"Mę nó!"
Triệu Tử Vinh cởi âu phục ra, ném xuống đất.
“Hôm nay ông đây kết hôn không thành, không kết gì nữa! Làm ầm ĩ lên phiền chết ông đây!” . Ngôn Tình Hài
Dứt lời, anh ta tức giận bỏ đi, mặc kệ Mục Thiên Lam.
"Cậu chủ Triệu! Cậu đừng đi! Cậu làm ơn hãy cứu Thiên Lam đi!”
Nhưng từ đầu tới cuối, Triệu Tử Vinh chẳng quay đầu nhìn lại dẫu một lần.
Các vị quan khách ở đó cũng lần lượt rời đi, không có ai tới cứu Mục Thiên Lam, cũng chẳng có ai nói đỡ cho bọn họ.
"Ha ha!"
Lâm Nghị Phi thoải mái cười to.
“Muốn đấu với tôi nhưng cũng chẳng nhìn lại xem địa vị của mình ở đâu? Đánh chết mấy người thì lợi cho mấy người quá, tôi nhất định phải giữ lại cái mạng nhỏ của mấy người, để mấy người biết được, đắc tội với Lâm Nghị Phi tôi, sẽ phải sống trong đau đớn thế nào?”
Nói xong, cô ta ra lệnh cho người của mình dừng tay, rồi nhanh chóng đuổi theo Triệu Tử Vinh.
Sau đó, Lưu Ngọc Huyên và Lưu Vũ Hân cùng đưa Mục An Phong và Mục Thiên Lam tới bệnh viện.
Bên phía Tiểu Thanh.
Mấy ngày qua, anh vẫn luôn chỉ huy đại đội của ba đế quốc lớn là Ba Tư, Tây Lương và Lâm Hạ chiến đấu.
Chưa đầy một tuần, anh đã giành được thắng lợi quan trọng.
Khiển hai mươi đội quân đội binh liên minh quốc tế chịu thiệt hại nặng nề, đánh cho chúng phải lùi lại từng bước một, binh bại như núi đổ, không thể cứu vãn tình hình, khiến dư luận quốc tế được một phen xôn xao.
Còn đại quân của ba đế quốc lớn Lâm Hạ, Ba Tư và Tây Lương, dưới sự chỉ huy của Tiêu Thanh, một đường thừa thắng xông lên.
Tiêu Thanh cũng tự mình dẫn năm trăm nghìn quân Ba Tư, cùng công chúa Annie và đại tướng Wells một đường đi qua năm sáu quốc gia. Khi đại quân đi qua sa mạc Panier, họ đã gặp Long Bình và ba trăm nghìn quận Long Võ, giết chết hơn hai trăm quân lính trong sa mạc.
"Ha ha!"
Long Bình nhìn thấy Tiêu Thanh, vô cùng vui vẻ cười gọi anh, nhanh chóng chạy tới, ôm Tiêu Thanh một cái, rồi lại đấm vào ngực anh: “Lão Tiêu! Tôi còn tưởng cậu đã chết rồi, còn khóc rất nhiều đấy, buồn bã cả mấy tháng nay.
Tôi cũng trở mặt với Long Nghi rồi. Vì thế mà anh ta ghi hận trong lòng, suýt chút nữa là đào cho tôi một cái hố chết trên chiến trường rồi!”.
“Vậy anh do mạng lớn rồi! Không bị anh ta hố chết. Nếu không, sợ rằng bây giờ tôi cũng không thể gặp lại anh” Tiêu Thanh vừa cười, vừa nói.
"Ha ha!"
“Thần soái! Thần soái! Thần soái!”
Lính của Triệu Minh Vũ lần lượt cúi chào Tiêu Thanh, ai cũng vô cùng vui vẻ.
Mọi người trò chuyện với nhau một lúc sau bắt đầu đi tìm chỗ mà bọn Tần An tị nạn trên sa mạc.