Công đoàn Trung Hải đưa ra ba quyết sách khẩn cấp chống lại nhà họ Đường, chuyện này ồn ào không ngừng, ầm ĩ đến mức các lãnh đạo cấp cao của Trung Hải đều xôn xao. Tên của anh Lăng cũng được nhắc đến rất nhiều trong giới những nhân vật cấp cao của Trung Hải. Còn anh Lăng là ai thì đa số mọi người đều không biết. Bản thân Lăng Khôi cũng không quan tâm, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, lúc nhàn rỗi không chuyện gì làm thì đến bệnh viện Bình An như thường lệ. Tuy trước đây suýt nữa anh bị đuổi nhưng nhờ có Tô Duệ Hân nên cả bệnh viện không ai dị nghị gì nữa. Lăng Khôi tới bệnh viện căn bản chả làm gì, chỉ ở trong phòng bảo vệ thỉnh thoảng uống trà, hút thuốc, chơi trò chơi, một khi tâm trạng không tốt thì nói đi là đi. Trong bộ phận bảo vệ trừ Lý Kiến ra thì những người khác đều không có thiện cảm với Lăng Khôi. Đố kỵ. Họ thấy tên này chỉ biết ăn bám vợ, khiến nhiều người của bộ phận bảo vệ mất đi động lực để phấn đấu, nhiều lần âm thầm khuyên cấp trên đuổi Lăng Khôi đi. Chẳng biết tại sao Lăng Khôi vẫn chưa bị đuổi. Bó tay, còn có người ở trên chống lưng cho mà. Lăng Khôi ở trong phòng bảo vệ đọc báo suốt một buổi sáng. Tùy tiện hỏi Lý Kiến một câu: “Lý Kiến, có phải mấy người của bộ phận bảo vệ nhìn tôi thấy chướng mắt lắm phải không?” Lý Kiến đang chơi game, trả lời: “Anh muốn nghe lời thật lòng không? Hay là lời dễ nghe?” Lăng Khôi nói: “Đương nhiên là lời thật lòng rồi”. Lý Kiến ngại ngùng nói: “Quả thật bọn họ thấy anh rất chướng mắt. Anh vô tổ chức và vô kỷ luật quá, lại có tiền lương giống với bọn họ, trong lòng bọn họ thấy không công bằng lắm”. Lăng Khôi lại hỏi: “Có phải tôi như này rất ảnh hưởng tới không khí làm việc của bệnh viện không?” Lý Kiến trả lời: “Kỳ thực là có”. Lăng Khôi vuốt trán: “Haizz, tôi không thể gây thêm phiền phức cho vợ được. Lát nữa tôi đi từ chức vậy”. Lý Kiến vội tắt game, nói: “Lăng Khôi, anh đừng bốc đồng thế, quả thực theo tôi thì công việc bảo vệ này vốn là công việc không được lý tưởng, không cần quá để ý cái nhìn của người khác. Hơn nữa nếu anh đi thì ngay cả người nói chuyện cùng tôi cũng không có mất”. Lăng Khôi mỉm cười đáp: “Yên tâm đi, tôi sẽ không từ chức đâu, ở đây thêm một thời gian nữa vậy”. Nói xong, Lăng Khôi để tờ báo xuống, vươn vai duỗi người: “Ngồi lâu quá nên hơi mệt, tôi ra ngoài đi bộ. Cậu để ý giúp tôi một lát”. Cằm Lý Kiến cũng sắp rớt xuống. Lăng Khôi nói vậy là quá coi trọng công việc rồi đấy nhỉ? Cứ làm như bình thường anh chăm chỉ lắm không bằng. Kết quả Lăng Khôi còn chưa ra khỏi cửa, đột nhiên một chiếc Lamborghini màu cam chạy tới và dừng cạnh phòng bảo vệ. Một cô nàng xinh đẹp thở dốc bước xuống. Cô nàng xinh đẹp tầm hai mươi tuổi xuất hiện, mặc váy màu đỏ, dưới chân cũng là đôi giày cao gót màu đỏ, tôn lên vóc dáng cơ thể xinh đẹp, đôi môi đỏ tươi tựa như ngọn lửa trong gió bão. Cô nàng xinh đẹp chói mắt. Ánh mắt của những người xung quanh đều bị cô nàng này thu hút. Lý Kiến cũng nhìn chòng chọc: “Cô gái này thật xinh đẹp, trước đây chỉ thấy trên tivi, à không, tivi cũng không thấy đẹp như này”. Lý Kiến thấy cô gái đi về phía phòng bảo vệ, nước miếng sắp chảy dài. Cuối cùng, cô gái đó kéo mở cửa phòng bảo vệ rồi tiến vào. Chẳng lẽ, là tới tìm mình? Máu cả người Lý Kiến như sôi sùng sục, ngứa râm ran trong xương cốt. Chẳng lẽ bản thân sắp “bay lên trời” rồi? Lấy được cô vợ giàu có, xinh đẹp ư? Lý Kiến thấy người đẹp bước lại gần chỉ thấy tim mình như bị bóp chặt lại. Tiên nữ giáng trần sao? Cuối cùng, người đẹp bước tới chỗ Lăng Khôi. Trò chuyện thân thiết với Lăng Khôi. Lý Kiến đột nhiên ủ rũ, cả người như rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Haizz, là mình nghĩ nhiều rồi, tức chết mất. Nhưng Lý Kiến còn cổ vũ động viên Lăng Khôi nói chuyện với người đẹp bằng việc rót một tách trà. Người tới là Lý Lưu Tô. Nhà họ Lý sắp tham dự hội triển lãm đồ cổ quan trọng nên muốn Lăng Khôi cùng tham gia. Suy cho cùng Lăng Khôi được xem như nhà thẩm định của nhà họ Lý. Lăng Khôi suy nghĩ rồi trả lời: “Được, tôi đi với cô”. “Vậy cảm ơn cậu nhiều, đi thôi”, Lý Lưu Tô rất, vui vẻ còn khoác tay Lăng Khôi ra ngoài. Kết quả, hai người họ vừa ra khỏi cửa thì thấy Tô Duệ Hân đang đứng ở cửa. Á! Lăng Khôi thầm hét lên rồi vội vàng hất tay của Lý Lưu Tô: “Vợ à, không phải như vậy đâu, em nghe anh giải thích đi”. Sắc mặt Lăng Khôi tái xanh. Mẹ kiếp, chuyện gì thế này? Số mình nhọ quá rồi phải không? Tô Duệ Hân không nổi giận mà mỉm cười nói: “Lăng Khôi, giờ anh sống ở đây cũng ổn nhỉ? Ngay cả cô nàng xinh đẹp Lý Lưu Tô cũng bị anh “câu” được rồi. Anh giỏi như này sao tôi lại không biết nhỉ?” “Không phải, đây chỉ là hiểu lầm thôi”, Lăng Khôi hoảng hốt không thôi. Lý Lưu Tô cũng ngại ngùng giải thích: “Cô Tô, quả thật chỉ là hiểu lầm, tôi và cậu ấy không có gì cả, chỉ là nhà tôi có chút chuyện nên tôi tìm cậu ấy giúp đỡ”. Tô Duệ Hân nói: “Lăng Khôi có bản lĩnh giúp nhà họ Lý mấy người cơ à? Chồng tôi nay đã có bản lĩnh lớn rồi nhỉ”. Lăng Khôi lập tức nói: “Lưu Tô, hôm nay tôi không đến buổi triển lãm gì đó nữa đâu”. Lý Lưu Tô giật mình. Có cần sợ vợ vậy không? Lăng Khôi nói: “Tôi muốn ở lại bên cạnh vợ mình, vợ tôi giận rồi hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”. Lý Lưu Tô tức giận giẫm chân: “Cô Tô, nếu cô không yên tâm thì có thể cùng đi với tôi. Giữa chúng tôi thật sự không có gì hết”. “Chuyện của mấy người không liên quan tới tôi”, Tô Duệ Hân bước đi. “Tôi không đi nữa”, Lăng Khôi nói với Lý Lưu Tô rồi nhanh chóng đuổi theo Tô Duệ Hân: “Vợ ơi, em thấy chưa? Anh từ chối cô ấy rồi. Từ chối rồi! Em tin anh được không?” Tô Duệ Hân vẫn không nói, bước chân càng nhanh hơn. Lăng Khôi thầm hoảng hốt, vội đuổi theo: “Hay là anh nói với Lý Lưu Tô, từ giờ sẽ cắt đứt mối quan hệ với cô ấy luôn nhé?” Hết cách rồi, anh phải thể hiện sự chung thủy. Thấy Tô Duệ Hân không nói năng gì, Lăng Khôi xoay người, hét lớn: “Lý Lưu Tô, kể từ nay chúng ta cắt hết mọi quan...” Chữ “hệ” còn chưa kịp nói ra thì bỗng nhiên anh bị Tô Duệ Hân lấy tay chặn miệng lại: “Anh không thấy mất mặt hả?” Cô buông tay ra, Lăng Khôi mới nói: “Vậy anh nên nói thế nào đây?” Tô Duệ Hân nhìn chằm chằm Lăng Khôi: “Tôi giống người không nói lý lắm hả? Anh hét lên như vậy, mọi người sẽ nói tôi là con cọp cái đấy”. Cái trừng mắt này tựa như gió xuân, mê hoặc mọi sự vật. Lăng Khôi cũng nhìn đến mức sững sờ. “Anh đi đi. Người ta cần anh giúp thì anh tận tâm giúp là được rồi. Đừng làm tôi mất mặt”, lúc Tô Duệ Hân nói ra câu này, đột nhiên Lăng Khôi thấy vợ mình vô cùng xinh đẹp. “Anh không đi nữa”, Lăng Khôi không dám đồng ý. Lòng dạ phụ nữ thâm sâu khó lường. Tuyệt đối đừng để bị lừa. Tô Duệ Hân hung dữ nhìn Lăng Khôi: “Anh đã đồng ý với người ta rồi. Giờ nếu anh không đi thì chẳng phải mất uy tín sao? Người đàn ông của tôi có thể không làm nên trò trống gì nhưng về việc làm người, chắc chắn phải có sự tin cậy và phải quang minh chính đại”. Lăng Khôi kinh ngạc nhìn kĩ người người phụ nữ trước mặt. Lời này là thật lòng. Lăng Khôi cảm nhận được điều đó. Hơn nữa, Tô Duệ Hân lại để lộ ra một sức mạnh ý chí khiến người khác khiếp sợ. Người phụ nữ có mị lực là người phụ nữ xinh đẹp nhất. “Ít uống rượu ở ngoài thôi, bớt khoe khoang và nhớ về và sớm”, Tô Duệ Hân để lại một câu rồi xoay người rời đi. Lăng Khôi ngẩn ngơ nhìn cô vợ xinh đẹp. Khoảnh khắc này, Lăng Khôi tựa như gặp được Tô Duệ Hân lúc xinh đẹp nhất. Cô rất đẹp. Cũng rất hấp dẫn. Chương 207: Buổi triển lãm Tô Duệ Hân đi một khoảng rất xa, Lăng Khôi mới hoàn hồn lại. Lý Lưu Tô chạy đến hỏi: “Lăng Khôi, cậu vừa gọi tôi là muốn nói gì đấy?” “Không có gì. Đi thôi, đến buổi triển lãm”, Lăng Khôi bình tĩnh lại. “Vợ cậu giận rồi à? Có cần tôi giải thích với cô ấy giúp cậu không?”, Lý Lưu Tô hơi áy náy. “Thôi không cần đâu, cô càng giải thích người ta lại càng giận. Mặc kệ đi, chúng ta đi thôi”, Lăng Khôi ngồi vào ghế phó lái. Trước khi khởi động xe, Lý Lưu Tô vẫn không yên tâm hỏi: “Cậu chắc là không cần giải thích chứ? Nếu vợ cậu giận thì cậu không cần đi cũng được”. “Lòng dạ vợ tôi bao la như biển cả, sẽ không giận đâu”, Lăng Khôi tựa vào ghế, nhắm mắt lại không nói gì nữa. Lý Lưu Tô cũng không hỏi nhiều, chỉ khởi động xe rồi lái đi. Trung tâm triển lãm Trung Hải. Khoảng ba giờ chiều, lượt người đến khu triển lãm rất đông. Ngoài cổng có dán một tấm poster rất lớn cùng với màn hình lớn, tất cả đều chiếu những các tác phẩm cá nhân trong buổi triển lãm của đại sư Hầu Phong. Phía dưới có một dòng giới thiệu: Đại sư mỹ thuật công nghệ toàn quốc, người sáng lập thể loại điêu khắc hình thể, từng có nhiều tác phẩm được bán đấu giá với giá trên trời – hơn một trăm triệu tệ. Đại sư Hầu Phong đến Trung Hải tổ chức triển lãm tác phẩm cá nhân. Rất nhiều người cầm vé vào cửa lần lượt tiến vào trung tâm triển lãm. Tô Thần, bà cụ Tô và Hàn Đông cũng đến. Tâm trạng của ba người trông có vẻ khá tốt. Bà cụ Tô chống gậy bước vào cổng ngẩng đầu nhìn mấy tấm poster cực lớn xung quanh thở dài: “Đại sư Hầu là nhân vật hàng đầu trong giới điêu khắc ở Trung Hải, cả đời sáng tạo ra rất nhiều tác phẩm. Lúc bà còn đi làm, ông ấy đã nổi tiếng rồi, lúc đó bà cũng sưu tầm được hai tác phẩm của ông ấy, cũng xem như là fans của ông ấy”. Tô Thần nói: “Có thể được bà thưởng thức thì xem ra vị đại sư Hầu này quả thật có tài”. Bà cụ Tô híp mắt cười: “Đó là điều đương nhiên. Tác phẩm của đại sư Hầu cái nào cũng là nghệ thuật, về cơ bản khác biệt hoàn toàn với mấy đại sư mỹ thuật chỉ dựa vào sao chép mà nổi tiếng. Sau khi ông ấy rời khỏi Trung Hải, chưa đến năm năm đã bộc lộ tài năng ở tỉnh Tam Giang. Dù là cả tỉnh Tam Giang, ông ấy cũng là đại sư mỹ thuật số một, sau đó danh tiếng lan rộng khắp cả nước, đây là niềm tự hào của Trung Hải ta đấy”. Tô Thần tò mò hỏi: “Bà ơi, nếu so sánh đại sư Hầu với đại sư Cổ Dương thì sao?” Bà cụ Tô không nghĩ ngợi nhiều nói: “Dĩ nhiên là vượt xa đại sư Cổ Dương rồi. Tác phẩm mà đại sư Cổ Dương tạo ra không quá mấy chục tác phẩm, hơn nữa hai năm nay gần như mất tích luôn, xem ra Cổ Dương hết thời rồi. Nhưng tác phẩm của đại sư Hầu năm nào cũng có, là con rồng vàng của giới nghệ thuật, điều này vượt xa Cổ Dương”. Hàn Đông nói: “Nhiều đại sư mỹ thuật đều có khá ít tác phẩm nổi tiếng, tài năng không theo kịp, chẳng mấy chốc đã bị thụt lùi. Những đại sư giữ được phong độ mấy chục năm như đại sư Hầu Phong vô cùng hiếm”. “Nếu hôm nay có thể mua được một tác phẩm của đại sư Hầu Phong thôi là tốt lắm rồi”, bà cụ Tô tỏ vẻ rất mong chờ rồi đi theo dòng người vào trung tâm triển lãm. Phòng trưng bày số bảy, trung tâm triển lãm. Mặc dù là buổi chiều nhưng nơi đây đã đông nghịt người. Trong phòng trưng bày có rất nhiều bàn tròn, hầu hết mọi người đã đến, ai nấy đều bưng ly rượu vang đi tán gẫu xung quanh. Buổi triển lãm được tổ chức theo hình thức tiệc rượu. Xung quanh có rất nhiều bích họa, tác phẩm điêu khắc, mọi người vừa trò chuyện vừa thưởng thức các tác phẩm xuất sắc của đại sư Hầu Phong. Sau khi vào phòng triển lãm, bà cụ Tô phấn khởi thưởng thức các tác phẩm xuất sắc. Tô Thần không thưởng thức nổi những tác phẩm này nên một mình rảnh rỗi đứng một bên uống rượu. Hắn nhìn xung quanh thì nhận ra đã có không ít người đến. Có cả đám người Hàn Phá, Trương Uy. Trong đó khiến mọi người bị thu hút nhất là hai người đẹp Lục Tử Ca và Hồ Tịnh mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy, dáng người thướt tha. Tô Thần bước đến mời rượu Lục Tử Ca và Hồ Tịnh. Lục Tử Ca cũng xem như kính nể Tô Thần, uống hai hớp, nhưng Hồ Tịnh lại tỏ thái độ rất bình thường, không thèm nâng ly rượu lên. Tô Thần cảm thấy lúng túng không thôi, cũng không nói nhiều lời. Sau đó hắn nhìn thấy Lăng Khôi ngồi một mình ở một bên ăn bánh ngọt. Hắn nhếch môi rồi đi sang đó, lớn giọng nói: “Ồ, đây chẳng phải là thằng ở rể vô dụng Lăng Khôi bị nhà họ Tô bọn tôi đuổi ra khỏi nhà sao? Cậu làm thế nào mà trà trộn vào buổi triển lãm lớn như ở đây thế?” Triển lãm cá nhân của đại sư Hầu Phong có yêu cầu rất cao, không bán vé ra ngoài mà chỉ mời các gia tộc lớn và những nhà giàu ở Trung Hải đến tham gia. Tô Thần không nghĩ loại người như Lăng Khôi sẽ được mời, chắc chắn là trà trộn vào. Câu nói của hắn thu hút ánh mắt của những người xung quanh. “Hóa ra anh ta là đứa con rể vô dụng bị nhà họ Tô đuổi ra ngoài, vào đây mà chỉ lo ăn thôi, chẳng biết thưởng thức tác phẩm quý giá của đại sư Hầu Phong gì cả. Quả nhiên là một người chưa từng trải sự đời”, bên cạnh có người nói hùa theo. “Tôi cũng nghe nói nhà họ Tô rước về một thằng con rể vô tích sự, ba năm nay làm gì cũng phải có người chăm sóc, không ngờ lại là một tên không biết điều”. “Tô Duệ Hân tốt xấu gì cũng là người đẹp có tiếng ở thành phố Trung Hải, đáng tiếc vớ phải một tên rác rưởi”. … Người vây xem càng lúc càng đông. Tô Thần càng cảm thấy vui, gương mặt lộ vẻ kiêu ngạo liếc nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, mấy nơi như ở đây không có thiệp mời là không vào được. Cậu có biết nơi này bao nhiêu tiền không, thế mà cậu cũng dám chạy đến nơi như vậy để ăn ké uống ké à?” Đổi thành bất kỳ ai bị nhiều người bàn tán, vây xem như khỉ thế này, e là cũng cảm thấy xấu hổ. Nhưng Lăng Khôi lại làm như không có chuyện gì, cứ tiếp tục ăn. Tô Thần càng tỏ ra xem thường nói: “Lăng Khôi, cậu không biết buổi triển lãm này là nhà nào ở Trung Hải tổ chức à? Là nhà họ Tề đấy! Người đứng đầu nhà họ Tề - Tề Hành là phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải, địa vị quyền chức khá cao, ngay cả Lý Mặc nhà họ Lý cũng chỉ là bên tiếp nhận tổ chức. Cũng chỉ có gia tộc lớn như nhà họ Tề mới có tư cách đứng ra mở một buổi triển lãm cá nhân của đại sư Hầu Phong. Hơn nữa, buổi triển lãm hôm nay, ngay cả đại sư Tôn Lộc cũng đến, nơi quan trọng như vậy là nơi cậu có thể trà trộn vào sao?” “Nếu cậu không muốn tự rước nhục vào thân thì giờ mau cút đi, nếu lát nữa để anh Tề Minh biết cậu đến ăn ké thì đánh gãy chân còn xem là nhẹ đó”, Tô Thần cười nhạo nói. Tề Minh là con trai của Tề Hành. Tề Hành lớn tuổi rồi mới có được một đứa con trai, hiện giờ Tề Minh cũng mới hai mươi bảy tuổi, tuổi còn trẻ đã nắm được nửa tài sản của nhà họ Tề, rất có danh tiếng ở Trung Hải. Ngay cả đám người Hàn Phá khi gặp Tề Minh cũng phải gọi một tiếng anh Minh, thậm chí danh tiếng không thua kém Đường Thục Hạo. Tô Thần và Tề Minh là người quen, lúc này hắn cố ý nhắc đến là muốn tựa vào nhà họ Tề. Lăng Khôi lấy một quả cam, vừa bóc vỏ vừa nói: “Quả cam này thơm đấy, rất ngon nữa”. “Đồ không biết trời cao đất dày, anh Tề Minh đến rồi, xem cậu làm thế nào”, Tô Thần cười khẩy, sau đó nhanh chóng xoay người cúi người xuống: “Anh Minh, anh đến rồi”. Một thanh niên cao một mét tám mặc bộ đồ vest màu trắng, sải bước đi đến, nói: “Chuyện gì vậy?” Chương 208: Đổ thêm dầu vào lửa Cơ thể Tề Minh cường tráng rắn rỏi, phong thái hiên ngang, anh tuấn phong độ, trong hai con mắt đều loé lên nhuệ khí mạnh mẽ. Chỉ dựa vào loại phong thái này thôi cũng đã ăn đứt Tô Thần rồi. Khí thế cũng vượt xa so với mấy cậu ấm như Đường Thục Hòa và Đường Nghiêu. Hắn là một nhân vật có tiềm lực. Có một số người mặc dù ngoại hình không quá nổi bật, thế nhưng chỉ cần có khí chất, dù cho người đó có đứng trong đám đông đi chăng nữa thì cũng có thể bị người ta phát hiện ra chỉ trong nháy mắt. Lăng Khôi liếc mắt nhìn hắn liền cảm thấy người này không hề tầm thường. Đi cùng Tề Minh còn có hai cậu thanh niên nữa. Cậu thanh niên nào cũng mang phong thái hiên ngang, khí chất cũng tương tự như Tề Minh. Một người đàn ông mặc vest màu xanh, cắt đầu húi cua, mang đến cho người khác một loại cảm giác cứng rắn và mạnh mẽ. Còn người đàn ông mặc vest màu đỏ còn lại, tóc rẽ ngôi, thoạt nhìn rất giống một hiệp sĩ. “Anh Thanh, anh Lãng, không ngờ hai anh cũng đến”, Tô Thần nhìn thấy ba người này thì cúi đầu chào, sau đó nói với Tề Minh: “Có người không nhận được giấy mời nhưng vẫn trà trộn tới đây ăn không uống không, ảnh hưởng tới bầu không khí của buổi triển lãm lần này, hạ thấp tố chất bình quân của mọi người, tôi vẫn đang quở trách người này, nhưng da mặt người này dày quá, không chịu nghe lời tôi khuyên bảo”. “Ồ? Có cả người to gan dám trà trộn vào trong buổi triển lãm do nhà họ Tề tôi tổ chức à? Lại còn ăn không uống không? Chán sống rồi hay sao?”, Tề Minh cau mày: “Ai?” Tô Thần hống hách chỉ vào Lăng Khôi đang bóc vỏ cam ở một bên: “Chính là cậu ta, vốn là một thằng đi ở rể vô dụng của nhà họ Tô chúng tôi, ăn không ngồi rồi ở nhà họ Tô tôi ba năm, còn chủ động đi tìm người thứ ba ở bên ngoài, làm mất hết thể diện nhà họ Tô chúng tôi. Bây giờ bị nhà họ Tô tôi đuổi ra khỏi cửa, chẳng khác gì bọn ăn mày đầu đường xó chợ”. Tề Minh liếc nhìn Lăng Khôi. Chỉ thấy Lăng Khôi rất tuỳ ý ngồi tại chỗ bóc cam, sau đó đưa từng múi vào trong miệng nhai, chẳng hề bận tâm tới lời lẽ của mọi người xung quanh. Trong mắt Tề Minh loé lên vẻ khinh thường. Buổi triển lãm của đại sư Hầu Phong mà nhà họ Tề tổ chức lần này mời đến toàn những nhân vật cấp cao hàng đầu Trung Hải, ai cũng có tố chất cao quý, lời lẽ thanh cao. Lúc này nhìn thấy tên nhà quê Lăng Khôi giống như một kẻ ăn mày đang ăn hoa quả và uống rượu trên bàn, Tề Minh liền cảm thấy chán ghét tột độ. Người đàn ông mặc vest màu xanh bên cạnh Tề Minh tiến lên trước một bước, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi phải không? Có thể xuất trình giấy mời không?” Người này là người mà Tô Thần gọi là cậu chủ Thanh. Người đàn ông giống như hiệp sĩ còn lại chính là cậu chủ Lãng. Lăng Khôi vẫn ngồi nguyên tại chỗ ăn cam, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ. Người đàn ông mặc đồ xanh càng trở nên không vui: “Nếu như không xuất trình được giấy mời thì chứng tỏ anh không xứng để bước vào một nơi như thế này, tôi đành phải cho bảo vệ tống cổ anh ra ngoài thôi”. Nói xong, người đàn ông mặc đồ xanh phất tay, lập tức có một người đàn ông lực lưỡng dẫn theo hai tên bảo vệ bước đến, dẫn đầu là một gã đàn ông lực lưỡng bắp thịt cuồn cuộn như trâu bò, mặc dù mặc đồng phục bảo vệ nhưng vẫn không che đậy được vẻ tàn ác. Đây chính là người phụ trách quản lý đội bảo vệ của buổi triển lãm lần này. Quản lý đội bảo vệ nói: “Cậu chủ Thanh, để tên ăn không uống không này vào trong hội trường là sự thất trách của người làm quản lý đội bảo vệ như tôi, bây giờ tôi sẽ xử lý chuyện này ngay cho anh”. Cậu chủ Thanh khẽ gật đầu: “Buổi triển lãm sắp bắt đầu rồi, loại người không sạch sẽ này biến khỏi đây càng sớm thì càng tốt”. “Vâng”, gã đàn ông đó khom lưng uốn gối hành lễ, sau đó quay người phẫn nộ nhìn Lăng Khôi, trong ánh mắt mang theo vẻ cao ngạo xa cách, nói: “Thằng ranh kia, lấy giấy mời của cậu ra đây, nếu như không lấy ra được thì tôi sẽ cho người tống cổ cậu ra khỏi đây đấy”. Lăng Khôi nhai cam, cảm nhận sự vui vẻ của việc bóc vỏ, sau khi ăn xong miếng cam cuối cùng, còn hồi tưởng lại hương vị thơm ngon của nó rồi mới ngẩng đầu lên: “Tôi không có giấy mời”. Quản lý đội bảo vệ quát lớn: “Quả nhiên là cậu lẻn vào đây để ăn không uống không. Người đâu, tống cổ hắn ra ngoài, tìm một nơi không có người đánh gãy chân hắn đi”. “Vâng thưa quản lý”. Hai tên bảo vệ nhanh chóng tiến lên trước, bày ra tư thế sắp sửa giữ lấy Lăng Khôi. “Lăng Khôi, sao anh lại tới đây?”, đúng vào lúc này, Lục Tử Ca và Hồ Tịnh cùng nhau bước tới. Nhìn thấy Lăng Khôi, Lục Tử Ca vô cùng vui vẻ, thẳng tay vỗ lên vai Lăng Khôi giống như một cặp tình nhân yêu đương mặn nồng thắm thiết. Lăng Khôi khẽ cười, nói: “Bọn họ đều nói rồi, tôi lẻn vào đây để ăn không uống không đó”. Lục Tử Ca cạn lời. Ban đầu, Lục Tử Ca đã tận mắt chứng kiến Lăng Khôi áp chế Hàn Mộ Hoa và Hàn Thiên Hào, phế bỏ con trai của Hàn Mộ Hoa ngay trước mắt bọn họ, giúp cô ta mua lại công ty điện ảnh La Đức với cái giá rất thấp. Lục Tử Ca vẫn luôn cảm kích trước những chuyện này. “Tề Minh, Lăng Khôi là bạn tốt của tôi, anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ đến nơi này, hẳn là đã nhận được lời mời rồi. Mong mấy người nể mặt tôi một chút, đừng làm khó anh ấy”, Lục Tử Ca lấy hết dũng khí để nói với Tề Minh câu này. Tề Minh nhìn Lục Tử Ca, trong ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú thèm khát, cười nói: “Được rồi, nếu như Tử Ca đã cầu xin cho anh thì tôi cũng phải nể mặt thôi”, nói xong, Tề Minh quay đầu nói với Lăng Khôi: “Trả hết tiền rượu với đồ ăn của bàn này thì tôi sẽ không truy cứu anh nữa”. Quản lý đội bảo vệ nói: “Rượu trên mỗi bàn đều được sắp xếp theo quy cách chuẩn, mỗi bàn một trăm tám mươi ba nghìn năm trăm tệ, ranh con, trả tiền đi”. Gây sự? Lăng Khôi khẽ cau mày: “Trước nay tôi ra ngoài đều không bao giờ mang tiền theo”. Tô Thần khịt mũi, nói: “Không có tiền là không có tiền, còn nói cái gì mà không mang theo chứ, cứ như trả nổi không bằng? Tiền sinh hoạt hai nghìn tệ mỗi tháng của cậu đều là do nhà họ Tô chu cấp. Hơn một trăm tám mươi nghìn tệ đấy! Cả đời này cậu cũng không kiếm nổi nhiều tiền đến thế đâu”. Tề Minh nhướng mày: “Không trả nổi tiền? Đây là có ý ăn quỵt đúng không? Dám đến buổi triển lãm do nhà họ Tề tôi tổ chức để ăn không uống không?” Cậu chủ Thanh nói: “Bảo vệ, cắt lưỡi tên này đi cho tôi, sau đó thì tống cổ ra khỏi đây”. Quản lý đội bảo vệ chuẩn bị ra tay. Không đợi Lăng Khôi lên tiếng, Lục Tử Ca đã vội vàng nói: “Để tôi trả số tiền này”. Lục Tử Ca lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong bóp cầm tay: “Quẹt thẻ luôn đi”. Tô Thần nói: “Lục Tử Ca, đây chỉ là một thằng ở rể vô dụng bị nhà họ Tô đuổi bỏ mà thôi. Thân phận của cô cao quý, sao lại phải ra mặt thay cho tên rác rưởi này? Cậu ta ăn không uống không trên địa bàn của anh Minh, đấy chính là vô lễ với anh Minh rồi. Cô giúp đỡ cậu ta chính là đắc tội với anh Minh, chuyện này không có lợi cho cô đâu”. Bọn họ đang đổ thêm dầu vào lửa. Cậu chủ Thanh cũng nói: “Tô Thần nói không sai. Lục Tử Ca, cô được nhà họ Tề mời đến đây để làm người đại diện, lấy tiền công nhà họ Tề trả cho cô để bảo vệ một kẻ đắc tội với nhà họ Tề. Chuyện này không hay lắm nhỉ”. Chương 209: Chán sống hết rồi nhỉ? Lục Tử Ca cảm thấy khó xử, không biết phải làm sao. Cầm tiền của người ta thì phải nói giúp cho người ta. Đúng vào lúc này, Hồ Tịnh đột nhiên bước đến: “Anh ta cũng là bạn của tôi. Cậu chủ Thanh, anh hăm doạ người khác như vậy không hay lắm nhỉ?” Hồ Tịnh không có ấn tượng quá tốt về Lăng Khôi, thế nhưng cũng không muốn nhìn thấy Lục Tử Ca bị người ta trách mắng, nên đành đứng ra kéo lấy tay của Lục Tử Ca. Nhà họ Hồ cũng là thành viên trong đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải. Cậu chủ Thanh liếc nhìn Hồ Tịnh, bị vẻ ngoài xinh đẹp của Hồ Tịnh làm cho chấn động, mãi một lúc sau mới hoàn hồn trở lại: “Hắn không có giấy mời mà lại đến nơi này ăn uống, anh Minh chỉ bảo hắn trả tiền rượu mà thôi. Sao mà lại thành hăm doạ người rồi chứ?” “Để tôi trả, thế được chưa?”, Hồ Tịnh lấy thẻ ngân hàng ra, quẹt thẻ ngay trước mắt mọi người, sau đó kéo Lăng Khôi và Lục Tử Ca định rời đi. “Đợi đã”, lúc này, Tô Thần chợt lên tiếng: “Cô Hồ trả tiền rượu thay cho tên ở rể vô dụng của nhà họ Tô chúng tôi, hành động này đúng là trượng nghĩa. Thế nhưng dù gì cậu ta cũng không có giấy mời, nên bị đuổi khỏi đây mới đúng. Một nơi như này không phải ai cũng có thể vào được”. Hồ Tịnh quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Thần: “Tô Thần, anh Minh còn chưa nói gì, sao anh lại lắm mồm như thế?” Tô Thần trốn ra sau lưng Tề Minh, thấp giọng nói: “Anh Minh, cả Lục Tử Ca và Hồ Tịnh đều đồng thời ra mặt nói giúp cho loại rác rưởi này, xem ra là có gian tình. Đây là buổi triển lãm tôn vinh nghệ thuật chứ không phải nơi để trao đổi tình ý. Loại hành vi này quá mức bỉ ổi, nhất định phải đuổi ra ngoài”. Tô Thần rất thông minh. Nhắm đúng vào điểm quan trọng. Tô Thần đương nhiên biết bản thân nhiều chuyện, bị người ta chán ghét. Tề Minh cũng sẽ không thích. Thế nhưng Tô Thần biết Tề Minh là cậu ấm hàng đầu, có ý đồ với hai người Hồ Tịnh và Lục Tử Ca. Lúc này nhìn thấy cả hai người phụ nữ đều ra mặt giúp đỡ cho một tên rác rưởi, trong lòng nhất định sẽ không thoải mái. Lúc này hắn nói như vậy chính là đâm trúng vào đáy lòng của Tề Minh. Tề Minh nói: “Tô Thần nói đúng, không có giấy mời chứng tỏ không có tư cách để đến một nơi như này, bắt buộc phải đuổi ra ngoài. Hôm nay là buổi triển lãm nhà họ Tề tôi tổ chức cho đại sư Hầu Phong, nếu như con chó con mèo đều có thể lẻn vào ăn không uống không thì còn ra thể thống gì nữa?” Dưới mắt nhìn của Tô Thần, Lăng Khôi chỉ là một tên rác rưởi biết chút thủ đoạn thả thính gái đẹp mà thôi. Đuổi Lăng Khôi đi là chuyện mà Tề Minh chỉ cần nói một câu là xong. Quyền thế cao hay thấp quyết định bởi một câu nói. Nghe Tề Minh nói vậy, quản lý đội bảo vệ dẫn theo mấy tên bảo vệ định xông tới ra tay với Lăng Khôi. Điều này khiến cho Hồ Tịnh và Lục Tử Ca vô cùng khó xử. Cách biệt giữa nhà họ Tề và nhà họ Hồ của Hồ Tịnh không hề nhỏ, người ta còn là bên tổ chức triển lãm lần này, Hồ Tịnh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nhỏ giọng nói với Lăng Khôi: “Lăng Khôi, hay là để tôi đưa anh ra ngoài nhé”. Lục Tử Ca đứng bên cạnh không nói gì, giữ lấy tay Hồ Tịnh, ý bảo cô ta đừng nói nữa. Lục Tử Ca biết Lăng Khôi chính là anh Lăng. Hồ Tịnh nói: “Chị Ca, không phải em không muốn giúp chị mà là em không giúp nổi. Địa vị của nhà họ Tề ở Trung Hải rất cao, bọn họ cũng là người đứng ra tổ chức buổi triển lãm lần này”. Lục Tử Ca lắc đầu: “Anh ấy không cần em phải giúp”. Hồ Tịnh hoài nghi. “Dừng tay, cậu ấy là do tôi mời đến”, lúc này, Lý Lưu Tô bước đến khoác lên cánh tay Lăng Khôi, nhìn Tề Minh rồi nói: “Tề Minh, nhà họ Tề của anh mặc dù là bên đứng ra tổ chức, nhưng nhà họ Lý tôi là bên đảm nhận, tôi vẫn có quyền mời người đến có phải không?” Cảnh tượng này khiến cho vô số người đứng xung quanh đều ngạc nhiên tột độ. Đây đã là cô gái xinh đẹp thứ ba đứng ra nói giúp cho Lăng Khôi rồi. Cậu thanh niên ăn mặc nhếch nhác này có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao? Tô Thần nhìn thấy cảnh tượng này thì càng thêm kích động. Thủ đoạn tán gái của tên này ghê gớm vậy cơ à? Trong ánh mắt của Tề Minh cũng lộ ra vẻ không vui, có điều cũng không tiện nói thêm gì nữa: “Hoá ra là do cô mời đến, nhà họ Lý của cô đương nhiên có quyền mời khách, chỉ là sau này mắt mũi nên lau cho sạch, đừng có mà loại người nào cũng dẫn tới đây, làm mất hết giá trị buổi triển lãm”. Nói xong, Tề Minh lạnh lùng hừ một tiếng, rồi quay người rời đi. Cậu chủ Thanh đi bên cạnh, nói: “Anh Minh, chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?” Tề Minh nói: “Nhà họ Lý đảm nhiệm hoạt động lần này, tất cả sự bố trí ở đây đều là do nhà họ Lý hoàn thành. Bọn họ quả thực có thể mời khách tới tham gia, tôi cũng không tiện nhiều lời”. Cậu chủ Thanh khẽ nói: “Chỉ cần anh Minh đồng ý thì cứ thẳng tay đánh gãy chân hắn là được rồi, cũng chẳng có ai dám nói gì hết”. Tề Minh lắc đầu: “Buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, vẫn nên xem trọng chuyện lớn. Lần này cứ bỏ qua cho anh ta đi”. Tô Thần rất thất vọng, vốn còn nghĩ rằng lần này có thể dạy dỗ cho Lăng Khôi một trận ra trò. Thật đáng tiếc. Đúng vào lúc này. “Tôi đã cho phép anh đi chưa thế?” Một giọng nói lạnh băng chợt vang lên. Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn. Người lên tiếng chính là Lăng Khôi. Người Lăng Khôi nói đương nhiên là Tề Minh vừa mới quay người bước đi. Tề Minh hiếu kỳ quay người lại, nhìn Lăng Khôi bằng vẻ mặt thích thú: “Ồ? Anh vẫn còn điều gì muốn nói à?” “Tề Minh, con trai của Tề Hành đúng không?”, Lăng Khôi chậm rãi đi đến bên cạnh bàn tròn, lấy một chiếc hộp đóng gói chai rượu Lafite chính hãng rồi mở ra từng chút một. Tề Minh ngạo mạn nói: “Không sai, tôi chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Tề, bố tôi là phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải đương nhiệm”. “Mặc dù vẻ ngoài của anh cũng không tồi, nhưng tôi lại không thích thái độ nói chuyện của anh chút nào”, Lăng Khôi mở lớp đóng gói ra từng chút một, lấy chai rượu ra, sau đó cầm chặt lấy cổ chai, bước từng bước về phía Tề Minh. “Con người ấy mà, đáng quý ở chỗ tự biết mình là ai”, nói xong, chai rượu trong tay Lăng Khôi đập mạnh lên đỉnh đầu Tề Minh. “Choang!” Chai rượu vỡ vụn, rượu trong bình bắn ra tứ tung. Da hắn bị cào rách, máu tươi không ngừng chảy ra. Tề Minh cao lớn tráng kiện bị đập mạnh đến mức ngồi bệt mông xuống đất. Tề Minh bị đánh choáng váng, đầu óc quay cuồng, vài giây sau mới hoàn hồn trở lại, đột nhiên gào mồm lên: “Một thằng ở rể vô dụng bị nhà họ Tô đuổi cổ như mày mà cũng dám đánh tao sao? Bảo vệ đâu, giết chết hắn cho tôi!” Quản lý đội bảo vệ dẫn theo bốn tên bảo vệ vạm vỡ bày ra tư thế chuẩn bị lao về phía Lăng Khôi. Lăng Khôi đứng nguyên tại chỗ, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Tôi đánh anh là dạy cho anh một bài học, để anh nói chuyện cho cẩn thận, thận trọng mà làm người. Nếu như anh dám cho mấy người này ra tay với tôi thì nhà họ Tề của anh chắc là đều chán sống hết rồi nhỉ?”