Tần An cười khổ: “Đại ca! Lần này không giống lần trước. Lần trước anh vội vã trở về là vì muốn cứu chị dâu, đi với tốc độ nhanh nhất em còn có thể hiểu được, không lẽ lần này cũng phải vậy sao?”
-
“Sao lại không cần thiết?” Tiêu Thanh trừng mắt với Tân An một cái: “Anh đã mất tích hơn ba năm, vợ anh, bố mẹ anh, chắc chắn là họ đã nghĩ rằng anh chết rồi, nói không chừng còn rất đau lòng, khổ sở. Muốn bọn họ có thể vui mừng sớm hơn một chút, sao anh có thể không vội được chứ? Lần này với lần trước đều gấp như nhau.”
Tần An cười nói: “Đại ca! Hay là anh tự lái đi, lái với tốc độ nhanh như vậy em. không dám lái đâu. Em sợ thao tác của mình không chính xác, máy bay thì hỏng người thì thương vong”
Hai mắt của Tiêu Thanh khẽ đảo.
“Nhìn cái bộ dạng này của cậu đi! Nhớ học tập nhiều một chút, lúc nguy cấp cùng có cái mà dùng”
Tiêu Thanh vừa nói, vừa kéo Tần An ra, tự mình ngồi vào ghế điều khiển. Vừa
khởi động, anh đã tăng tốc đến mức độ nhanh nhất, như chớp giật, phóng về phía Dương Thành.
“Bố mẹ ơi! Vợ ơi! Con yêu dấu! Con về rồi đây! Rất nhanh thôi gia đình mình sẽ được đoàn tụ với nhau”
Tiêu Thanh vừa điều khiển máy bay, vừa kích động hỗ to.
"Ha ha!"
Khiến Tần An, Hắc và Hổ cười sằng sặc.
Lúc này ở Dương Thành.
Bên trong một khu dân cư bình dân, cũ nát.
Mục Thiên Lam thấy vết sẹo trên mặt của mình không khỏi giật mình, cô cổ
gắng bình tĩnh lại, cầm bó hoa hồng bước vào phòng, nói với Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thư: “Bố mẹ! Hôm nay là ngày lễ tình nhân, con mua được một bó hoa hồng giá rẻ, con định đi bán trên đường, chắc cũng có thể kiếm được mấy trăm, hoặc may mắn hơn thì được một triệu, nếu vậy thì ngày mai, chúng ta có thể ăn một bữa thịt cá rồi”
Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu hai mắt ngấn lệ mịt mù.
“Thiên Lam! Con chịu nhiều khổ cực rồi! Bố mẹ liên lụy con rồi, do bố mẹ vô dụng, không thể đỡ đần con. Con đã vất vả vậy còn phải nuôi thêm hai cái thân già này nữa, mẹ thấy đau lòng quá!”.
Thẩm Thị Thư bật khóc, nước mắt rơi lã chã.
Mục Thiên Lam mỉm cười: “Mẹ! Mẹ đừng nói như vậy mà! Trước kia, hai người đối xử với con rất tốt, những điều đó con đều ghi nhớ ở trong lòng, ăn bát cơm dẻo, nhớ nẻo đường đi”, hơn nữa, hai người còn là bố mẹ của con, con chăm sóc, hiếu thuận với hai người, đây là lẽ đương nhiên. Hai người đừng để ở trong lòng”
.
“Bé Lạc, Bé Doanh! Hai con ở nhà chăm sóc ông bà, bây giờ, mẹ phải đi bản hoa”
“Vâng ạ?
Bé Lạc ngoan ngoãn gật đầu.
Bé Doanh ôm đùi mẹ, ngây ngô nói: “Bé Doanh muốn giúp mẹ bán hoa, để mẹ không còn mệt mỏi nữa”
Mục Thiên Lam đỏ mắt, hôn bé con một cái, rồi ôm vào lòng: “Được rồi! Mẹ và Doanh Doanh cùng nhau đi bán hoa, còn Lạc Lạc thì ở nhà chăm sóc ông bà, không được chạy lung tung đâu đấy, con nhớ chưa?”
“Con nhớ rồi ạ”
Bé Lạc gật đầu: “Mẹ nhớ về sớm nha. Nếu gặp phải người xấu thì mẹ phải chạy đi, đừng để người xấu đó đánh mẹ, nếu không, Lạc Lạc sẽ rất đau lòng.”