"Vâng, ông Đỗ!" Một đám đàn em đi tới. "Đừng làm vậy mà ông Đỗ!" Đại Cơ Kha, Hàn Thanh
Văn, Cao Dương, Mục Hải Yến đều quỳ trên mặt đất khóc lóc. Hàn Thanh Văn chỉ vào Mục Hải Yến, hét lên: "Là cô ta đưa ra chủ ý chết tiệt này, ông Đỗ muốn giết thì giết cô ta, đừng giết tôi!"
Cơ thể mềm mại của Mục Hải Yến run rẩy, kêu lên: "Ông Đỗ, tên Tiêu Thanh rác rưởi kia không cho ông mặt mũi. Ở Cổ Cảnh đã đánh cậu Cổ thảm như vậy. Tới Bắc Thanh cũng không chừa cho cậu Tống chút mặt mũi. Làm cho cậu Tống phải mất mặt trước bao nhiêu người. Cậu Tổng rất tức giận, muốn giết chết cậu ta nhưng lại không có cách nào. Tôi mới giúp cậu Tống suy nghĩ cách giải quyết, cứ tưởng rằng có thể giết chết tên rác rưởi kia, có thể giúp cậu Tống và ông Đỗ đây bớt giận. Nhưng không ngờ rằng tên rác rưởi đó lại lợi hại như vậy, có thể giết chết cậu Tống. "Tôi biết ông Đỗ thực sự rất tức giận nhưng xin ông Đỗ đừng giết tôi, cho tôi một cơ hội. Tôi cam đoan khả năng của tôi có thể giết chết tên rác rưởi Tiêu Thanh, báo thù cho cậu Tống, trút giận cho ông Đỗ. Cầu xin ông Đỗ đừng giết tôi, tôi không muốn chết đâu ông Đỗ!"
Cô ta dập đầu bình bịch xuống, hồn phách sắp bị dọa bay mất rồi. "Con mẹ nó!"
Đỗ Thiên Sinh đạp một cú vào người Mục Hải Yến, tức giận nói: "Còn dám nói đến việc giết cậu ta, cô muốn phá hoại quan hệ thống gia giữa nhà họ Đỗ và nhà họ Thẩm sao? Chính vì Diệu Văn chơi với đám tai họa các người mà tuổi còn trẻ đã phải mất mạng, còn suýt chút nữa làm tổn hại đến quan hệ thống gia giữa nhà họ Thẩm và nhà họ ĐỖ." "Mấy thứ tai họa như các người không được phép tồn tại trên đời này. Kéo ra ngoài cho tôi, tất cả bắn chết"
Ông ta vừa dứt lời, một đám đàn em chạy đến kéo Đại Cơ Kha, Hàn Thanh Văn, Cao Dương và Mục Hải Yến ra ngoài. "Ông Đỗ, đừng giết tôi!" Hàn Thanh Văn kinh hãi kêu lên: "Bố tôi là người giàu có nhất đất Cổ Cảnh, cậu tôi là Phó tham mưu của Tổng cục chiến tranh, ông không thể giết tôi, không thể giết tôi được!"
Đỗ Thiên Sinh chỉ vào Hàn Hàn Thanh Văn: "Người này đừng bắn chết, bắn gãy chân tay là được rồi. Ba người còn lại thì giết chết cho tôi" "RÕ!"
Rất nhanh sau đó. "Pằng pằng pằng!" Ba tiếng súng vang lên. Mục Hải Yến, Đại Cơ Kha, Cao Dương đều bị bắn xuyên qua đầu mà chết.
Hàn Thanh Văn kinh hồn bạt vía. Nhưng cũng rất nhanh: "A!"
Cái đau khi bị gãy xương làm anh ta phải kêu lên thảm thiết, sau đó bị ném ra khỏi nhà họ Tổng "Anh rể, mối thù của Diệu Văn không báo à?" Chu Tú Nga hỏi.
Đỗ Thiên Sinh thở dài: "Không phải không báo, mà là không thể báo. Có chuyện này anh chưa nói cho em, vì sợ em mất mặt. Nhưng hôm nay không thể không nói cho mọi người. Tránh việc mọi người lại gây phiền phức." "Dưới áp lực của anh, Thẩm Thị Thu đã chịu giao ra mảnh đất ở Bình Oai Thanh. Kết quả, Tổng tư lệnh lại lên tiếng, lệnh cho anh trả lại cho Thẩm Thị Thu, nếu không ông ta sẽ thưởng cho anh một viên đạn, tiễn anh đi gặp Diêm Vương." "Mối quan hệ của nhà họ Thẩm rất rộng, anh không dây vào được, một khi đắc tội, chỉ cần Tổng tư lệnh tìm bừa một lý do cũng có thể khiến anh chết không có chỗ chôn rồi! Bây giờ nhà họ Thẩm đồng ý gả Thẩm Thị Thu Mai cho Văn Bách, đây là cơ hội tốt để liên hôn giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Đỗ, suýt chút nữa đã vì chuyện của Diệu Văn mà bị phá hỏng rồi." Nhớ đọc truyện t*rên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Nói đến đây, ông ta nhìn vợ chồng Tống Nguyên Lương, nghiêm túc nói: "Sở dĩ anh giết chết mấy con sâu làm rầu nồi canh kia là để vợ chồng em trút giận. Việc bảo thù cho Diệu Văn đến đây là chấm hết, không được phép nhắc lại một lần nào nữa, càng không được phép tìm người đi giết cháu trai Thẩm Thị Đông, nếu không phá hỏng mối quan hệ thống gia giữa hai họ Đỗ và nhà họ Thẩm. Anh sẽ không khách khí với hai người, cho dù anh không xử lí hai người nhưng nhà họ Thẩm cũng sẽ bóp chết hai người, hiểu chưa?" "Hiểu rồi." Vợ chồng Tổng Nguyên Lương gật đầu.
Bệnh viện.
Tiêu Thanh ở bên ngoài phòng cấp cứu, thấp thỏm lo âu như con kiến bò trên chảo lửa. "Anh, chị dâu thế nào rồi?" Thẩm Thị Thu Mai và Thẩm Thị Đông cùng chạy tới. "Vẫn còn đang cấp cứu." Tiêu Thanh nói. Thẩm Thị Thu Mai và Thẩm Thị Đông cũng lo lắng theo.