay về nhà hàng Á Vận một mình. Sau khi Ngô Giai Giai thu xếp cho hai mẹ con Chu Lam vào ở xong, cô ta cũng định rời đi. “Giai Giai, cảm ơn cậu”, Tô Duệ Hân cảm ơn. Ngô Giai Giai nói: “Giữa chúng ta đừng nói những lời như vậy”. Tô Duệ Hân nói: “Lần này vì mình mà Lăng Khôi đã đánh người nhà họ Đường. Kết quả là nhà họ Tô sợ nhà họ Đường sẽ trả thù, cho nên mới đuổi mình ra khỏi nhà. Vốn dĩ mình rất khó chịu, nhưng Lăng Khôi đã đưa đi giải khuây, bây giờ mình nghĩ thông rồi. Tiếp theo, mình muốn điều hành bệnh viện Bình An thật tốt”. Ngô Giai Giai ngạc nhiên: “Không ngờ Lăng Khôi lại có thể an ủi cậu. Như vậy cũng tốt, cậu vui thì mình cũng yên tâm”. Tô Duệ Hân thở dài: “Bà cụ Tô cả đời thận trọng, sợ nhà họ Tô gặp khó khăn nên quyết tâm đưa tập đoàn Tô Thị trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải. Bà ấy vì mục tiêu này mà ngay cả tình thân cũng không cần nữa. Hy vọng lần này sẽ như bà ấy mong muốn, nhà họ Đường sẽ không giận cá chém thớt lên nhà họ Tô”. Tô Duệ Hân chân thành nói, cô luôn tốt bụng như vậy. Ngô Giai Giai nói: “Bây giờ nhà họ Tô đang hoảng loạn, cậu không biết sao?” Tô Duệ Hân tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Ngô Giai Giai nói: “Nghe nói nhà họ Tô tổ chức cuộc họp xem có nên loại bỏ cậu hay không. Vì sau lưng cậu có sự hỗ trợ của anh Lăng, nhà họ Tô từng muốn chống lại nhà họ Đường để bảo vệ cậu, nịnh bợ anh Lăng phía sau cậu. Nhưng sau đó nhà họ Tô lại cho rằng anh Lăng không phải đối thủ của nhà họ Đường, cuối cùng chọn từ bỏ cậu, quay sang nịnh bợ nhà họ Đường. Kết quả là xảy ra chuyện rồi”. Tô Duệ Hân căng thẳng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngô Giai Giai kể lại chuyện anh Lăng một mình bước lên cai quản nhà họ Đường, ép nhà họ Đường ngừng kinh doanh: “Anh Lăng ra mặt, lấn át đám người nhà họ Đường để lo tang lễ cho ông cụ Đường. Còn ép nhà họ Đường ngừng kinh doanh, muốn nắm quyền điều hành nhà họ Đường”. Tô Duệ Hân hít sâu một hơi: “Anh Lăng này có uy lực vậy sao?” Ngô Giai Giai gật đầu nói: “Thật đáng sợ, ngay cả nhà họ Đường cũng bị anh ta ép cho đóng cửa. Tất cả chuyện này có lẽ là vì muốn ra mặt giúp cậu đấy”. “Duệ Hân, anh Lăng đối với cậu thật tốt, cậu có muốn cân nhắc anh ấy không?”, Ngô Giai Giai lại nhắc đến chuyện cũ. Nếu như là bình thường, đối mặt với vấn đề này, Tô Duệ Hân sẽ hơi vướng bận. Nhưng bây giờ, Tô Duệ Hân lại vô cùng thản nhiên nói: “Không cần đâu, mình đã quen với tên ngốc Lăng Khôi rồi. Chỉ cần anh ấy đối tốt với mình, nhu nhược cũng không sao, mình bảo vệ anh ấy là được rồi. Lát nữa cậu hãy liên hệ với Trần Lâm thử xem có thể gặp mặt cảm ơn anh Lăng được hay không”. Ngô Giai Giai thất vọng nói: “Không phải cậu thật sự thích Lăng Khôi rồi chứ?” Chương 203: Tên ngốc Trải qua chuyện này, Tô Duệ Hân đã trưởng thành hơn nhiều, đã đối mặt với rất nhiều vấn đề nên cô rất thản nhiên đáp: “Mình cũng không biết, chỉ biết là khi anh ấy ở bên cảm thấy cũng rất tốt. Có lúc rất đáng yêu, như một tên ngốc”. Tên ngốc? Nếu Lăng Khôi nghe thấy những lời này chỉ sợ là tức đến mức hộc máu. Khi anh nói mình là anh Lăng thì bị gắn mác kẻ ngốc? Có công lý không vậy. “Được rồi, cậu mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Mấy ngày này công việc của bệnh viện cứ để mình lo, cậu nghỉ ngơi cho tốt”, Ngô Giai Giai vội chào tạm biệt. Về tới phòng khách, Chu Lam nghi ngờ nhìn Tô Duệ Hân nói: “Con gái, cậu Lăng lại có thể áp chế nhà họ Đường đến mức phải ngừng hoạt động, thủ đoạn mạnh quá, mẹ mới nghe lần đầu. Cậu ấy thật tốt với con”. “Con biết anh ta thật lòng với con”, Tô Duệ Hân hờ hững nói: “Nhưng bây giờ con không muốn nói những chuyện này. Con chỉ muốn kinh doanh tốt bệnh viện, chuyện tương lai để sau hẵng nói”. Chu Lam không miễn cưỡng Tô Duệ Hân: “Cũng được, thấy con trưởng thành hơn nhiều, mẹ cũng yên tâm. Nhưng thằng nhóc Lăng Khôi này lại một mình ôm con rời khỏi bệnh viện cũng không biết nặng nhẹ, khi nào nó quay về mẹ phải dạy dỗ một trận mới được”. Tô Duệ Hân cười nói: “Đừng cứ mắng anh ấy như vậy, mẹ càng mắng anh ấy càng không tự tin”. Chu Lam thấy con gái che chở Lăng Khôi thì trong lòng hơi khó chịu. Mặc dù bà ta đã có ấn tượng tốt với Lăng Khôi hơn nhưng nếu so với cậu Lăng thì còn kém xa, con gái bà sao lại ngốc như vậy chứ? Lăng Khôi trở về nhà hàng Á Vận, ngủ lẻ loi một mình trong phòng. Anh ngắm nhìn căn phòng được bày trí công phu, trên đầu giường còn treo ảnh cưới, trên bức ảnh là nụ cười xinh đẹp của Tô Duệ Hân. “Haizz, rốt cuộc vẫn uổng công, mình vẫn phải ngủ một mình”, Lăng Khôi không đi ngủ ngay mà một mình ngồi ngoài ban công, mặc cho ánh trăng chiếu rọi. “Trải qua trận đấu với Đường Lâm vừa rồi, rõ ràng mình đã được kích thích nhiều sức lực, mặc dù bảy mươi hai viên đạn vẫn còn trong cơ thể, nhưng mình đã hồi phục nhiều hơn so với trước đây”. Lúc đó Lăng Khôi đã tiếp hai mươi mấy cú đấm của Đường Lâm, mỗi cú đấm đều giúp Lăng Khôi hồi phục lại thể lực. Nếu không vì cú đấm cuối cùng của Đường Lâm không có hiệu quả thì Lăng Khôi còn muốn hứng đòn nhiều hơn nữa. Cảm nhận được cơ thể không ngừng hồi phục, anh mỉm cười thỏa mãn. “Xem ra, đối kháng cũng có thể hồi phục thể lực, chỉ là biết hơi muộn”. Mãi đến lúc bình minh, Lăng Khôi mới quay về phòng đi ngủ. Sau khi anh tỉnh giấc, Lâm Vân gõ cửa nói: “Anh Lăng, Giang Thanh Hải và Trần Lâm đợi ngoài cửa lâu lắm rồi”. “Bảo bọn họ vào đi”, Lăng Khôi vừa đánh răng vừa xem tin tức. Chỉ thấy tin tức mới mẻ ùn ùn kéo đến, là tin về cuộc tranh chấp giữa nhà họ Đường và Công đoàn Trung Hải. Hai người Giang Thanh Hải bước vào, Lăng Khôi vẫn đang đánh răng, sau đó tùy ý nói: “Tìm tôi có việc gì vậy?” Trần Lâm nói: “Cậu Lăng, Hàn Thiên Hào quả nhiên đã chủ động tới tìm chúng tôi, nói muốn bán tất cả cổ phần của nhà họ Hàn cho chúng tôi. Chúng tôi đã dựa theo lần bàn bạc trước đó, mua lại toàn bộ cổ phần tập đoàn Hàn Thị”. Giang Thanh Hải bổ sung: “Hàn Thiên Hào vẫn coi như nhạy bén, chủ động bán với giá thấp hơn bốn mươi phần trăm so với giá thị trường”. Lăng Khôi khẽ gật đầu: “Ừ, cũng xem như ông ta hiểu chuyện”. Giang Thanh Hải nói tiếp: “Bước tiếp theo nên làm gì ạ?” Lăng Khôi nói: “Phát tán ra ngoài, nói cổ phần của tập đoàn Hàn Thị đã bị nhà họ Giang thu mua, đều thuộc về anh Lăng. Ngoài ra, tất cả doanh nghiệp vận tải hiện có của tập đoàn Hàn Thị vẫn duy trì hoạt động, không cần thay đổi”. “Dĩ nhiên là được”, Giang Thanh Hải nói: “Có cần lấy phần tài sản này làm món quà tặng cô Tô không?” Khi nói ra lời này, ông ấy cảm thấy rất xúc động, một người chồng tặng món quà quý giá như vậy cho vợ, người ngoài không dám nghĩ tới, nhưng đối với Lăng Khôi thì đây chỉ là chuyện nhỏ. Lăng Khôi nói: “Tạm thời không cần, Duệ Hân bây giờ còn chưa có đủ năng lực để tiếp quản tập đoàn y dược lớn như vậy, cô ấy cần thêm thời gian để chuẩn bị”. Giang Thanh Hải nói: “Tôi hiểu rồi, cậu Lăng yên tâm, tôi sẽ tiếp quản tài sản này, sẽ không để doanh nghiệp phải chịu bất cứ tổn thất nào”. Lăng Khôi tới nhà vệ sinh súc miệng, rồi tới phòng khách, lúc này Lâm Vân đã chuẩn bị xong bữa trưa thịnh soạn. Lăng Khôi ngồi xuống vẫy tay: “Cùng lại ăn cơm đi, đều là người nhà không cần khách sáo”. Hai người Giang Thanh Hải được đối xử tốt mà vừa mừng vừa lo, ngồi xuống dùng bữa. Ăn được một nửa, bầu không khí dần dần náo nhiệt, Trần Lâm đột nhiên nói: “Cậu Lăng, nhà họ Đường nói rằng dừng hoạt động là vì nâng cấp nghiệp vụ, bảy ngày sau sẽ vận hành trở lại. xem ra nhà họ Đường muốn đấu tranh lần cuối vào bảy ngày tới”. Lăng Khôi nhai miếng măng trong miệng, hờ hững nói: “Bọn họ có thể dựa vào hai người. Một là Trung Hải Vương, hai là sư phụ Tôn Lộc của Đường Lâm. Người đầu tiên thì quá nguy hiểm, bọn họ sẽ không động tới nên Tôn Lộc là hi vọng duy nhất của bọn họ”. Trần Lâm nói: “Bọn họ muốn nhờ Tôn Lộc áp chế cậu. Tôn Lộc là một trong năm đại sư của Trung Hải. Là một đại sư võ thuật đích thực, Đường Lâm tuyệt đối không thể so sánh được với nhân vật này. Cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn”. Lăng Khôi không để tâm tới chuyện này, hỏi Giang Thanh Hải: “Quan hệ giữa Tôn Lộc và Đường Lâm rất tốt, muốn ra tay lúc nào cũng được, tại sao phải đợi bảy ngày?” Giang Thanh Hải nói: “Vì Tôn Lộc đang bận tiếp đón khách quý hai ngày nay. Không có tâm trạng quan tâm tới chuyện của Đường Lâm”. Lăng Khôi tò mò: “Khách quý? Khách quý thế nào mà Tôn Lộc lại coi trọng như vậy?” Giang Thanh Hải nói: “Đại sư huynh của Trần Vũ Anh, tên là Diệp Hùng - một đại sư võ thuật tới từ nước ngoài”. Lăng Khôi nói: “Diệp Hùng? Rất lợi hại sao?” Giang Thanh Hải nói: “Rất lợi hại. Diệp Hùng đã từng ở Trung Hải nhiều năm, tung hoành khắp các sàn đấu của Trung Hải, tạo nên danh tiếng trong giới võ thuật của Trung Hải, từ lâu đã có thể trở thành đại sư thứ sáu của Trung Hải, nhưng vào đúng thời điểm công thành danh toại, Diệp Hùng đột nhiên từ bỏ danh tiếng đại sư thứ sáu này, vượt khó khăn gian khổ để tiếp tục học võ với sư phụ, đến nay đã hơn mười năm rồi. Thực lực rất mạnh, không thể tưởng tượng được”. Lăng Khôi gật đầu: “Từ bỏ công danh, tiếp tục bồi dưỡng. Về điểm này Diệp Hùng đã thắng rất nhiều người, chỉ là ông ta và Tôn Lộc rốt cuộc có ngọn nguồn thế nào?” Giang Thanh Hải nói: “Tôn Lộc thành danh từ sớm, lúc Diệp Hùng tỏa sáng trong giới võ thuật thì Tôn Lộc đã là đại sư rồi. Hai người họ đã từng giao đấu nhiều lần, mặc dù không mang danh đại sư nhưng lại có thực lực của đại sư. Chỉ là thời thế đã thay đổi, hiện giờ chỉ e Diệp Hùng đã có thực lực ngang bằng với Tôn Lộc rồi”. Trần Lâm nói: “Hóa ra là như thế, Tôn Lộc muốn đợi sau bảy ngày lại tới tìm cậu Lăng giao đấu. Chúng ta có cần bày kế một phen không?” Lăng Khôi nói: “Không phải sợ, bọn họ muốn tới, tôi đợi ở đây là được”. Ăn xong bữa cơm, Lăng Khôi lau sạch miệng rồi nói: “Trần Lâm, lát nữa ông đi thăm Duệ Hân, chuyển lời của tôi cho cô ấy”. Trần Lâm cung kính nói: “Vâng”. Chương 204: Tôi có cách Từ trước tới nay Tô Duệ Hân chưa từng được ngủ một giấc thoải mái đến thế. Khi gánh nặng trong lòng được gỡ xuống, một người nghĩ thông suốt, tinh thần không còn cảm thấy nặng nề, thì ngủ một giấc dậy tự nhiên sẽ thấy cuộc đời quá đỗi ngọt ngào. Khi cô thức dậy đã là buổi chiều. Chuyện cũ thả trôi theo làn gió, chặng đường phía trước đầy ắp hy vọng. Từ trước tới giờ Tô Duệ Hân chưa từng nghĩ mình lại có lúc rộng lượng đến vậy, cô đứng dậy đánh răng rửa mặt, đứng trước gương chuyên tâm trang điểm, kẻ mày tô môi, mỗi một động tác đều rất tỉ mỉ và cẩn thận. Trước đây Tô Duệ Hân cũng là một người phụ nữ tinh tế, mỗi lần ra ngoài đều rất coi trọng diện mạo bên ngoài của bản thân, nhưng dù gì cô cũng chú tâm cho sự nghiệp nhiều hơn, có những lúc vẫn tương đối tuỳ ý. Thế nhưng hôm nay, Tô Duệ Hân dường như không giống với khi trước nữa, cô tự trang điểm cho mình giống như đang tô vẽ cho một tác phẩm nghệ thuật quý giá. Sau khi trang điểm xong xuôi, cô mặc lên người bộ đồ công sở. Váy bó, áo sơ mi, tất lụa và giày cao gót càng tôn lên dáng người cao gầy thon thả, nghiêng nước nghiêng thành của cô. Nhìn bản thân mình trong gương, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt thế kia, Tô Duệ Hân liền bật cười: “Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nếu như không sống cho cuộc đời tươi đẹp thì đúng là lãng phí của trời”. “Lăng Khôi nói đúng. Sao mình lại cứ mãi sống sau cái bóng của người khác chứ? Bản thân mình chính là một “phong cảnh” tuyệt đẹp trên thế giới này mà. Mình tự có ánh hào quang và phong thái của riêng mình”. Trong đầu Tô Duệ Hân không ngừng vang lên những lời Lăng Khôi đã nói với mình. Trong lễ mừng thọ bà cụ Tô, Lăng Khôi đã thầm nói với cô: “Mong em giống như pháo hoa rực rỡ, dù thế nào cũng vẫn sẽ quật cường”. Lúc bệnh viện Bình An sửa chữa kinh doanh trở lại, Lăng Khôi đã nói với cô: “Sẽ có một ngày em lột bỏ vỏ kén, rồi em sẽ phát hiện ra thế giới này tươi đẹp ra sao”. “Sẽ có một ngày em lột bỏ vỏ kén, rồi em sẽ phát hiện ra mọi đau đớn đều đã qua cả rồi”. “Sẽ có một ngày em lột bỏ vỏ kén, rồi em sẽ phát hiện ra đây là sự sắp đặt tốt đẹp nhất”. Tô Duệ Hân lấy ra một thỏi son, khẽ bôi lên đôi môi xinh đẹp, thủ thỉ: “Sẽ có một ngày mình lột bỏ vỏ kén, rồi mình sẽ phát hiện ra thế giới này tươi đẹp ra sao. Sẽ có một ngày mình lột bỏ vỏ kén, rồi mình sẽ phát hiện ra mọi đau đớn đều đã qua cả rồi. Sẽ có một ngày mình lột bỏ vỏ kén, rồi mình sẽ phát hiện ra đây là sự sắp đặt tốt đẹp nhất”. “Lăng Khôi, mặc dù anh là một kẻ vô dụng, một kẻ ngốc nghếch, nhưng anh học môn ngữ văn không tệ chút nào, cảm ơn anh đã nói với tôi những lời này”. Tô Duệ Hân thu dọn hành lý, đeo túi xách nhỏ rời khỏi cửa, đi đến bệnh viện Bình An. Đây là lần đầu Tô Duệ Hân đến bệnh viện làm việc sau nhiều hôm kể từ khi mọi chuyện xảy ra. Từ khoảnh khắc người phụ nữ xinh đẹp này bước qua cánh cửa lớn bệnh viện, cô đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Bệnh nhân và các bác sĩ, y tá trong đại sảnh đều kinh ngạc trước dung mạo xinh đẹp của Tô Duệ Hân. “Sếp Tô đẹp hơn rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy”. “Nghe nói sếp Tô bị nhà họ Tô đuổi ra khỏi cửa, vốn dĩ còn cho rằng cô ấy sẽ đau lòng buồn khổ, không ngờ cô ấy đã thoát khỏi đau khổ, bắt đầu cuộc sống mới”. “Sếp Tô, cô đẹp quá”. “Sếp Tô, hôm nay cô đẹp chết người luôn á”. “…” Tô Duệ Hân vừa bước đi vừa nhiệt tình đáp lời, phong thái vô song, khiến cho các bác sĩ y tá cảm thấy Tô Duệ Hân đã trở nên hăng hái nhiệt tình và dễ gần hơn cả khi trước. Lúc đi tới phòng làm việc, Tô Duệ Hân bị cảnh tượng trước mắt làm cho vô cùng ngạc nhiên. Bên trong phòng làm việc rất bừa bộn, trên mặt bàn đã phủ một lớp bụi dày. Phòng làm việc của tổng giám đốc thường là địa điểm quan trọng của công ty, vào lúc Tô Duệ Hân không có ở đây, không một ai được phép bước vào, dù là nhân viên quét dọn cũng không được. “Xem ra ngay cả phòng làm việc cũng phải quét dọn lại từ đầu mới có thể làm việc được rồi”. Tô Duệ Hân bất lực cười gượng, cẩn thận từng chút một sắp xếp lại tài liệu, quét dọn mặt đất. Trước đây công việc này đều giao cho nhân viên dọn vệ sinh làm. Thế nhưng lần này, Tô Duệ Hân rất nghiêm túc và tỉ mẩn tự mình làm hết. Mỗi khi sắp xếp lại một chồng tài liệu đều giống như đang sắp xếp lại tâm trạng mình. Mỗi lần quét đi một lớp bụi là lại giống như quét bỏ đi quá khứ. “Duệ Hân, sao cậu có thể tự mình làm công việc này, để mình bảo nhân viên dọn vệ sinh tới xử lý”, Ngô Giai Giai vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, vô cùng ngạc nhiên, giơ tay định ngăn Tô Duệ Hân lại. “Không sao, mình tự làm được, coi như là hoạt động gân cốt đi”, Tô Duệ Hân cười lắc đầu, cũng không để Ngô Giai Giai giúp đỡ, tự mình bỏ ra nửa tiếng đồng hồ là đã dọn dẹp xong phòng làm việc. Xong xuôi hết tất cả, Tô Duệ Hân pha một tách cà phê, ngồi bên bàn làm việc: “Tìm mình có việc gì sao?” Ngô Giai Giai nhìn Tô Duệ Hân từ trên xuống dưới một lượt, chỉ cảm thấy hôm nay Tô Duệ Hân trang điểm xinh đẹp lạ thường, ngay cả một người phụ nữ như Ngô Giai Giai cũng cảm thấy động lòng. Dẹp chuyện này sang một bên, Ngô Giai Giai nói: “Có hai chuyện. Sau khi thu mua bệnh viện Tam Tỉnh và bệnh viện Hoa Hồng, bệnh viện Bình An chúng ta coi như có thêm hai chi nhánh ở thị trấn Hoa Hồng, hai chi nhánh này đều treo bảng hiệu chi nhánh của bệnh viện Bình An chúng ta, trước mắt kinh doanh bình thường, khách đến cũng nhiều hơn khi trước rất nhiều. Đa phần thị trường chữa trị của thị trấn Hoa Hồng đều nằm trong tay chúng ta. Có điều…” Ngô Giai Giai ngừng lại một chút. Tô Duệ Hân nói: “Có điều sao?” Ngô Giai Giai nói: “Tài khoản bệnh viện đã không còn tiền rồi. Lần điều chỉnh này phải trang trí kinh doanh lại từ đầu, tốn kém rất lớn. Hơn ba trăm triệu tiền mặt trong tài khoản đã gần cạn kiệt rồi”. Tô Duệ Hân nói: “Mình vừa xem dự toán tài chính mấy tháng gần đây của bệnh viện, mấy tháng sắp tới không cần chi gì quá lớn. Bây giờ trong tài khoản không có tiền, mấy tháng sau sẽ có tiền mặt rót vào rồi”. Ngô Giai Giai nói: “Thế nhưng theo dự tính, sau năm tháng nữa là bệnh viện quận Ngô Giang khai trương, tốc độ xây dựng của tập đoàn Trần Thị rất nhanh, hơn nữa còn áp dụng kiến trúc kiểu mới, một công trình sau bốn tháng đã có thể bàn giao xong xuôi. Bệnh viện mới khai trương phải tốn rất nhiều tiền”. Tô Duệ Hân cau mày nói: “Bệnh viện quận Ngô Giang đó được xây dựng dựa theo bệnh viện đa khoa cấp ba, nếu như khai trương thì không chỉ tiền vốn không đủ, mà nhân viên, trí lực, bảo vệ đều không đủ. Bệnh viện Bình An chúng ta mặc dù hiện giờ đã thu mua hai bệnh viện khác nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một bệnh viện hạng hai”. Ngô Giai Giai nói: “Quả thực là như vậy, thế nên chúng ta phải thu hút các đối tác hợp tác lớn mạnh để cùng làm chuyện này. Nếu không, dựa vào năng lực của chúng ta thôi thì rất khó để hoàn thành đấy”. Mặc dù Tô Duệ Hân muốn “ăn trọn” luôn cái bệnh viện đa khoa cấp ba sắp sửa khai trương này, thế nhưng cũng biết năng lực không đủ, bất lực nói: “Mặc dù nhà họ Hàn suy yếu nhưng vẫn là tập đoàn y dược lớn mạnh nhất Trung Hải, nhà họ Tô hiện giờ đã vọt lên thành tập đoàn y dược lớn thứ hai rồi. Hai tập đoàn y dược này sẽ không chịu hợp tác với chúng ta đâu. Ngoài họ ra thì cậu có lựa chọn tốt nào nữa không?” Ngô Giai Giai nói: “Mình đã đi tìm những bệnh viện và tập đoàn y dược tương đối có thực lực khác. Bọn họ rất có hứng thú hợp tác, thế nhưng lại đòi tỉ lệ cổ phần ở mức trên 50%. Chúng ta không có cách nào tiếp nhận điều kiện như vậy”. Tô Duệ Hân bất lực lắc đầu, điều kiện hà khắc như vậy quả thực không có cách nào tiếp nhận nổi. Một khi tiếp nhận thì cũng ngang với việc dâng món hời cho người ta. Vào lúc hai người đang rầu rĩ thì Tô Ba bước vào: “Tôi có cách”. Chương 205: Tôi muốn gặp anh Lăng Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên đầu Tô Ba đang cuốn băng gạc, có lẽ là bị người ta đánh. Tô Duệ Hân thầm nghĩ tới khả năng Tô Ba bị đánh, hỏi một câu: “Tô Ba, anh không sao chứ?” Trải qua khoảng thời gian gần đây, ấn tượng của Tô Duệ Hân về Tô Ba đã có thay đổi lớn. Trước đây Tô Ba không màng nguy hiểm mật báo tin tức cho cô, trong lòng cô vô cùng cảm kích. “Tôi không sao, chỉ bị bố dạy dỗ một trận thôi”, Tô Ba bật cười, nói: “Hoàn cảnh khó khăn trước mắt có thể đi tìm anh Lăng giúp đỡ, anh ấy có thể giải quyết được”. Ngô Giai Giai lập tức hùa theo: “Duệ Hân, Tô Ba nói đúng đấy. Chỉ cần anh Lăng đồng ý lộ diện thì việc giúp chúng ta giải quyết vấn đề không phải quá là đơn giản hay sao?” Tô Duệ Hân do dự, lẩm bẩm: “Mình biết năng lực của anh Lăng rất mạnh. Thế nhưng, mình lo nếu lại gần anh Lăng quá mà để Lăng Khôi biết được sẽ ghen tuông, trong lòng khó chịu, hay là nghĩ cách khác xem sao”. Ngô Giai Giai cạn lời: “Duệ Hân sao cậu lại nhu nhược như thế, chúng ta đều chưa từng gặp anh Lăng. Giữa cậu và anh ta căn bản chẳng có gì cả, Lăng Khôi ghen cái gì chứ? Hơn nữa dù cho Lăng Khôi có thật sự ghen tuông thì cứ kệ cho anh ta ghen đi”. Tô Duệ Hân trừng mắt nhìn Ngô Giai Giai: “Giai Giai, không được nói Lăng Khôi như thế. Anh ấy nghe được sẽ buồn đấy”. Ngô Giai Giai nhận ra sắc mặt Tô Duệ Hân không tốt, cười gượng rồi không nói gì nữa. Tô Ba vỗ ngực nói: “Sếp Tô, cô không cần lo lắng điều này, Lăng Khôi sẽ không ghen đâu, tôi bảo đảm đấy”. Trong lòng Tô Ba vô cùng bối rối. Đùa cái gì vậy? Lăng Khôi chính là anh Lăng mà, lẽ nào anh ta lại ghen với chính mình hay sao? Có điều Tô Ba không dám nói ra những lời này. Tô Duệ Hân nói: “Anh lấy cái gì ra đảm bảo?” Tô Ba nói: “Tôi sẽ tìm anh ta giải thích sau, có thể làm sáng tỏ cho mấy người”. Tô Duệ Hân vẫn do dự không quyết. Trải qua sự việc lần này, Tô Duệ Hân đã nhìn rõ rất nhiều chuyện, hơn nữa cô cảm thấy cái tên ngốc Lăng Khôi này quả thực cũng không tồi, ít nhất không còn đáng ghét nữa. Vào lúc bản thân cô buồn bã và suy sụp nhất, là Lăng Khôi đã ở bên cạnh cô, nói chuyện với cô, dùng giọng văn cao siêu để khuyên nhủ cô. Vì uống rượu cùng cô mà đã say mèm tới ngốc luôn. Trong lòng Tô Duệ Hân cảm động, không nhẫn tâm để cho Lăng Khôi ghen tuông. Tô Ba nói: “Bây giờ chúng ta tìm anh Lăng giúp đỡ là lựa chọn tốt nhất, lẽ nào hai người không biết sao?” Tô Duệ Hân hỏi: “Biết cái gì cơ?” Tô Ba nói: “Tập đoàn Hàn Thị bị anh Lăng thu mua rồi. Hiện tại tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải đã là công ty dưới trướng anh Lăng”. Hai người Tô Duệ Hân suýt thì nhảy bật dậy. Ngô Giai Giai nói: “Chuyện này sao có thể chứ”. Tô Ba nói: “Sau khi tang lễ của ông cụ Đường kết thúc, nghe nói Hàn Thiên Hào đã chủ động tới tìm anh Lăng đền tội, muốn dâng hiến tập đoàn Hàn Thị cho anh Lăng để bảo toàn tính mạng. Thế nhưng đã bị anh Lăng từ chối, cuối cùng anh Lăng cho Giang Thanh Hải và Trần Lâm liên thủ nuốt trọn tập đoàn Hàn Thị”. Tô Duệ Hân hít sâu một hơi khí lạnh: “Anh Lăng này có đủ năng lực áp chế nhà họ Đường, còn có thể khiến cho nhà họ Giang và nhà họ Trần kết hợp thôn tính một tập đoàn lớn như Hàn Thị. Đúng là bản lĩnh thông thiên”. Ngô Giai Giai nói: “Duệ Hân, bây giờ dễ bề tính toán hơn rồi. Nếu như anh Lăng đồng ý ra tay giúp đỡ thì người hợp tác với chúng ta chính là tập đoàn Hàn Thị rồi, như thế thì một khi bệnh viện mới của chúng ta khai trương thì sẽ có năng lực điều trị tốt nhất Trung Hải”. Lúc Tô Duệ Hân vẫn đang do dự không quyết, có một người từ ngoài cửa tiến vào. Trần Lâm. “Cô Tô, làm phiền rồi”, Trần Lâm vô cùng lịch sự. Tô Duệ Hân vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Tổng giám đốc Trần, sao ông lại tới đây? Mau ngồi xuống uống trà đi”. Trần Lâm khẽ cười, nói: “Tôi đến để chuyển hơi ấm cho cô đây”. Nói xong, Trần Lâm lấy ra một bản văn kiện, đưa cho Tô Duệ Hân: “Đây là món quà anh Lăng chuẩn bị cho cô”. Tô Duệ Hân xem xong văn kiện thì kinh ngạc lên tiếng: “Anh Lăng muốn hợp tác cùng tôi kinh doanh bệnh viện quận Ngô Giang sao? Tập đoàn Hân Vũ trên này là có ý gì?” Trần Lâm nói: “Không sai. Sau khi anh Lăng thôn tính tập đoàn Hàn Thị thì đã xây dựng một công ty mới với tên là Hân Vũ. Tất cả tư sản của tập đoàn Hàn Thị khi trước đều đổ vào tập đoàn Hân Vũ. Tập đoàn Hân Vũ bây giờ chính là tập đoàn Hàn Thị khi trước”. Trần Lâm tiếp tục nói: “Tập đoàn Hân Vũ bây giờ cũng là công ty y dược lớn nhất Trung Hải rồi. Tập đoàn Hân Vũ sẽ ủng hộ chiến lược cho cô Tô khai trương bệnh viện mới quận Ngô Giang. Sử dụng tất cả tài nguyên, đảm bảo khai trương hồng phát, thuận lợi kinh doanh”. Tô Duệ Hân cau mày nói: “Thế nhưng cách thức hợp tác trên bản hợp đồng này là không hoàn lại. Chuyện này không hay lắm thì phải?” Trên hợp đồng viết tập đoàn Hân Vũ rót vốn ủng hộ bệnh viện mới là không cần hoàn lại, không lấy một xu. Trần Lâm nói: “Cô Tô cảm thấy cách thức hợp tác này không tốt sao?” Tô Duệ Hân nói: “Anh Lăng đã giúp đỡ tôi quá nhiều rồi. Tôi cảm thấy thế này không hay lắm. Hay là vậy đi, tập đoàn Hân Vũ rót vốn cho bệnh viện mới của chúng tôi, chúng tôi tình nguyện nhượng lại bốn mươi phần trăm cổ phần của bệnh viện mới cho tập đoàn Hân Vũ”. Bốn mươi phần trăm, mức giá thị trường này vô cùng phù hợp. Trần Lâm đột nhiên bật cười: “Tôi thay anh Lăng nhận thành ý của cô Tô. Có điều cô Tô có vẻ vẫn chưa hiểu anh Lăng rồi. Đối với anh Lăng, chuyện tiền bạc và con số chẳng có gì khác nhau. Một đời anh Lăng làm việc thiện tích đức, tạo phúc muôn nơi, vẫn mong cô Tô tác thành cho nguyện vọng này của anh Lăng”. Rắc. Cằm của Tô Duệ Hân sắp sửa rớt xuống tới nơi. Quả nhiên là nhân vật lớn. Trong lòng nhân vật lớn nghĩ gì, người thường tuyệt đối không thể đoán định nổi. Tô Duệ Hân lập tức đứng dậy, tỏ vẻ kính trọng với anh Lăng: “Quả nhiên anh Lăng không hề tầm thường. Nếu như tổng giám đốc Trần đã nói đến thế rồi thì tôi phải đồng ý thôi”. Sau khi Tô Duệ Hân ký tên thì đưa bản thoả thuận cho Trần Lâm, rồi lên tiếng: “Tôi có một yêu cầu nho nhỏ”. Trần Lâm nói: “Cô nói đi”. Tô Duệ Hân nói: “Tôi muốn gặp anh Lăng một lần để trực tiếp cảm ơn anh ấy. Ngoài ra có một số lời tôi cũng muốn nói thẳng với anh ấy luôn”. Trần Lâm nói: “Đây xem như điều kiện để cô ký bản thoả thuận này sao?” Tô Duệ Hân nói: “Anh Lăng chí hướng cao xa, làm việc thiện tích đức, nhân phẩm cao quý, làm sao tôi dám ra điều kiện với anh Lăng cơ chứ. Đây là mong muốn của riêng mình tôi”. Trần Lâm thu lại văn kiện, nhấp một ngụm trà: “Được, tôi sẽ thay cô chuyển lời tới anh Lăng. Nếu như anh Lăng cảm thấy có thể thì tôi sẽ trả lời cô ngay lập tức”. “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Trần nhiều, để tôi tiễn ông xuống lầu”, trong lòng Tô Duệ Hân thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không biết anh Lăng thần bí khó đoán này có đồng ý gặp mặt mình hay không. Trước đây để gặp được anh Lăng, Tô Duệ Hân đã nhiều lần tới tìm Trần Lâm, kết quả đều thất bại, hôm nay lại nhắc đến chuyện này, hy vọng sẽ có kết quả tốt. “Không cần đâu cô Tô, tự tôi xuống lầu là được rồi”, Trần Lâm từ chối đề nghị của Tô Duệ Hân, vội vàng rời đi. Ngô Giai Giai không nhịn được mà lên tiếng: “Duệ Hân, anh Lăng đối với cậu thật tốt. Cậu không động lòng sao?” Tô Duệ Hân lắc đầu: “Thật sự có động lòng, nhưng mà là cảm động”. Ngô Giai Giai ngạc nhiên nói: “Cậu vẫn cảm thấy Lăng Khôi tốt sao?” Tô Duệ Hân gật đầu. “Trời ạ, cậu đúng là dở hơi hết thuốc chữa, cậu cũng cần đi gặp bác sĩ tâm lý rồi đấy”, Ngô Giai Giai giậm chân, tức giận bỏ đi.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv