Vụ Phóng không nói bản thân từ bỏ Vu Vĩ, trong lòng anh ta rất rõ, người thừa kế của nhà họ Vu này chỉ có thể có một, Vu Vĩ chết rồi, vậy anh ta cũng không cần tranh giành nữa, tuy nhiên Vụ Vĩ nhất định tranh không lại anh ta.
Đối với anh ta mà nói, đây cũng là sự sỈ nhụ!
c “Vu VÝchọc dhái người không nên chọc” : Vu Phóng không nói rõ, “Thế giới ngầm của thành phố.
Đông Hải bây giờ rất hỗn loạn, Vu Vĩ quá không cẩn thận rồi”
“Chọc phải ai, có cần phải lấy cả mạng của Vu Vĩ không!”
Vu Điền tức giận không thôi.
“Có người là kẻ điên, không thể chọc”
Biểu cảm của Vu Phóng không đổi, “Ba, con nói thật với ba, đừng nói là nhà họ Vu chúng ta, hai chân của Kim Nhiên của nhà họ Kim cũng bị người đó đánh gấy rồi!”
Nghe lời này, cơ thể Vu Điền chấn động.
Ông rất rõ, nhà họ Vu bây giờ kém rất xa nhà họ Kim, con trai của nhà họ Kim cũng bị đánh gãy hai chân, nhà họ.
Vu ông mất đi tính mạng, dường như cũng là chuyện có thể hiểu được.
Nhưng đó là con trai của ông ta!
“Đông Hải… đáng sợ vậy sao.”
Vu Điền dần bình tĩnh lại.
“Dạ* Vu Phóng chỉ gật đầu, “Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ trả mối thù này cho eml”
“Con là con trai trưởng của nhà họ Vu, có trách nhiệm đòi lại công đạo cho nhà họ Vu, đòi lại công đạo cho Vu VI”
Anh ta nói lớn, “Chỉ cần con không chết, con sẽ khiến mấy người đó phải trả giá!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều ở trên người Vu Phóng, họ đều biết, Vu Phóng bây giờ chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Vu, trong tương lai đều phải nhờ vào anh ta rồi.
“Cứ mạnh dạn làm, bất kỳ hậu quả gì do ba gánh vác!”
Vu Điền cắn răng nói.
Đơn gian làm hậu sự, loại chuyện mất này nhà họ ‘Vu cũng không muốn để người khác biết, chỉ nói với bên ngoài là Vụ Vĩ qua đời ngoài ý muốn.
Chuyện đầu tiên Vu Phóng làm là liên hệ với vài người bạn trong thế giới ngầm của mình, nhưng đáp án nhận được đều giống nhau, tạm thời không tiến vào Đông Hải vì vẫn chưa có tin tức.
Không thể xác định phía sau Hoàng Ngọc Minh có ai, ai cũng không dám manh động.
Vu Phóng có chút tức giận, Hoàng Ngọc Minh có hậu thuẫn gì chứ, ở thành phố Đông Hải đáng sợ nhất căn bản không phải Hoàng Ngọc Minh mà là Giang Ninh!
Nhưng dù anh ta có nói thì ai sẽ tin?
Dù anh có bỏ ra nhiều tiền hơn nữa, vẫn không có ai nguyện ý bây giờ tiến vào Đông Hải, nhiều người tiến vào như vậy đều bị lỗ, không lẽ họ là kẻ ngốc sao.
Vu Phóng tức giận nhưng không có cách nào, cách dùng thế giới ngầm này tạm thời không dùng được, vậy chỉ có thể tìm phương diện khác rồi.
“Giang Ninh, mày hại chết em trai tao, tao sẽ khiến cả nhà Lâm Vũ Chân chôn chung!”
Vu Phóng lập tức có kế hoạch.
Hứa Như Vân rất thất vọng, hạng mục đầu tư của tập.
đoàn Hợp Sinh đột nhiên bị hỏng rồi.
Không chỉ vậy, thậm chí ở thành phố Đông Hải không có một công ty nào nguyện ý hợp tác với tập đoàn Hợp.
Sinh, dù cho điều kiện của họ cực kỳ tốt.
Tiếp đó, tập đoàn Hợp Sinh đột nhiên xuất hiện vấn đề, mấy phòng ban liên quan của tỉnh thành lần lượt đến điều tra, khiến tập đoàn Hợp Sinh dường như lập tức sụp.
đổ rồi, cô rất không dễ mới có dính líu với vị lãnh đạo lớn đó, còn chưa đợi cô về thử đồ mới, thì đã bị đi tù vì phạm tội!
Hứa Như Vân rất hoảng, trốn đi mấy ngày, phát hiện không có chuyện gì mới dám xuất hiện.
Cô ta cực khổ, một đường lên giường mới có được địa vị, chớp mắt một c: n mất hết rồi, điều đó khiến cô ta khóc không ra nước mắt.
Đặc biệt nghĩ đến Lâm Vũ Chân ngày càng phát triển, giờ đã thành tổng giám đốc của Lâm thị, tương lai chính là người nắm quyền của Lâm thị, càng khiến cô ta ghen †ị, thậm chí là hận!
Hứa Như Vân đang trốn trong phòng thuê, tính toán xem bản thân có nên đổi chỗ không, rồi tiếp tục dùng cách cũ, bên ngoài cửa bị người gõ cửa.