Tiếng than khóc vang lên khắp nhà họ Đường. Tất cả đều vỡ òa. "Tên Lăng Khôi này cũng thật đáng sợ, cậu ta lại có thể khiến cho toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Đường chúng ta rơi vào cảnh phải đóng cửa, thế này chẳng khác nào đẩy nhà họ Đường chúng ta vào đường chết”. "Họ Đường chúng ta cũng là một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải. Bây giờ lại bị một thanh niên hai mươi tuổi bức ép đến bước đường này. Thật không thể tin nổi!” "Không được, nếu nhà họ Đường đóng cửa thì tôi sẽ chết đói mất!” "…" Mọi người đều hoang mang lo sợ, nội bộ nhà họ Đường sẽ trở nên hỗn loạn. “Câm miệng”, Đường Xuyên Bách hét lên. Uy thế của Đường Xuyên Bách rất mạnh mẽ, ông ta gầm lên như vậy khiến đám đông bỗng nhiên trở nên yên lặng. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Đường Xuyên Bách, chờ Đường Xuyên Bách ban bố quyết định để ổn định lòng người. Đường Xuyên Bách tự trấn tĩnh và nói: "Mọi người hãy bình tĩnh lại. Dù sao nhà họ Đường chúng ta cũng là một gia tộc giàu có đã mấy chục năm nay. Việc trở thành một trong năm gia tộc đứng đầu Trung Hải đã không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa. Ngón bài trong tay chúng ta vẫn còn rất nhiều, hãy đợi hết ở ngoài cửa cho tôi. Nội bộ quản lý cấp cao chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp để nghiên cứu một chút. Trước khi đưa ra quyết định, không ai được sinh chuyện vô cớ, càng đừng nói đến việc tung tin không có lợi cho nhà họ Đường. Nếu không, Đường Xuyên Bách tôi sẽ không tha thứ cho kẻ đó đâu". Trong phòng làm việc của biệt thự nhà họ Đường. Ba anh em Đường Xuyên Bách, Đường Xuyên Hà, Đường Xuyên Thủy và mấy người Đường Thục Hạo, Đường Thục Hòa, Đường Thục Thanh, Đường Nghiêu, cộng thêm Đường Lâm đang sơ cứu đơn giản vết thương, khắp người băng kín đều có mặt. Tất cả đều ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn trong phòng làm việc. Một cuộc họp khẩn cấp được tổ chức tạm thời. Đường Xuyên Bách đi đầu trong việc phá vỡ sự im lặng: "Sự việc đến bước đường này đã ảnh hưởng đến sự sống chết tồn vong của nhà họ Đường chúng ta, mọi người cùng bàn bạc cách để đối phó với nguy cơ này đi”. Đường Xuyên Thủy nói: "Anh cả, anh hai, chú hai. Lẽ nào mấy người còn không hiểu sao? Sức mạnh mà hôm nay cậu Lăng thể hiện ra đủ cho thấy lựa chọn lúc trước của bố là đúng. Nếu cậu Lăng muốn gây bất lợi cho nhà họ Đường chúng ta thì lúc này chú hai đã chết rồi, và Công đoàn Trung Hải còn có thể ban bố thêm nhiều nghị quyết hơn. Thế nhưng cậu Lăng lại không làm như vậy, cậu ấy đang thực hiện theo đúng như di nguyện của bố. Người vừa có tài vừa có đức như vậy có thể đảm nhiệm được trọng trách. Ba người hãy giao lại quyền hành đi”. Đường Xuyên Hà lạnh lùng nói: "Chú ba, chú nói thì đơn giản lắm. Nhà họ Đường có được sự thịnh vượng như ngày hôm nay là kết quả phấn đấu vất vả của hai thế hệ nhà họ Đường. Chú muốn chúng tôi giao lại tâm huyết của hai thế hệ cho một người ngoài sao? Chú không thấy có lỗi với bao con người của nhà họ Đường à?” Đường Xuyên Thủy nói: "Cậu Lăng đã nói là sau khi ổn định tình hình chung của nhà họ Đường xong thì cậu ấy sẽ tìm một người nhà họ Đường phù hợp và giao lại con dấu cho người đó, từ đó sẽ không can thiệp vào chuyện của nhà họ Đường nữa”. Đường Xuyên Bách nói: “Nói mấy lời đó cho ma, ma cũng không tin, thế mà chú lại tin ư?” Đường Xuyên Hà nói: "Đúng vậy, một khi Lăng Khôi nắm quyền kiểm soát, tất cả người nhà họ Đường chúng ta sẽ trở thành những người làm công cho cậu ta. Sau này tất cả mọi chuyện ở nhà họ Đường, cậu ta sẽ là người có tiếng nói cuối cùng. Chú lại muốn người ta giao lại nhà họ Đường cho chúng ta à? Đùa gì chứ?” Mọi người đều gật đầu đồng ý. Lúc này Đường Thục Thanh mới nói: "Lúc đầu mấy người nói là Lăng Khôi không đủ tư cách nắm giữ con dấu của nhà họ Đường, kết quả là người ta đã đánh bại ông Lâm, các người lại không chịu giao quyền hành ra. Người ta mang tặng ba món quà khiến nhà họ Đường đóng cửa thì các người lại nói không thể chấp nhận được. Xét cho cùng chỉ là các người không nỡ giao ra quyền lực trong tay mình mà thôi”. “Bây giờ cháu đã hiểu tại sao ông nội lại căn dặn như vậy rồi”, Đường Thục Thanh lớn tiếng nói. Đường Thục Hạo nói: "Tại sao?" Đường Thục Thanh nói: "Khi ông nội còn sống, ba người các chú các bác đều nắm quyền kiểm soát một phân nhánh lớn, nhưng tất cả đều nghe theo lệnh của ông. Điều này không ảnh hưởng gì đến nhà họ Đường cả. Ông nội biết rằng sau khi ông qua đời, ba người sẽ không ai phục ai, không ai có thể trấn áp hai người còn lại để kiểm soát tình hình chung, và kết quả cuối cùng là không ai chịu giao ra quyền hành, tất sẽ đấu đá lẫn nhau, dẫn đến chia rẽ nội bộ nhà họ Đường. Một khi nội bộ nhà họ Đường bị chia rẽ, nhà họ Đường sẽ không thể chống lại sự tấn công của bốn gia tộc lớn kia, chắc chắn sẽ suy tàn từ đó". "Nhà họ Đường là tâm huyết cả đời của ông nội, được liệt vào một trong năm gia tộc lớn chính là nền tảng của nhà họ Đường. Một khi nhà họ Đường suy tàn, mỗi người trong họ Đường chúng ta sẽ có một kết cục vô cùng bi thảm. Ông nội đã sớm có tầm nhìn xa”, Đường Thục Thanh nói: "Và chỉ có giao cho anh Lăng thì mới có thể tránh được chuyện này xảy ra. Bởi vì chỉ có anh Lăng mới có năng lực vượt lên trên ba người để tiếp quản nhà họ Đường, khiến nhà họ Đường lại có thể đoàn kết một lòng, duy trì được sự hưng thịnh”. Ngay khi những lời này nói ra, các tầng lớp cao cấp của nhà họ Đường đều chìm vào im lặng. Quả đúng là như vậy. Đạo lý này tất cả đều hiểu. Đường Thục Thanh nói: "Mọi người hãy buông tay đi, vì nhà họ Đường, hãy giao lại quyền hành cho Lăng khôi. Chỉ có anh ấy mới có thể ổn định được đại cục. Mỗi người trong ba người các chú các bác có thể nắm giữ một phân nhánh, nhưng muốn kiểm soát toàn bộ nhà họ Đường thì vẫn chưa thể làm được đâu”. "Cho dù các người giải quyết ba chiến lược đả kích của Công đoàn Trung Hải thì Công đoàn Trung Hải vẫn có thể ban bố nghị quyết thứ tư, thứ năm”, Đường Thục Thanh nói: "Cứ như thế phải đấu đến khi nào mới là điểm dừng đây?” "Cháu im đi, chúng ta họp bàn là để giải quyết vấn đề chứ không phải để góp sức cho người khác”, Đường Xuyên Bách cắn răng quát: "Tôi không tin nhà họ Đường chúng ta là một trong năm gia tộc lớn mà chẳng lẽ không thể lật đổ được một tên Lăng Khôi cỏn con đó. Cậu ta muốn trấn áp chúng ta bằng cách dựa vào Công đoàn Trung Hải ư? Thật là quá ngây thơ. Nhà họ Đường chúng ta còn có đại sư Tôn Lộc trấn giữ, chỉ cần đại sư Tôn Lộc ra mặt, tất sẽ có thể dẹp yên được Lăng Khôi. Chú hai, đã đến lúc này rồi, nên để con át chủ bài cuối cùng của nhà họ Đường chúng ta ra mặt rồi”. Đường Lâm lẩm bẩm: "Nếu như sư phụ bằng lòng ra mặt áp chế Lăng Khôi thì đương nhiên không thành vấn đề. Lần này vốn dĩ sư phụ nói là sẽ đến, nhưng chuẩn bị đi thì lại có khách quý từ nước ngoài tới nên sư phụ phải đi tiếp đón. Do đó không đến tham gia tang lễ của anh cả được”. Đường Xuyên Hà nói: “Khách quý từ nước ngoài? Người như đại sư Tôn Lộc mà cũng có người đáng để ông ấy đi tiếp đón ư?" Đường Lâm gật đầu nói: "Lần này, người mà sư phụ tiếp đón có lai lịch không nhỏ. Nghe nói là trưởng bối đồng môn của Trần Vũ Anh, biết Trần Vũ Anh chết ở thành phố Trung Hải nên ông ta muốn đến đây để đòi lại công bằng”. Mọi người đều ngạc nhiên. Khỏi phải nói, người có thể khiến đại sư Tôn Lộc từ bỏ việc tham dự tang lễ của ông cụ Đường để nghênh chắc chắn phải là đại sư võ thuật hàng đầu rồi. “Vậy nên mấy ngày tới sư phụ sẽ đi cùng vị khách quý đó, tạm thời không có thời gian lo liệu chuyện của nhà họ Đường chúng ta”, Đường Lâm nói với vẻ nuối tiếc: “Nhưng nguy cơ của nhà họ Đường chúng ta thì không thể đợi được dù chỉ một ngày”. Nhà họ Đường đóng cửa làm ăn, chưa kể thiệt hại về kinh tế do chậm trễ một ngày mà quan trọng hơn, trì hoãn càng lâu thì lòng người nhà họ Đường sẽ càng rối ren, vô số nhân viên của các công ty lớn dưới quyền nhà họ Đường cũng sẽ dị nghị, thậm chí bỏ đi. Một khi hiệu ứng tuyết lở xảy ra, cho dù khôi phục trở lại thì cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng. Đường Xuyên Bách nói: "Đúng là như vậy. Sự khó khăn của nhà họ Đường chúng ta không thể chậm trễ một giây phút nào, bắt buộc phải lập tức giải quyết, nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước được”. Đường Thục Hạo nói: “Nếu đại sư Tôn Lộc không ra mặt thì chúng ta có cách gì giải quyết đây?” Đường Nghiêu nói: "Hay là chúng ta đến tìm ba gia tộc lớn còn lại xin giúp đỡ, kết hợp lại với nhau để tạo sức ép cho Công đoàn Trung Hải. Chưa biết chừng dưới sức ép nặng nề ấy, Công đoàn Trung Hải lại hủy bỏ ba nghị quyết đó thì sao?” Chương 197: Nhà họ Hàn không cần phải tồn tại nữa Đường Lâm lắc đầu: "Cháu quá ngây thơ rồi. Bây giờ bốn gia tộc lớn kia đều nhìn chằm chằm vào nhà họ Đường chúng ta. Biết được anh cả mất đi, bọn họ đều vây quanh như đàn sói, nóng lòng muốn xông lên cắn chúng ta một phát chết luôn. Họ không những không giúp đỡ, mà ngược lại còn ném đá giấu tay nữa đó”. Đường Nghiêu nói: "Lẽ nào bây giờ chúng ta chỉ có thể bó gối chịu chết hay sao? Hoặc là đến tận cửa cầu xin cậu Lăng?” Đường Lâm nói: "Giờ cũng chỉ còn hai cách có thể thử được thôi”. Xét cho cùng, Đường Lâm cũng là người có uy tín cao nhất trong lòng mọi người, hầu hết mọi người đều nghe theo những gì cụ ta nói. Đường Xuyên Bách nói: “Cách gì?” Đường Lâm nói: "Trước tiên đến tìm Trung Hải Vương Trung Hải phản ánh lại toàn bộ những gì xảy ra ở đây, tố cáo hành vi bất nghĩa của Lăng Khôi. Nếu như Trung Hải Vương bằng lòng ra mặt can thiệp thì khỏi phải nói là Lăng Khôi sẽ chết chắc rồi. Trước mặt Trung Hải Vương, Lăng Khôi còn không bằng cả con kiến”. Đường Thục Hạo vui mừng nói: “Cách hay, vậy ông chú còn không mau đi gặp họ để nói rõ sự việc đi”. Đường Xuyên Bách nói: "Những gì chú hai nói cũng coi như là một cách. Nhưng Trung Hải Vương đã hơn hai mươi năm nay không ra mặt rồi. Cháu phụ trách việc vận tải đường bộ của nhà họ Đường đã mười mấy năm nay, chưa bao giờ nhìn thấy mặt mũi của người này. Chúng ta và Trung Hải Vương cũng không có qua lại gì, người ta cũng không coi nhà họ Đường chúng ta ra gì đâu. Đường đột gặp như vậy, không biết có thể tiếp xúc được với người ta không?” Đường Xuyên Hà nói: "Chú hai, chú cũng lớn tuổi rồi, đã từng gặp Trung Hải Vương bao giờ chưa?” Đường Lâm lắc đầu: "Chưa. Nhưng có lẽ sư phụ Tôn Lộc của chú từng gặp rồi. Có điều Trung Hải Vương này quá bí ẩn, chú cũng không dám chắc chắn. Một khi trình bày sự việc với người ta, có thể có được kết quả tốt đẹp hay không, nhỡ đâu Trung Hải Vương cảm thấy nhà họ Đường của chúng ta bất tài vô dụng, không cần thiết phải tồn tại nữa thì đó sẽ là một tai họa lớn hơn đối với nhà họ Đường chúng ta”. Mọi người đều rơi vào im lặng. Một khi đánh thức Trung Hải Vương, chỉ một cái nhấc tay thôi cũng đủ để lật đổ thực lực của nhà họ Đường rồi. Dây vào con mãnh thú kinh khủng này, trên dưới nhà họ Đường vẫn còn chưa đủ tầm. Đường Xuyên Bách nói: "Còn cách khác nữa là gì?” Đường Lâm nói: "Chỉ có thể chờ sau khi sư phụ chú tiếp đón xong vị khách quý kia thì sẽ đến tìm Lăng Khôi tính sổ. Điều duy nhất chú lo lắng là hiện giờ nhà họ Đường chúng ta đã ngừng kinh doanh buôn bán rồi thì liệu có thể duy trì được đến lúc nào đây!” Đường Xuyên Hà nói: “Vị khách quý này lại tôn quý đến thế sao? Còn quan trọng hơn cả sự sống chết của nhà họ Đường chúng ta sao?” Đường Lâm nói: "Sư phụ của chú nói rồi, người này có thân phận vô cùng cao quý”. Trên dưới nhà họ Đường không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Rốt cuộc đó là thần thánh phương nào? Đường Xuyên Bách thở dài: "Chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi thôi. Chúng ta hãy chuẩn bị tốt để chịu đựng một thời gian nữa. Tiếp theo, chúng ta sẽ nghiên cứu sách lược để cầm cự”. Lăng Khôi rời khỏi biệt thự nhà họ Đường, lên xe của Lục Hải Siêu chuẩn bị rời đi. Đột nhiên có một người xuất hiện ở trước mặt anh, quỳ trên mặt đất bên cạnh ghế lái và lớn tiếng cầu xin: "Cậu Lăng, xin hãy cứu tôi”. Hàn Thiên Hào. Sau khi Lăng Khôi rời đi, nhà họ Đường đã tổ chức một cuộc họp kín, mặc dù Hàn Thiên Hào là tâm phúc của Đường Xuyên Bách, nhưng ông ta cũng không đủ tư cách để tham gia một cuộc họp như vậy, đành phải rời đi. Hơn nữa, sau khi chứng kiến Lăng Khôi ra sức trấn áp việc kinh doanh của nhà họ Đường, trước thủ đoạn khủng khiếp như vậy, Hàn Thiên Hào đâu dám không đứng ra xin lỗi? Lăng Khôi cuộn cửa kính xe xuống liếc nhìn Hàn Thiên Hào: "Không phải ông đi theo Đường Xuyên Bách sao? Có cầu cứu thì cũng nên tìm ông ta mà cầu cứu, ông tìm tôi làm gì?” Hàn Thiên Hào ra sức dập đầu: "Cậu Lăng tài giỏi hơn người, ngay nhà họ Đường cũng bị cậu chèn ép đến mức phải đóng cửa. Tự thân Đường Xuyên Bách còn khó giữ, đâu còn lo được đến sự sống chết của tôi”. "Tôi tự biết mình tội ác nặng nề, từ lần trước, khi cậu Lăng chèn ép nhà họ Tống, đúng ra tôi đã nên đến xin lỗi cậu rồi. Kết quả là tôi đã bị che mờ tâm trí, lại mơ tưởng hão huyền cho rằng nhà họ Đường có thể đấu lại được với cậu. Là tôi tự mình chuốc lấy sự nhục nhã!”, Hàn Thiên Hào nói: “Giờ đây, Hàn Thiên Hào tôi cam tâm tình nguyện về dưới trướng của cậu Lăng, tình nguyện cống hiến sức trâu ngựa cho cậu, chỉ cầu xin cậu đừng đối phó với nhà họ Hàn tôi”. Sau chuyện lần sau, tuyến phòng ngự tâm lý của Hàn Thiên Hào đã hoàn toàn sụp đổ. Cậu Lăng này quá đáng sợ. Mặc dù Lăng Khôi chưa từng hỏi tội ông ta, nhưng ông ta vẫn một mực cho rằng Lăng Khôi ghi hận trong lòng. Muốn giữ được mạng cần phải chủ động đến cầu xin, may ra còn có được một con đường sống. "Cống hiến sức trâu ngựa cho tôi? Ông vẫn còn chưa đủ tư cách”, Lăng Khôi lạnh lùng nói. “Cậu Lăng, xin hãy tha cho cả nhà tôi!”, Hàn Thiên Hào càng thêm sợ hãi. Lăng Khôi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa và rít một hơi dài: "Hàn Thiên Hào, ông chỉ là một con kiến, tôi không có hứng thú nói nhiều với ông. Nhưng đúng là ông đã làm chuyện chẳng tốt đẹp gì. Boxing Ngô Lâm bị san bằng, ông chính là kẻ xúi giục đầu tiên. Sau khi tôi trấn áp nhà họ Tống, nếu như ông chủ động xin đền tội với tôi, có lẽ tôi sẽ cho ông một cơ hội. Nhưng ông lại lập tức quay sang nhà họ Đường, muốn mượn tay nhà họ Đường chèn ép tôi. Ông như thế là không hiểu chuyện rồi”. Hàn Thiên Hào đổ mồ hôi lạnh, vội vàng khấu lạy: "Hàn Thiên Hào có tội, tội đáng chết ngàn lần. Bất kể cậu Lăng nói gì thì đều đúng cả. Nếu cậu muốn đánh tôi thì cậu cứ đánh tôi đi”. Nói xong, Hàn Thiên Hào thấy Lăng Khôi không ra tay tát ông ta, ông ta liền tự tát mình. "Bốp!" Hết cái tát này lại đến cái tát khác, khuôn mặt ông ta sưng vù lên, tát đến mức khóe miệng chảy máu. Lăng Khôi nhả ra một vòng khói dày: "Đừng diễn nữa. Nhà họ Hàn không cần phải tồn tại nữa”. Nhà họ Hàn không cần phải tồn tại nữa. Chỉ mấy chữ đơn giản mà khiến cho trái tim của Hàn Thiên Hào như ngừng đập. Ngay cả nhà họ Đường cũng buộc phải ngừng việc kinh doanh, việc khiến nhà họ Hàn biến mất là chuyện quá đơn giản. “Cậu Lăng, làm ơn cho tôi một cơ hội nữa!”, Hàn Thiên Hào luống cuống: “Cầu xin cậu”. Lăng Khôi nói: "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho ông một cơ hội. Ông đến tìm Giang Thanh Hải và Trần Lâm, hai nhà bọn họ sẽ dùng giá thị trường để thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Hàn. Nhưng cái mác tập đoàn Hàn Thị sẽ biến mất từ đây”. Cửa sổ xe được kéo lên và chiếc xe từ từ khởi động. “Cậu Lăng rất công bình, cảm ơn cậu nhiều!”, Hàn Thiên Hào vội vàng cúi lạy chiếc xe đã đi xa. Sau đó, Hàn Thiên Hào ngã trên mặt đất và khóc lóc thảm thiết. Sau nửa đời người vất vả cực khổ, cuối cùng nhà họ Hàn mới trở thành một tập đoàn dược phẩm lớn nhất Trung Hải, trở thành thành viên đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải, bừng bừng khí thế, trấn giữ một phương, tận hưởng hết mọi sự vinh dự. Cứ tưởng từ nay nhà họ Hàn sẽ còn tiến xa hơn nữa, trở thành người đứng trên bao người. Không ngờ, vì đã đắc tội với một thanh niên mà trước giờ chưa bao giờ thèm để ý đến, kết quả là nhà họ Hàn càng ngày càng sa sút, hiện giờ đã đến mức không thể giữ được gia tộc nữa. Vừa rồi ông ta còn tưởng rằng sẽ không thể bảo toàn được cho toàn bộ người của nhà họ Hàn nữa. Nhưng những lời cuối cùng của Lăng Khôi đã khiến Hàn Thiên Hào đi từ địa ngục lên thiên đường. Thay vì làm gì mình, người ta lại muốn mua lại tất cả tài sản của nhà họ Hàn theo giá thị trường. Từ nay về sau, tuy rằng Hàn Thiên Hào không còn quyền quý nhưng vẫn giàu có, không phải lo toan trong suốt quãng đời còn lại. Thậm chí với khối tài sản khổng lồ này, ông ta vẫn có cơ hội để bắt đầu lại. Hàn Thiên Hào không hề hận Lăng Khôi mà ông ta vừa hối hận, vừa biết ơn. "Đây chính là cậu Lăng sao? Không khuất phục cường quyền, không ức hiếp người thấp cổ bé họng, tranh tài đoạt lợi một cách công bằng, xử lý sự việc bằng đức độ”, Hàn Thiên Hào vô cùng bái phục anh. Chương 198: Nhà họ Đường che giấu sự thực Sau chuyện xảy ra với nhà họ Đường, họ đã cố gắng hết sức để che giấu sự khủng hoảng của mình. Đầu tiên họ đưa ra một tuyên bố gây chấn động thế giới bên ngoài – Nhà họ Đường đóng cửa ngừng kinh doanh là vì cần phải điều chỉnh và nâng cấp nghiệp vụ. Việc nâng cấp dự kiến sẽ được hoàn thành trong vòng bảy ngày và sau đó sẽ được mở lại như bình thường. Mong rằng tất cả các đối tác sẽ không nghe tin đồn nhảm, nếu không sẽ truy cứu đến cùng”. Đối với hầu hết người bình thường mà nói, một tuyên bố như vậy vẫn có thể có độ tin cậy đáng kể. Nhưng trong mắt những người trong xã hội thượng lưu ở Trung Hải, đây chỉ là một cách nói ngụy biện. Ai mà không biết rằng nhà họ Đường đã bị cậu Lăng ép phải đóng cửa? Ai không biết rằng Công đoàn Trung Hải đã ban bố ba nghị quyết kia? Bây giờ chuyện cậu Lăng ra sức ép cho nhà họ Đường phải đóng cửa đã sắp trở thành một giai thoại rồi. Khu Biệt thự Vân Đỉnh số 99, biệt thự nhà họ Tô. Tầng lớp cao cấp của nhà họ Tô đều đứng ở cửa ngó Đông ngó Tây. Tô Thần và Tô Toàn đứng ở phía trước, hướng bọn họ nhìn đến là biệt thự Vân Đỉnh số 5 trên núi. Đó là nơi ở của nhà họ Đường. Hôm nay là ngày đưa tang của ông cụ Đường. Bà cụ Tô dẫn theo Hàn Đông đến phúng viếng, muốn đưa tiễn ông cụ Đường, ngoài ra cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho Đường Xuyên Bách, để xem liệu có thể bấu víu vào cây đại thụ là nhà họ Đường được hay không. Tô Thần nói: "Tô Toàn, chú nói xem liệu bà nội có được nhà họ Đường tiếp đón không?” Tô Toàn nói: "Trước đây Đường Xuyên Bách từng đến nhà họ Tô, mâu thuẫn của hai nhà cũng xem như đã được hóa giải rồi. Giờ bà nội cháu lại đến phúng viếng ông cụ Đường với đầy thành ý, chắc nhà họ Đường sẽ đồng ý thôi”. Tô Thần nói: "Vậy thì tốt rồi. Chỉ cần nhà họ Tô có thể bấu bám được vào nhà họ Đường thì từ nay về sau, nhà họ Tô chúng ta có khả năng cạnh tranh được với nhà họ Hàn rồi. Trong tương lai việc trở thành tập đoàn dược phẩm lớn nhất ở Trung Hải sẽ là chuyện ở trong tầm tay”. Tô Toàn cười nói: "Đúng vậy. Hiện giờ nhà họ Hàn cũng đang bợ đỡ Đường Xuyên Bách, đây cũng coi như con đường sinh tồn của Hàn Thiên Hào. Sự nỗ lực của nhà họ Hàn sau khi rời khỏi Công đoàn Trung Hải đích thực có thể khiến nhà họ Hàn vực dậy được”. Tô Thần nói: “Sở dĩ nhà họ Hàn phải hạ mình vì đại cục như vậy là bởi vì bị cậu Lăng chèn ép. Lần này nhà họ Tô chúng ta đuổi cả nhà Tô Duệ Hân ra khỏi gia tộc cũng xem như đã gián tiếp đắc tội với cậu ta. Nếu như có thể dựa vào nhà họ Đường thì chúng ta có thể không cần phải sợ cậu ta nữa”. Tất cả mọi người đều tràn đầy mong đợi, họ tin chắc rằng bà cụ Tô đã được Đường Xuyên Bách tiếp nhận. Đến gần trưa, bà cụ Tô bước vào với vẻ mệt mỏi. Tô Thần lập tức chào hỏi, cung kính nói: "Bà nội, việc có thành không?" Bà cụ Tô lắc đầu, vẻ mặt thất vọng: "Nhà họ Đường đã phong tỏa cả cây số quanh biệt thự. Những người không liên quan gì đến nhà họ Đường đều không được vào. Từ đầu đến cuối bà chẳng nhìn thấy gì cả”. Tô Thần đã rất thất vọng. Bà cụ Tô thở dài: "Xem ra nhà họ Đường vẫn chưa coi nhà họ Tô chúng ta ra gì. Đường Xuyên Bách chấp nhận Hàn Thiên Hào, cho rằng Hàn Thiên Hào có thể giúp đỡ ông ta, nhưng lại không thèm để mắt đến nhà họ Tô chúng ta”. Những người đứng đầu nhà họ Tô xung quanh đều rất thất vọng. Tô Thần lại hỏi: "Nghe nói hôm nay cậu Lăng đã đến nhà họ Đường, xảy ra xung đột trực tiếp với nhà họ Đường, muốn tiếp quản nhà họ Đường. Sau cùng chuyện này như thế nào vậy ạ?” Bà cụ Tô lắc đầu: "Bà đã bảo Hàn Đông nghe ngóng rồi, trước mắt vẫn chưa có kết quả gì. Có điều chắc chắn chuyện này không có thay đổi được gì đâu, dù sao cậu Lăng cũng chỉ là một con người, làm thế nào có thể chống lại được một ông lớn như gia tộc Đường Thị đây?” Tô Thần hưng phấn nói: "Tốt nhất lần này cậu Lăng đó bị nhà Đường khiến cho không ngóc đầu lên được, thậm chí bị thiệt hại nặng nề. Như vậy cậu ta cũng không có năng lực trách cứ nhà họ Tô chúng ta vì đã đuổi cổ Tô Duệ Hân nữa”. “Đó là điều tất nhiên”, bà cụ Tô nói một cách đầy tự tin. Đã gần ba giờ chiều, các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Tô vừa ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị rời đi. Cùng lúc đó, Hàn Đông từ bên ngoài xông vào: "Bà Tô, chuyện không hay rồi”. Bà cụ Tô vừa đứng dậy lại ngồi luôn xuống: "Có chuyện gì vậy?" Hàn Đông nói: "Có mấy tin tức rất không tốt". Tô Thần nói: "Quản gia Hàn, dù sao ông cũng là đại tổng quản của nhà họ Tô, sao lại hớt ha hớt hải như thế, cứ từ từ mà nói”. Hàn Đông thở không ra hơi, cụ ta uống hai ngụm nước cho dịu đi một chút rồi mới nói: "Quả nhiên cậu Lăng đã đến nhà họ Đường và làm hai chuyện, tặng ba món quà. Chuyện thứ nhất, cậu Lăng đã cầm con dấu nhà họ Đường đến, chèn ép ba ông lớn của nhà họ Đường, đỡ quan tài đưa tang, cử hành lễ an táng cho ông cụ Đường”. Tô Thần sửng sốt: "Nghe nói trước khi mất ông cụ Đường đã giao lại con dấu nhà họ Đường cho cậu Lăng. Cậu ta cầm con dấu trong tay đến tham gia tang lễ thì cũng đã đành. Nhưng còn cử hành tang lễ, đây là đãi ngộ chỉ gia chủ kế nhiệm mới có đó. Chuyện này mà ba ông lớn nhà họ Đường lại có thể nhẫn nhịn được sao?” Hàn Đông nói: "Có lẽ chỉ là kế sách tạm thời. Sau khi đưa tang, nhà họ Đường ăn cơm trưa xong, ba ông lớn nhà họ Đường đã yêu cầu cậu Lăng giao ra con dấu nhà họ Đường, kết quả là cậu Lăng đã dùng con dấu làm đồ đặt cược, khiêu khích với nhà họ Đường. Nếu như Đường Lâm thắng thì cậu ta sẽ giao con dấu ra, nếu như Đường Lâm thua thì cậu ta sẽ tiếp quản nhà họ Đường”. Bà cụ Tô thở phào nhẹ nhõm: "Đường Lâm là cao thủ hàng đầu không ai vượt qua được của nhà họ Đường, tiếp quản đội bảo vệ đã bao năm, lại có sư phụ là đại sư Tôn Lộc. Tuy không được vang danh như đại sư, nhưng cũng có thực lực. Cậu Lăng không thể nào là đối thủ của Đường Lâm được, ván này cậu ta thua chắc rồi”. Hàn Đông lau mồ hôi lạnh trên trán và nói: "Cậu Lăng đã thắng, hơn nữa chỉ bằng một nắm đấm. Đường Lâm trúng chưởng lập tức quỳ xuống, cúi đầu nhận thua, tự hổ thẹn không bằng cậu ta, tâm phục khẩu phục”. "Cái gì?" Tất cả các thành viên trong nhà họ Tô đồng loạt đứng lên vì kinh ngạc. Bà cụ Tô không khỏi kêu lên thất thanh: “Cậu Lăng đã đánh bại Đường Lâm chỉ với một chưởng sao? Còn ép cả nhà họ Đường phải cúi đầu ư? Thế chẳng phải là cậu ta có thể tiếp quản nhà họ Đường rồi hay sao?” Giọng nói của Tô Thần run lên: "Nhà họ Đường là một trong năm gia tộc lớn nhất Trung Hải mà lại bị cậu Lăng tiếp quản ư? Ba ông lớn của nhà họ Đường chấp nhận số phận của mình như vậy hay sao?" Hàn Đông càng nói càng lo sợ: "Không sai, ba ông lớn của nhà họ Đường đã thừa nhận chức vị gia chủ của cậu Lăng, nhưng ai nấy đều không chịu giao ra quyền hành trong tay mình”. Bà cụ Tô thở phào nhẹ nhõm: "Đường Xuyên Bách phụ trách vận tải đường bộ, Đường Xuyên Hà phục trách vận tải đường biển, Đường Lâm phụ trách đường hàng không và đội bảo vệ. Họ không giao ra quyền hành thì chức gia chủ đó của cậu Lăng cũng chỉ là cho có. Nói cho cùng cũng chỉ là một trò cười mà thôi. Rốt cuộc thì cậu Lăng vẫn không trấn áp được nhà họ Đường. Nhưng điều này tôi đều có thể dự đoán trước được”. Hàn Đông lắc đầu: "Cậu Lăng cũng tặng ba món quà cho nhà họ Đường. Món quà thứ nhất, Công đoàn Trung Hải đã thông qua nghị quyết khẩn cấp, đóng băng toàn bộ tài sản ở ngân hàng của nhà họ Đường. Tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Bà cụ Tô hít vào một hơi thật sâu: "Thủ đoạn của cậu Lăng này lại kinh khủng như thế sao? Như thế này là đang xung đột một cách toàn diện với nhà họ Đường đó. Công đoàn Trung Hải vì ủng hộ cậu Lăng mà ngay cả chuyện đi ngược lại với mục đích ban đầu lập ra Công đoàn cũng làm ra được?” Tô Thần nói: "Hầu hết tiền của nhà họ Đường đều nằm trong ngân hàng. Nếu tiền bị đóng băng, chuỗi vốn của nhà họ Đường sẽ bị phá vỡ ngay lập tức. Nếu không nhanh chóng giải quyết, nhà họ Đường sẽ gặp vấn đề lớn". Hàn Đông tiếp tục: “Món quà thứ hai mà cậu Lăng tặng cho nhà họ Đường là nghị quyết khẩn cấp thứ hai do Công đoàn Trung Hải thông qua. Thu hồi giấy phép của tất cả tài xế vận tải đường bộ, thủy thủ đoàn và tiếp viên hàng không thuộc nhà họ Đường. Hệ thống giao thông bị gián đoạn ngay lập tức". Chương 199: Duệ Hân, anh nhớ em! "Điên rồi, cậu Lăng này đúng là điên rồi". "Nhà họ Đường sắp không trụ được nữa rồi”. Bà cụ Tô mơ hồ cảm giác được điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Món quà thứ ba là gì?" Hàn Đông hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Món quà thứ ba mà cậu Lăng tặng là nghị quyết khẩn cấp thứ ba mà Công đoàn Trung Hải thông qua, đó là thu hồi giấy phép kinh doanh của tất cả các công ty vận tải thuộc nhà họ Đường. Bây giờ, toàn bộ nhà họ Đường đang trong tình trạng bị ngừng kinh doanh”. Xoẹt! Bà cụ Tô sợ tới mức ngồi phịch xuống ghế, hồn bay phách lạc: "Cậu Lăng lại có thể một lúc trấn áp được nhà họ Đường – một trong năm gia tộc lớn nhất ở Trung Hải? Nếu như vậy, cậu ta tiếp quản nhà họ Đường sẽ chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Rốt cuộc đây là thần thánh phương nào?” Bà cụ Tô sợ hãi hồi lâu. Bà ta rất hối hận vì lúc trước đã gạch bỏ cả nhà Tô Duệ Hân ra khỏi gia phả. Bà ta rất hối hận, tại sao lúc trước mình lại không ủng hộ Tô Duệ Hân? Nếu lúc trước ủng hộ Tô Duệ Hân chống lại áp lực của nhà họ Đường thì nhà họ Tô chắc chắn sẽ được cậu Lăng ủng hộ. Nhưng bây giờ đã bỏ lỡ tất cả rồi. “Tôi đã lựa chọn sai rồi”, bà cụ Tô thở dài. Bà ta hồi tưởng lại những gì Giang Thanh Hải đã chuyển lời lại với mình khi đưa Tô Duệ Hân đi – Cậu Lăng nhờ tôi chuyển lời lại với bà, làm ra chuyện hôm nay thì hãy tự lo liệu lấy thân mình. Làm ra chuyện hôm nay thì hãy tự lo liệu lấy thân mình. Lúc đó bà cụ Tô không để ý, ngược lại còn cảm thấy cậu Lăng quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng bị thất bại trước nhà họ Đường. Tô Thần nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà nội, bà đừng tự trách mình như vậy. Không phải Lăng Khôi vẫn chưa tiếp quản nhà họ Đường hay sao? Quản gia Hàn, sau cùng cậu Lăng còn nói gì nữa không?” Hàn Đông nói: "Cậu Lăng trước lúc rời đi có nói, nếu nhà họ Đường muốn bình thường trở lại, ba ông lớn của nhà họ Đường phải đến cầu xin cậu ta cho đến khi cậu ta vừa lòng mới thôi". Trên dưới nhà họ Tô càng hoảng sợ hơn. Họ sợ hãi cái tên cậu Lăng này không khác gì sợ ma quỷ. Tô Thần nói: "Nói cách khác, cậu Lăng vẫn chưa tiếp quản nhà họ Đường. Bà nội, cháu nghĩ chuyện này chưa chắc đã được như ý muốn của cậu Lăng. Nhà họ Đường vẫn đang cố gắng tranh đấu đến cùng. Không phải Đường Lâm có sư phụ tên là Tôn Lộc sao? Cháu nhớ bà từng nói là đại sư Tôn Lộc đứng đầu trong năm đại sư của Trung Hải, trấn giữ một phương, uy lực khó lường. Cụ ta là hy vọng cuối cùng của nhà họ Đường. Chỉ cần Tôn Lộc có thể trấn áp được cậu Lăng thì chẳng những cậu Lăng không thể tiếp quản được nhà họ Đường, ngược lại còn gặp nguy hiểm về tính mạng”. Bà cụ Tô bình tĩnh lại một chút: "Đúng vậy. Nhà họ Đường vẫn chưa thua, còn cậu Lăng cũng chưa thắng. Dù bây giờ đã trấn áp nhà họ Đường, nhưng cậu ta cũng đã tự đặt mình vào thế cực kỳ nguy hiểm rồi. Tôn Lộc xuất hiện thì cậu ta ắt sẽ chết”. Tô Thần nói: "Đúng vậy, hơn nữa chỉ cần chúng ta quản lý tốt tập đoàn dược phẩm của nhà họ Tô, để cho nhà họ Tô áp đảo nhà họ Hàn, trở thành tập đoàn dược phẩm lớn nhất Trung Hải thì sau khi chúng ta lũng đoạn được thị trường, đương nhiên không ai dám đụng đến chúng ta nữa”. Bà cụ Tô gật đầu, nhìn Tô Thần hài lòng: "Đúng vậy, cháu đã trưởng thành hơn rất nhiều, có thể nhìn thấu đáo mọi việc. Vượt qua nhà họ Hàn, trở thành tập đoàn dược phẩm lớn nhất Trung Hải và trở thành sự tồn tại không thể thay thế thì chúng ta có giá trị lớn. Tương lai của nhà họ Tô vẫn sẽ là một dải gấm vóc”. Bệnh viện Bình An. Trong một phòng bệnh riêng biệt. Tô Duệ Hân đã hôn mê mấy ngày mấy đêm, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Hết chuyên gia nổi tiếng này đến chuyên gia nổi tiếng khác đến chữa trị nhưng vẫn bó tay. Lúc này Lăng Khôi đến phòng bệnh thăm cô. Chu Lam ngồi ngủ trên ghế ở bên cạnh. Bà ta đã không rời khỏi đây mấy ngày mấy đêm rồi, sức lực cạn kiệt, mệt mỏi quá độ, cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ, liền ngủ thiếp đi. Lăng Khôi ngồi trên đầu giường, siết chặt tay Tô Duệ Hân vào mặt mình. Đôi tay lạnh như nước. Một lúc sau, Lăng Khôi ôm Tô Duệ Hân lên: “Anh đưa em đến một nơi”. Lăng Khôi ôm Tô Duệ Hân rời khỏi bệnh viện. Không có taxi, không có người đi cùng. Anh cứ ôm cô như thế này, từng bước từng bước qua ngã ba đường. Đi qua từng lượt xe cộ đông đúc, cuối cùng đã đến bờ sông Vọng Cổ. Đây là nơi lần đầu họ gặp nhau. Ven sông, Lăng Khôi ôm người đẹp trong vòng tay, ngồi trên mỏm đá ở bên sông, lặng nhìn dòng nước mùa thu, ánh mắt trở nên sâu thẳm và dịu dàng: "Đã là mùa thu rồi đấy, nước mùa thu không hề lạnh. Ba năm trước, cũng là vào mùa thu, chúng ta đã gặp nhau ở nơi đây, từ đó vận mệnh đã sắp đặt chúng ta ở bên nhau đã ba năm nay”. "Khi đó em đang bị nhà họ Tô chèn ép, bộ dạng bi thương tuyệt vọng đứng ở đây ngẩng đầu nhìn trời thở dài”. "Ba năm qua, không lúc nào em không phải chịu đựng sự xúc phạm của nhà họ Tô. Giờ đây nhà họ Tô đã đuổi em ra khỏi cửa, em sẽ không bao giờ phải chịu tổn thương nữa. Hạnh phúc của em mới bắt đầu thôi. Hãy mở mắt ra nhìn dòng sông mùa thu này, nhìn những ánh đèn nhộn nhịp ở phía dối diện kìa em”. Lăng Khôi vuốt ve khuôn mặt của Tô Duệ Hân, đôi mắt sâu thẳm mà dịu dàng. Anh mở miệng giống như đang nói chuyện với Tô Duệ Hân, lại như đang nói với chính mình: "Người ấy yểu điệu duyên dáng, gặp nhau từ cái nhìn đầu tiên đã nhung nhớ về em. Sau này, một tấc lòng yêu thương dài như nghìn dặm nước hồ thu. Khi em thức dậy, anh muốn đưa em đi làm rất nhiều chuyện, nhà tranh lạnh ta cùng nấu rượu xanh, khi tuyết rơi nhìn hoa mận nở, cùng đi thuyền trên sông Tiêu Tương, giong buồm đi ra biển lớn”. "Duệ Hân, một mình soi chiếc bóng nghiêng, trăng đơn gió chiếc, anh nhớ em rồi”. Lăng Khôi nhìn lên bầu trời đầy sao và lẩm bẩm một mình. “Những gì anh nói, không được nuốt lời đâu đấy!”, một giọng nói quen thuộc vang lên, Lăng Khôi quay ngoắt đầu lại nhìn, chỉ thấy Tô Duệ Hân đang từ từ mở mắt ra. Khóe miệng cô nở một nụ cười lười biếng. “Em tỉnh rồi à?”, Lăng Khôi cười như một đứa trẻ được cho kẹo. "Ừ! Anh ôm tôi chặt thế làm ảnh hưởng giấc ngủ của tôi”, Tô Duệ Hân đỏ bừng mặt. Lăng Khôi ngay lập tức buông tay ra và ngây người nhìn người phụ nữ trước mặt. Tô Duệ Hân đứng dậy vươn vai. Dáng người mảnh khảnh lộ ra những đường cong xinh đẹp, cô vừa thức dậy sau giấc ngủ nên dáng vẻ rất khoan thai tao nhã. "Nhà tranh lạnh ta cùng nấu rượu xanh, khi tuyết rơi nhìn hoa mận nở, cùng đi thuyền trên sông Tiêu Tương, giong buồm đi ra biển lớn. Tôi nghe thôi mà cũng muốn đi rồi. Anh định bao giờ đưa tôi đi?", Tô Duệ Hân chợt quay đầu lại nhìn người đàn ông trước mặt, cười và hỏi. Lăng Khôi nói: “Bất cứ khi nào em muốn đi thì mình sẽ đi!” Tô Duệ Hân nói: “Được thôi, đợi tôi sắp xếp xong thì anh đưa tôi đi nhé?” Lăng Khôi mỉm cười rạng rỡ: "Được!" Chương 200: Chém gió Cả buổi tối, Lăng Khôi và Tô Duệ Hân uống rượu trong một quán bar ven bờ sông Vọng Cổ. Thường ngày tửu lượng của Tô Duệ Hân cũng chỉ ở mức bình thường, thế nhưng hôm nay cô đã uống rất nhiều. Hơn nữa chỉ uống rượu mà không nói năng gì. Hai người họ cùng nhau uống liên tục ba tiếng đồng hồ, Tô Duệ Hân chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu: “Nào, cạn ly”. Người ta là một phụ nữ yếu mềm đã nói cạn rồi, Lăng Khôi đương nhiên cũng phải cùng uống ba tiếng đồng hồ. Lăng Khôi không hề ngăn lại, ngược lại còn tận tình uống cùng cô. Lăng Khôi hiểu rõ nỗi buồn bã và bi ai trong lòng Tô Duệ Hân khi bị nhà họ Tô đuổi ra khỏi cửa, bị người trong gia tộc hết mực khinh thường. Uống rượu cũng là một cách giải toả. Đến một giờ sáng, Tô Duệ Hân uống mãi uống mãi rồi bật khóc. Cô vừa uống vừa rơi lệ. Tô Duệ Hân uống xong thì vào nhà vệ sinh nôn, nôn xong lại tiếp tục ra uống. Hai giờ, quán bar đóng cửa. Chỉ còn lại hai vị khách là Lăng Khôi và Tô Duệ Hân. Lăng Khôi đưa cho chủ quán một ít tiền. Ông chủ rất vui, tiếp tục mở cửa, vừa chơi game vừa uống rượu, sung sướng không thôi. “Lăng Khôi, anh đã say chưa?”, Tô Duệ Hân đã say đến bảy, tám mươi phần trăm. Lá gan của con người ta trong những lúc thế này rất lớn, rất dễ thổ lộ tâm tình, lại vẫn giữ được lí trí, chưa đến mức ăn nói linh tinh. Ngày hôm sau tỉnh dậy, đoạn ký ức này vẫn sẽ lưu lại trong đầu. “Anh say rồi, em thì sao?”, Lăng Khôi đột nhiên cảm nhận được đây là thời khắc mà nội tâm của mình và Tô Duệ Hân sát gần nhau nhất trong vòng ba năm vừa qua. Trước đây chưa từng có, sau này cũng rất khó. Lăng Khôi rất trân trọng cơ hội kết nối như vậy. “Tôi chưa say, tôi vẫn có thể tiếp tục uống”, Tô Duệ Hân lại uống một ngụm rượu: “Anh nói xem, tại sao nhà họ Tô lại đối xử với tôi như vậy? Nói thật cho tôi nghe, không được lừa gạt tôi”. Lăng Khôi nói với dáng vẻ say khướt: “Anh nói sự thật thì em sẽ không đánh anh chứ?” “Sao có thể chứ? Tôi dịu dàng như thế này”, lúc Tô Duệ Hân nói chuyện, hơi nóng phả lên trên mặt Lăng Khôi, khiến cho anh ngây ngất. “Bởi vì em là một đứa con ngoài giá thú”. “Ha ha ha, anh nói đúng rồi, chính bởi vì tôi là một đứa con ngoài giá thú, từ nhỏ đến lớn, người nhà họ Tô đều không vui vẻ gì khi thấy tôi”, Tô Duệ Hân đã ngồi không vững nữa, thế nhưng hứng thú nói chuyện vẫn rất mạnh mẽ: “Thật ra anh mới chỉ nói đúng có một nửa, vẫn còn một nửa anh vẫn chưa nói đúng”. Lăng Khôi nói: “Em nói cho anh biết đi”. Tô Duệ Hân nói: “Vẫn còn một nửa, bà cụ Tô vốn không phải vợ đầu của ông nội, bà ấy dựa vào thủ đoạn để ngồi lên vị trí đó. Tô Thần là cháu đích tôn duy nhất của bà ấy. Vậy nên bà ấy mới vô cùng chiều chuộng Tô Thần, cái gì cũng cho Tô Thần. Chỉ cần Tô Thần còn ở đó, bà cụ Tô sẽ không coi trọng tôi. Bất luận tôi có nỗ lực bao nhiêu, bất luận thành tích của tôi có xuất sắc thế nào, bà cụ Tô cũng sẽ không chịu thừa nhận tôi”. Lăng Khôi nói: “Em quá coi nhẹ mình rồi, rõ ràng trong lòng em địa vị của bà cụ Tô rất cao. Em sống trên cõi đời này, làm việc nửa đời người, sao lại phải quan tâm tới cách nhìn của bà cụ Tô chứ?” Tô Duệ Hân nói: “Nhưng mà bà ấy là người nắm quyền của nhà họ Tô, tôi muốn có chỗ đứng trong nhà họ Tô thì không thể tách rời khỏi bà ấy”. Lăng Khôi nói: “Nhưng bây giờ em đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô rồi, em không còn là người nhà họ Tô nữa”. “Đúng thế, tôi không còn là người nhà họ Tô nữa. Bọn họ còn nói tôi rời khỏi nhà họ Tô rồi thì phần đời còn lại sẽ sống không bằng con chó con lợn. Không có sự ủng hộ của nhà họ Tô, tôi sẽ không thể làm nổi việc gì ra hồn”, Tô Duệ Hân cười tự giễu. Lăng Khôi nói: “Bà cụ Tô đúng là độc ác, không giết người mà chỉ giết chết trái tim”. “Nhà họ Tô đã bóp nát trái tim tôi rồi!”, Tô Duệ Hân đập mạnh lên bàn: “Giết chết trái tim tôi rồi!” Lăng Khôi yên tĩnh nhìn cô phát tiết, không hề ngăn lại. Lăng Khôi nói: “Trái tim ở trên người em, nếu như em đủ mạnh mẽ thì ai có thể bóp nát nó được đây?” Tô Duệ Hân khóc rồi. Khóc sướt mướt. Mấy năm nay, trong ấn tượng của Lăng Khôi, Tô Duệ Hân vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp, chưa từng khóc lóc thương tâm đến thế. Dù là ban đầu phát hiện ra tấm ảnh Lăng Khôi đi tìm bồ nhí, mặc dù cô ấy có rơi lệ nhưng cảm xúc không hề mất đi khống chế. Vậy mà giờ cảm xúc đã hoàn toàn sụp đổ. Cô khóc như một đứa trẻ. Lăng Khôi không an ủi, cứ thế ngồi đối diện cô, yên tĩnh nhìn cô khóc lóc, phát tiết, gào thét. Một lúc sau, Tô Duệ Hân khóc cạn nước mắt, Lăng Khôi mới mở miệng nói: “Anh hiểu trong lòng em, bà cụ Tô đã trở thành một nút thắt khó có thể vượt qua. Nhà họ Tô càng là chướng ngại đối với em. Mặc dù hiện giờ em không còn ở nhà họ Tô nữa nhưng chướng ngại đó vẫn tồn tại trong lòng em. Em có muốn nghe một câu nói thật lòng của anh không?” Tô Duệ Hân lau nước mắt, đã tỉnh rượu hơn, liếc mắt nhìn Lăng Khôi: “Anh nói đi”. Lăng Khôi nói: “Anh biết chướng ngại của em bắt nguồn từ đâu, đương nhiên cũng biết chìa khoá để giải quyết chướng ngại này nằm ở nơi nào. Từ đầu tới cuối em chỉ mong bà cụ Tô thừa nhận em, thậm chí em còn cảm thấy bà cụ Tô nợ em một lời xin lỗi”. Tô Duệ Hân đột nhiên quả quyết nói: “Đúng! Trong lòng tôi thật sự nghĩ như vậy. Bà ấy nợ tôi rất nhiều”. Lăng Khôi nói: “Muốn bà ấy nói với em một tiếng xin lỗi thì không có gì khó”. Tô Duệ Hân nói: “Sao mà lại không khó chứ?” Lăng Khôi nói: “Thay bằng việc để bà ấy thừa nhận em thì sao không để bà ấy phải ngước nhìn em cơ chứ?” “Ngước nhìn? Hiện giờ nhà họ Tô là tập đoàn y dược lớn thứ hai Trung Hải, bà ấy là người nắm quyền trong nhà họ Tô, bảo bà ấy ngước nhìn tôi sao? Lăng Khôi anh uống nhiều quá rồi phải không?”, Tô Duệ Hân bày ra vẻ không dám tin. Lăng Khôi rót một ly rượu, một hơi uống cạn, nói: “Người ta vẫn hay coi thường những người nhỏ bé yếu ớt hơn mình, người ta cũng lại hay đố kỵ với những người ưu tú hơn mình. Thế nhưng nếu như thành tựu của một người vượt xa so với tưởng tượng của em, vậy thì em sẽ không đố kỵ người đó mà chỉ ngước nhìn họ đầy ngưỡng mộ mà thôi”. Tô Duệ Hân hoàn toàn chấn động. Lăng Khôi tiếp tục nói: “Nếu như bệnh viện Bình An của em có thể vượt qua tập đoàn Tô Thị, thành tựu đạt đến độ cao khiến cho bà cụ Tô cảm thấy dù bản thân có phấn đấu cả đời cũng không có cách nào đạt tới được. Vậy thì bà ấy chắc chắn sẽ phải ngước nhìn em và nói xin lỗi em”. “Hôm nay bà ta thờ ơ lạnh nhạt với em, sau này khiến bà ta không thể với tới”, lời nói của Lăng Khôi giống như tiếng chuông không ngừng vang vọng trong lòng Tô Duệ Hân. Nhiệt huyết của cô cũng đã sục sôi, sóng trong lòng trào dâng, nhưng sau khi bình tĩnh trở lại, Tô Duệ Hân lại tự chế giễu: “Đừng chém gió nữa, chuyện này không có khả năng đâu”. Lăng Khôi nói: “Vẫn phải có mơ ước chứ, lỡ như thực hiện được thì sao”. “Lăng Khôi, anh không cần phải an ủi tôi như vậy, chuyện này rõ ràng không có khả năng. Ngoài việc chọc tôi cười ra thì một chút ý nghĩa thực tế cũng không có”, trong lòng Tô Duệ Hân rất vui, thế nhưng trên miệng vẫn phủ nhận.