*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra. Tiêu Thanh lập tức chạy tới: "Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói: "Có phải trước đây vợ của anh cũng từng xảy ra tình trạng xuất huyết quá nhiều hay không?"
Tiêu Thanh gật đầu: "Trước kia vợ tôi có cắt cổ tay một lần, đúng là đã chảy rất nhiều máu. Bác sĩ hỏi cái này để làm gì vậy?"
Bác sĩ tiếp lời: "Do trước đó vợ anh bị mất máu quá nhiều, phải truyền vào cơ thể rất nhiều máu dẫn tới việc nhóm máu bị thay đổi. Trong kho máu không tìm được mẫu máu thích hợp nên chúng tôi đã truyền nhóm máu O cho cô ấy. Vấn đề bây giờ là nhóm máu 0 được truyền vào không tương thích với số máu còn lại bên trong cơ thể nên bệnh nhân vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng được. Trong lịch sử ngành y học cũng đã từng có vài trường hợp như vậy, cuối cùng không có bệnh nhân nào trong số đó có thể sống sót, ít thì sau ba ngày sẽ mất mạng, nhiều thì sau bảy ngày. Vậy nên tôi cũng không biết vợ của anh có thể chịu được mấy ngày, nhưng mọi người cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lí, hi vọng vợ anh có thể cố gắng sống sót." Nói xong, bác sĩ rời đi.
Tiêu Thanh suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Thẩm Thị Thu Mai che miệng khóc nấc lên. Hốc mắt Thẩm Thị Đông cũng đỏ bừng, vẻ mặt đau thương.
Tiêu Thanh bước từng bước nặng nề. Vào phòng cấp cứu, nhìn Mục Thiên Lam sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, đeo mặt nạ dưỡng khí, điện tâm đồ gần như một đường thẳng, lòng anh đau đến nghẹt thở. "Vợ à." Anh run run chạm vào gương mặt tái nhợt của Mục Thiên Lam, không kìm được mà rơi nước mắt, nức nở nói: "Em nhất định phải cố gắng chịu đựng. Anh sẽ không từ bỏ em, em cũng không được từ bỏ chính bản thân mình, chúng ta cùng nhau cố gắng. Chờ em khỏi bệnh tỉnh lại, chúng ta cùng nhau về nhà có được không?"
Nói xong, anh hôn nhẹ lên đôi môi tái nhợt và lạnh lẽo của Mục Thiên Lam. Lau đi những giọt nước mắt, gọi điện thoại cho Lý Tế Thế, nói rõ tình huống cho ông. "Tôi chưa gặp phải tình huống tương tự như vậy bao giờ, nhưng thầy của tôi đã thấy qua. Thời điểm đánh giặc, có những chiến sĩ bị thương nhiều lần, truyền quá nhiều máu, dẫn đến nhóm máu bị biến dị, sau đó lại bị thương. Không truyền máu được nữa. Về sau, thầy của tôi đã nghiên cứu ra một loại thuốc, có thể giải quyết được tình huống này. Cậu đừng quá lo lắng, tôi đi tìm đơn thuốc, chuẩn bị đầy đủ dược liệu cần thiết rồi đem về cho cậu, có lẽ phu nhân sẽ có chuyển biến tốt." Lý Tế Thế nói. Nhớ đọc truyện trên* ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Tiêu Thanh dấy lên hy vọng: "Vậy ông nhanh lên chút, tôi sợ vợ tôi không qua khỏi." "Được, tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể "
Tắt điện thoại. Thẩm Thị Đông hỏi: "Tiêu Thanh, cần dì nhỏ làm chuyện gì không?" "Không cần đầu dì."
Tiêu Thanh lắc đầu: "Mấy ngày này dì và Thu Mai tạm thời ở trong Cục đi, Thiên Lam gặp chuyện như vậy, con cũng không có cách nào bảo vệ tốt cho hai người được."
Thẩm Thị Đông cười nói: "Bác cả con đã đưa người tới. Có bác cả con ở đây, dì và Thu Mai sẽ không có vấn đề gì đâu." "Vậy thì tốt rồi." Tiêu Thanh mỉm cười, ngồi ở mép giường bệnh, cầm tay Mục Thiên Lam rồi rơi vào im lặng.
Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai ngồi nói chuyện với anh một lát rồi cũng rời khỏi bệnh viện. Thẩm Thị Thu Mai vốn đã định nói cho anh trai biết việc mình chuẩn bị kết hôn. Nhưng cô cũng biết rằng, bây giờ nếu nói chuyện này ra với anh trai thì cũng chỉ gây thêm phiền phức, vậy nên đã chọn im