Phải đi mất một ngày một đêm, bọn họ mới tìm được chỗ đó. San bằng một
đống cát, xe tải đi qua, một cái hố to xuất hiện.
“Tần An, ông Lý, Thu Mai, Tử Hoa, mọi người còn ở đó không?” Tiêu Thanh nói vọng xuống.
Rất nhanh phía dưới lập tức vang lên tiếng người đáp lại: “Đại ca! Anh tới rồi sao? Chúng em đều ở đấy, tất cả đều sống. Nhưng vì bị bệnh, mà không có thuốc chữa, nên Thu Mai, Tử Hoa, viện trưởng và ông Lý đều đang bị trong tình trạng chuyển biến nặng, đang nằm thoi thóp ở dưới này”
“Nhanh nhanh nhanh! Xuống đó cứu người!”
Tiêu Thanh gấp gáp hô hào. . ngôn tình sủng
Đám người Triệu Minh Vũ nhanh chóng xuống đó, cũng từng người lên.
Đến khi nhìn thấy bọn họ, ai nấy đều rất bẩn thỉu, như thành người hoang dã luôn rồi.
"Hu hu hu..."
Thẩm Thị Thu Mai nằm trên cáng cứu thương, khóc lóc vô cùng thảm thiết:
“Anh! Chúng em ở dưới đó đã đợi dưới đó lâu lắm rồi, nhưng mãi chưa thấy anh tới, em còn tưởng rằng anh đã gặp phải chuyện không may rồi, không được gặp
lại anh nữa!”
Tiêu Thanh cũng đỏ vành mắt, nói với bọn họ một vài câu, rồi lập tức đưa họ trở về bệnh diễn dã chiến.
“Tổng đốc Tư! Hiện tại, thế trận đã rõ ràng, quân địch cũng như châu chấu sau thu chẳng nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu, bây giờ, tôi rất nhớ người nhà, vậy tôi có thể trở về đoàn tụ với người nhà không?”
“Đương nhiên là được rồi!” Tổng đốc Tư nói: “Tôi biết cậu đang lo lắng chuyện gia đình, nếu như tôi cứ bắt cậu đợi mãi ở tiền tuyến như vậy thì đúng là không có tình người”
“Thông qua thẻ căn cước của người nhà cậu, tôi đã tra ra được bọn họ đang Dương Thành, cậu hãy tới Dương Thành mà tìm bọn họ. Nhân viên ở đó có thể giúp cậu đi tìm người. Giấy tờ tùy thân của bọn họ vẫn đang được sử dụng, có nghĩa là bọn họ vẫn còn sống. Bây giờ, cậu có thể lái máy bay chiến đấu, về Dương Thành đoàn tụ với người thân. Chúc gia đình cậu sớm ngày đoàn tụ”
“Cảm ơn ông Tổng đốc Tư!”
Tiêu Thanh phấn khởi cúp điện thoại.
“Thu Mai! Em với Tử Hoa cứ ở lại bệnh viện dã chiến đi! Trước hết, hai người phải dưỡng bệnh cho tốt, chờ khi bình phục rồi thì nói với Long Bình liên lạc với anh, anh sẽ nói cho cậu biết địa chỉ, để hai người về thăm bố mẹ. Nói không chừng, có khi bố mẹ còn tưởng rằng chúng ta đã chết hết rồi, còn chẳng thèm nghĩ đến chúng ta đâu”
Tiêu Thanh cười nói với Thẩm Thị Thu Mai.
“Được, anh” Thẩm Thị Thu Mai nằm trên giường bệnh, cười với Tiêu Thanh: “Anh trở về trước đi! Anh báo bình an với bố mẹ, nhắn với họ rằng em và Tử Hoa sẽ nhanh chóng trở về thăm hai người, hơn nữa, em còn muốn được ôm hai đứa cháu láu lỉnh của mình nữa đấy”.
Tiêu Thanh cười, VỖ VỖ vai cô ấy: “Tĩnh dưỡng cho tốt, anh đi trước đây!”
Rời khỏi bệnh viện, nhanh chóng đi đến sân bay, rồi lên máy bay chiến đấu, Tiêu Thanh giục Tần An: “Lái nhanh một chút! Dùng tốc độ nhanh nhất để về Dương Thành”