*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà ta không hiểu nổi.
Cuộc hôn nhân giữa Hải Yến và Cao Dương đã được quyết định rồi mà bố của Cao Dương lại tới đánh đập Hải Long. Điều này làm cho bà ta vô cùng kinh ngạc. "Tôi không chỉ muốn đánh con của bà. Tôi còn đánh cả bà nữa, tôi muốn đánh chết nhà họ Mục các người!"
Bố của Cao Dương tức giận gào lên. Túm lấy tóc Lý Nam Hương, đập liên tiếp lên đầu bà ta. "Á!" "Bich bich bich!"
Nhất thời, tiếng la hét thất thanh, tiếng đánh đập vang vọng khắp nhà họ Mục. Ngay cả bà cụ Mục cũng không thoát khỏi, đã bị đánh đến học máu.
Chỉ vài phút sau. Nhà họ Mục trở thành một đống hỗn độn.
Người nhà họ Mục, hoặc là ngồi sụp trên mặt đất, hoặc là nằm rạp ra, trên mặt mỗi người đều là máu tươi. Bọn họ kêu khóc thảm thiết như trong nhà có đám tang vậy. "Ông chủ Hàn, Giám đốc Chu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao các người lại đánh đập chúng tôi? Cho chúng tôi biết lý do được không?" Mục Hải Long bật khóc. "Em gái của cậu đã làm hại con trai tôi thành tàn phế rồi." Hàn Quang Đông đỏ mắt giận dữ. BỐ của Cao Dương gào thét như điên: "Con trai tôi đã em gái cậu giết chết rồi!" "Em gái tôi sao có thể giết chết Cao Dương, làm cậu Hàn tàn phế được?" Mục Hải Long yếu ớt hỏi lại.
Hàn Quang Đông nghiến răng nghiến lợi nói: "Con trai tôi vừa gọi điện, nói bọn nó tham gia sự kiện do cậu Tổng tổ chức, gặp được Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam. Cậu Tống muốn trả thù Tiêu Thanh nhưng đánh không lại cậu ta nên không dám manh động" "Cô em gái đáng khinh của cậu đã đưa ra chủ ý cùi bắp, bảo cậu Tống đi điều tra Mục Thiên Lam ở công ty ở Bắc Thanh. Đứng sau xúi giục cậu Tống bắt cóc Mục Thiên Lam, khiến cho Tiêu Thanh phải tới cứu người, sau đó bố trí các tay súng nhân cơ hội mà giết chết Tiêu Thanh. Kết quả, các tay súng không những không giết được Tiêu Thanh mà còn bị Tiêu Thanh xử lý toàn bộ. Tiêu Thanh thấy Mục Thiên Lam cắt cổ tự sát nên nổi giận, ném cậu Tổng từ tầng ba xuống." "Con trai tôi biết chuyện này nên chạy tới nhà họ Tống, kết quả lại bị Bắc Thanh Vương trút giận lên người, bị đánh gãy hết tay chân, Cao Dương và em gái cậu thì bị giết chết. Nếu không phải vì chủ ý của em gái cậu, con trai tôi sẽ bị thương, Cao Dương sẽ bị giết chết sao?" "Ầm!" Người nhà họ Mục như bị sét đánh ngang tai. "Em gái tôi... chết rồi sao?" Mục Hải Long không dám tin. Cập nhật nhanh nhất trên Т*гцyenАРР.cом
Bố của Cao Dương gắt lên: "Con tôi đã chết rồi, cô ta là đầu sỏ mọi chuyện liệu còn sống nổi không?" "Hải Yến ơi!" Lý Nam Hương đau lòng gào khóc.
Đám người Hàn Quang Đông sau khi đã trút giận cũng quay gót rời đi.
Bà cụ Mục vô cùng đau lòng, nói: "Từ sau khi tôi suýt chút nữa bị Hải Long đánh chết, tôi đã nói với các người rồi, đừng đi trêu chọc Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam nữa. Hai người bọn nó có độc, dây vào sẽ rất phiền toái. Các người lại không nghe tôi, nhất quyết muốn dây vào. Bây giờ thì tốt rồi, Hải Yến đã chết, cuối cùng báo ứng cũng tới rồi!" "Hải Yến nhà chúng ta đã không còn, chính Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đã hại chết con bé, con phải đi liều mạng với Ngô Tuệ Lan!" Lý Nam Hương giống như bị điên lao nhanh ra cửa. Mục Hải Long, Mục An Quốc cũng chạy ngay theo sau.