Hoàng Ngọc Minh không phải tin tưởng bản thân mà tin tưởng Giang Ninh.
Anh biết, chỉ cần là chuyện Giang Ninh muốn làm thì nhất định có thể làm được, vì vậy anh không chút nghi ngờ.
Dừcho cần mạng của anh thì anh cũng chịul-…….
Rất nhanh, hai người đã có chí hướng chung.
Lão Trương phụ trách công việc liên quan đến giới kinh doanh, một số danh tiếng và vinh dự, Hoàng Ngọc Minh không giành với ông ta một chút gì, vì Hoàng Ngọc Minh biết rõ, có thể làm việc cho Giang Ninh, đây là vinh dự cao nhất rồi!
Luôn cần phải có người đối diện với thứ đen tối, những thứ này là điểm mạnh của Hoàng Ngọc Minh.
Thành phố Đông Hải đang im lặng mà xảy ra thay đổi lớn Những thứ này có hai người Hoàng Ngọc Minh và lão Trương làm, trừ khi có chuyện họ không giải quyết được, nếu không thì Giang Ninh thậm chí còn không cần ra tay.
Giang Ninh bây giờ chỉ muốn yên tĩnh ở bên cạnh Lâm Vũ Chân.
Cô đang ngủ.
Lông mi dài thỉnh thoảng khẽ run lên, rất hiển nhiên, Lâm ‘Vũ Chân ngủ cũng tính là yên ổn.
Giang Ninh ngồi ở một bên nhìn khuôn mặt này, trong mắt đầy dịu dàng.
Đây so với cô gái lương thiện năm đó, người nói với bản thân là ăn viên kẹo này rồi cuộc sống sẽ ngày càng ngọt ngào hơn, vẫn là cùng một người.
Hắn đưa tay vén tóc con bên tai của Lâm Vũ Chân lên, chạm vào da thịt mềm mại, ngón tay của Giang Ninh bất giác nhảy lên.
Tô Mai đẩy nhẹ cửa, vẫy tay: “Giang Ninh, để Vũ Chân ngủ đi, con cũng mệt rồi, mẹ làm vài món, con ăn cơm trước đi”
Giang Ninh ngồi đó cùng với Lâm Vũ Chân, cũng đã ba tiếng rồi, anh không động đậy gì vì sợ làm Lâm Vũ Chân tỉnh giấc, nhìn vào khiến Tô Mai cảm động.
“Không sao ạ, con không đói”
Giang Ninh khẽ lắc đầu, “Mẹ, hai người nghỉ đi, con ở bên em ấy”
Tô Mai không nói thêm gì, bưng cơm về nhà bếp, bỏ vào.
nồi để giữ ấm, đợi Giang Ninh ra thì lúc nào cũng có thể ăn được đồ ăn nóng.
Bà về phòng, Lâm Văn đang ngồi đó nghỉ ngơi, cũng đang mát xa hai chân.
Qua thêm một thời gian nữa thì ông có thể đi lại bình thường rồi.
“Vẫn còn ở bên cạnh sao?”
Ông ngẩng đầu nhìn Tô Mai hỏi.
Tô Mai gật đầu, mắt có chút đỏ: “Không chịu ăn cơm, sợ làm Vũ Chân tỉnh giấc: “Anh nói đứa nhỏ này sao lại đối xử tốt với Vũ Chân như vậy? Mà con gái nhà chúng ta không xứng với người ta”
Bà biết một vài chuyện của Giang Ninh, ít nhất Giang Ninh rất giàu, Tô Mai có một khái niệm, cả thành phố Đông Hải này sẽ không tìm được người giàu hơn Giang Ninh.
Hơn nữa, Giang Ninh còn ưu tú như vậy, trong thời gian ngắn có thể khiến một đống người đi theo hắn, kính phục hắn. Đây đâu phải chuyện người bình thường có thể làm được?
Nhưng càng như vậy, Tô Mai càng lo lãng, sợ có một ngày Lâm Vũ Chân thật sự thích Giang Ninh, nhưng lại tự ti không dám đến gần.
“Em không cần nghĩ nhiều như vậy, thằng nhóc Giang Ninh không phải người xấu.”
Lâm Văn nói, “Nó đối tốt với Vũ Chân là thật lòng, anh nhìn ra được”
“Còn về xứng hay không”
Lâm Văn khẽ nhíu mày, “Anh tin con gái của mình sẽ chứng minh bản thân, anh cũng sẽ cố gắng khiến con gái chúng ta xứng với Giang Ninh”
Hai người này đã chấp nhận Giang Ninh rồi.
Họ lại không biết, trong mắt Giang Ninh, dù cho Lâm Vũ Chân chỉ là một cô gái bình thường nhất thì cả đời này của anh, nếu không phải là cô thì sẽ không cưới.
Lúc này.
Nhà họ Vu ở tỉnh thành.
Không khí có chút đè nén.
Mới sáng sớm, ngoài cửa bị người khác để một cái hũ, hũ tro cốt!
Trên đó có tên bằng máu rõ ràng, Vu Vĩ.
Cả nhà họ Vu dường như sắp phát điên rồi!
Chủ nhà của nhà họ Vu – Vu Điền mặt tái xanh, hai mắt đỏ ửng, tay cầm hộp tro cốt đó, toàn thân đều đang run rẩy.
“A VĩI A VĩI”
Ông ngẩng đầu tức giận thét lên.
Mấy người phía dưới không ai dám nói chuyện.
“Quá ngông cuồng! Quá ngông cuồng rồi!”
Vu Điền gầm gừ, “Thật sự nghĩ nhà họ Vu tao dễ bắt nạt sao?”
Ông quay đầu nhìn Vu Phóng đang im lặng không nói gì, “Đây rốt cuộc là chuyện gì, con nói rõ cho ta!”