Con người ngưng động, cánh môi điểm sắc đỏ hé mở, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, chuyện này đúng là khó tin.
Sương Hàn không nhìn nhầm đấy chứ?
Sao lại đỏ, sao lời nói ra lại quá đỗi thân mật, ý tình quá rõ ràng như thế này?
Anh rốt cuộc đang nghĩ gì mà lại nói như vậy?
Những câu hỏi cứ xoay quanh cô khiến Sương Hàn đơ cứng, khóe môi không thể nở một nụ cười tự nhiên. Trái tim loạn nhịp chỉ vì một lời nói, cô không biết đáp lại như thế nào, không biết Đình Xuyên nói thật hay không, hay chỉ là đem Sương Hàn ra làm một món đồ chơi, vờn qua vờn lại đến khi chán rồi thì vứt bỏ không chút lưu tình.
Làm một món đồ chơi thay thế cho người mà Đình Xuyên chờ đợi thật sự, cô nhìn anh, suy nghĩ vừa rồi khiến tim Sương Hàn đau quặn thắt.
Cô không muốn làm người thay thế!
Sương Hàn đã từng nghĩ, nếu người đàn ông này coi cô là người thay thế thì cũng không sao, không có vấn đề gì. Chỉ cần tính mạng được đảm bảo an toàn, không có tổn hại gì đến bản thân, Sương Hàn vẫn được bảo vệ bởi Phó gia, vậy thì cô nguyện ý trở thành thế thân cho người mà chồng mình yêu.
Nhưng rồi không hiểu sao, Sương Hàn lại cảm thấy lòng mình đau nhói, cảm xúc mơ màng trở nên rõ ràng hơn, cô muốn một danh phận đích thực, không muốn làm người thay thế bất kì một ai.
Không biết từ lúc nào, cảm xúc bị chôn vùi nơi đáy lòng đã dâng trào, càng ngày càng lớn. Là động lòng, động lòng vì một người quan tâm mình, động lòng vì những lời nói ấm áp, động lòng vì người luôn bên cạnh khi bóng tối nuốt chửng lấy tâm trí Sương Hàn. không biết, không rõ, cảm xúc đầy mâu thuẫn. Tiến và lùi, tương lai và quá khứ, động lòng hay chỉ là cảm xúc biết ơn.
Đình Xuyên im lặng, yết hầu khó khăn di chuyển, rất lâu không có câu trả lời. Anh giấu đi cảm xúc hụt hẫng của bản thân, phải, hốc mắt nóng lên, trái tim nhói đau, Đình Xuyên bật cười thành tiếng. Dựa lưng mình lên ghế đá, giọng nói bình tĩnh như thể không có bất cứ chuyện gì xảy ra:
"Coi cô kìa, tôi chỉ vừa nói vậy thôi mà mặt đã thế rồi. Tôi đùa cô thôi, đừng suy nghĩ mộng mơ nhiều.
Anh khéo léo giấu kín cảm xúc thật.
Sương Hàn ngạc nhiên nhìn Đình Xuyên, vẻ mặt đùa cợt thật không giống anh của thường ngày, cô hơi nhíu mày, thu mắt lại không nhìn khuôn mặt ấy nữa. Bất giác trong lòng cảm thấy khó chịu, hụt hẫng, nơi đáy lòng dâng trào một nỗi đau nhỏ, chân mày giãn ra trở lại dáng vẻ vốn có.
Sương Hàn nói, giọng nói đủ lớn để người bên cạnh nghe rõ:
"Ai cho anh đùa. Không phải anh đang nghe lời em à?"
Cô đè nén dòng cảm xúc khó chịu, hụt hẫng, lại có chút nhói trong tim. Cảm xúc ấy khiến Sương Hàn không chịu nổi, muốn gạt nó sang một bên, muốn nó hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, lời nói kia cũng chỉ là trêu đùa.
Nhưng vành tai đỏ rực kia, sao có thể là đùa, Sương Hàn tự hỏi:
[Là mình nhìn nhầm rồi sao?]
Ánh mắt cô dừng lại, nhìn dòng người lướt qua vội va. Nói trong lòng:
[Đúng như lời anh ta vừa nói, đừng suy nghĩ mơ mộng nhiều.
Đình Xuyên nhìn Sương Hàn cười: "Vậy thì tôi chấp nhận chịu phạt, chịu phạt vì đã trêu cô, không nghe lời cô. Vậy có được không?"
Cô nhìn anh, ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau, trong lòng lại có một chút bối rối, vui vẻ, khóe môi cong cong mang ý cười:
"Được, anh chắc chắn phải chịu phạt."
Đình Xuyên nói: "Hình phạt đó là gì?"
Sương Hàn thật sự chưa nghĩ ra, chưa biết phạt gì. Cô trả lời anh:
"Anh sẽ biết vào khoảng thời gian phù hợp."
Đình Xuyên gật đầu, giọng nói thấp dần, tựa hồ sợ Sương Hàn nghe được những lời cuối:
"Ừ, tôi đợi... mọi chuyện đều nghe em."
Những lời cuối rất nhỏ, thanh âm ấy như tan biến theo gió, cô không nghe được liền quay đầu lại. Anh đứng dậy ngay lập tức, hơi cúi người, tao nhã đưa tay tới trước Sương Hàn. Thanh âm trầm ấm vang lên:
"Chúng ta đi chơi tiếp chứ? Phó phu nhân."
Cô sững lại, vươn tay đặt lên bàn tay to lớn kia, Sương Hàn không ngại, người ngại là Đình Xuyên. Anh ngại thật, vành tai trắng lạnh điểm sắc đỏ mỏng, đến chính bản thân Đình Xuyên cũng không biết mình đang ngại, lồng rực anh rộn ràng, tay đặt trên tay sinh ra một cảm giác ấm áp mà hồi hộp.
Cô đứng dậy, nói với Đình Xuyên, giọng nói dịu nhẹ ấm áp:
"Vâng, em rất sẵn lòng"
Một chút sến súa, cả hai đều thấy không quen.
Không ai nói gì, nhưng tay cứ vậy mà rời tay, không gần không xa đi bên cạnh nhau.
Cả hai nhất trí chơi vòng xoay tròn nhỏ, ngồi lên ghế an toàn, Sương Hàn nói:
"Anh cầm vô lăng xoay nhé."
Anh đưa mắt cẩn thận nhìn cô, cười nói:
"Sao vậy, cô không muốn chơi trò này à? Vậy chúng ta đổi nhé."
Sương Hàn lắc đầu, vội đáp: "Không phải không thích, rất thích, thế để em xoay cho."
Trò chơi bắt đầu, cô xoay nhẹ hơn những đôi bên cạnh, sợ khiến người ngồi cùng mình quá chóng mặt. Trò này cũng chỉ cần như vậy là đủ, một vòng hai vòng ba vòng, Đình Xuyên tựa lưng ra phía sau. Anh không chóng mặt do Sương Hàn, mà chóng mặt vì các đôi bên cạnh, xoay xoay, Đình Xuyên nhìn đến chóng mặt hoa mắt.
Anh không chịu nổi mà lên tiếng cầu cứu:
"Sương Hàn."
Không gian xung quanh quá ồn ào, cô không nghe thấy Đình Xuyên gọi mình, vẫn tiếp tục chơi, cả hai lại ngồi có chút xa. Anh chuyển động người, dịch về bên cạnh Sương Hàn, Đình Xuyên cầm lấy cánh tay cô.
Sương Hàn giật mình, quay sang xem có chuyện gì, thấy anh vừa tựa lưng ra phía sau vừa cười khổ.
"Tôi chóng mặt quá, Sương Hàn, cứu tôi."