Cô nhìn thấy dáng vẻ này, ngay tức khắc liền dừng lại, giọng gấp gáp mang
theo lo lắng: "Anh có sao không? Chúng ta ra ngoài nhé!" ooo
Sương Hàn giơ tay ra hiệu, nói muốn rời. Đình Xuyên đứng dậy, rời khỏi ghế, cô chủ động muốn đỡ anh, Đình Xuyên lại không từ chồi, lòng anh tựa hồ như rộn ràng lên một chút.
Rời khỏi trò chơi.
Đình Xuyên ngồi trên ghế đá, Sương Hàn đứng ngay bên cạnh anh, gần hơn
một chút. Thanh âm mềm mại như lụa vang lên, truyền đến bên tai người đối diện:
"Chúng ta cùng về nhà nhé."
Cô dừng lại một chút, khóe môi cong cong:
"Làm mất mũ rồi, có lẽ là ở nhà ma kia"
Sương Hàn vươn tay, nói: "Để em giúp anh cởi bộ râu giả này ra.
Đình Xuyên hơi ngẩng mặt, để cô giúp mình, không nói gì nhưng không hề cự tuyệt, hành động chính là lời đồng ý. Sương Hàn vừa cởi xong, anh liền lên tiếng:
"Một chút nữa, chúng ta ở lại thêm một chút nữa đi... tối ở đây sẽ có bắn pháo hoa, trên bảng người ta thông báo, tôi muốn xem. Cô muốn không?"
Nếu cô không thích, Đình Xuyên sẽ cùng Sương Hàn về nhà, anh muốn xem pháo hoa, nhưng mà là xem cùng cô. Sương Hàn hơi cúi người, khoảng cách không gần không xa, thế mà lại khiến trái tim anh đập mạnh, cô gật đầu nói:
"Em muốn xem cùng anh, nên sẽ ở lại."
Sương Hàn muốn xem pháo hoa là thật, muốn xem cùng Đình Xuyên cũng là thật, không hề giả vờ, không hề diễn. Nhưng cô lại cho rằng mình chỉ đơn giản là đang diễn, chỉ muốn xem pháo hoa, giọng đủ lớn để không bị những thanh âm xung quanh lấn át:
"Anh đỡ hơn chưa? Anh muốn ăn gì không?"
Anh không cười, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được vẻ vui mừng, Đình Xuyên đứng dậy: "Đi thôi"
Cậu nhỏ giống một đứa trẻ to xác đến lạ.
Cả hai đi tới những quầy hàng bán đồ ăn vặt, ngồi xuống ghế nhựa cao, Sương Hàn trọn bánh tráng. Anh chọn theo cô, trong lúc chờ đợi món ăn, cả hai đều im lặng, ánh mắt Đình Xuyên luôn trộm nhìn Sương Hàn vài lần, cô thì ngắm nhìn dòng người sau tấm rèm mỏng ngăn cách.
Anh cùng Sương Hàn, ngồi gần nhau, chỉ cách khoảng 20cm.
Đình Xuyên cúi đầu, ánh mắt vừa vặn chạm vào mũi đôi cao gót louboutin của Sương Hàn. Cô vẫn nắm chặt bộ râu giả trong lòng bàn tay, ký ức xưa lại ùa về, cảnh Sương Hàn cùng Tư Hàm ngồi ăn khoai nướng bên quán vỉa hè.
Chỉ khác, khung cảnh ấy vào buổi tối, một mối quan hệ giấu kín không cho mọi người xung quanh biết. Cô giờ đây khi nhớ lại cảnh ấy, lòng lại không đau như trước nữa, đã nhẹ hơn rất nhiều. Có lẽ, Sương Hàn buông được rồi, ký ức này không cần quên.
Quá khứ chẳng thể thay đổi, phía trước là tương lai, không cần quên những ký ức đẹp đẽ này, chỉ biết là nhất định bước tiếp. Trước mắt cô xuất hiện bóng lưng cao lớn của anh, Đình Xuyên đứng dậy đi đâu đó. Sương Hàn quay sang bên cạnh, người bên cạnh đã rời ghế từ bao giờ mà cô không hề hay biết, Sương Hàn đứng dậy, gọi tên anh rồi hỏi:
"Đình Xuyên, anh định đi đâu vậy?"
Đình Xuyên quay đầu, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Ngồi yên ở đấy, đợi tôi một chút, tôi sẽ trở lại ngay.
Cô ngoan ngoãn gật đầu một cái, và rồi ngồi im thật, bóng dáng ấy khuất dần khỏi tầm mắt. Tay trái Sương Hàn nắm lấy áo khoác của anh trên người mình, tiếng gọi của bà chủ truyền đến bên tai cô:
"Đây đây, đồ của hai vợ chồng xong rồi đây."
Sương Hàn quay lại, mỉm cười với bà chủ: "Cháu cảm ơn bà."
Vợ chồng, có lẽ bà biết mối quan hệ giữa hai người nhờ chiếc nhẫn cả hai đeo trên ngón tay, cô nhìn đĩa bánh tráng thơm ngon đặt trên bàn. Bỗng nhiên cảm thấy rất tò mò người con gái trong lòng của Đình Xuyên, anh nói mình đã có người trong lòng.
Đây là một lời nói thật hay dối?
Trong khi Sương Hàn vẫn còn đang đắm mình trong suy nghĩ riêng tư, thì Đình Xuyên đã trở về. Anh cầm theo một áo khoác lông trắng mềm mại, tay kia là đôi giày cao lông ấm áp, rất giống với giày của ông già Noel trong truyện cổ tích, Đình Xuyên đi tới ngay bên cạnh cô mà Sương Hàn vẫn không nhận ra. Ánh mắt cô nhìn mặt bàn không chút lay động, tâm trí ở nơi xa chưa về, chỉ khi giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên, Sương Hàn mới chợt tỉnh hoàn hồn.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, vừa định mở miệng ra thì hỏi thì đã thấy Đình Xuyên quỳ một gối xuống, anh nâng đôi chân nhỏ lên. Nhẹ nhàng cởi đôi cao gót ra khỏi chân Sương Hàn, cô nhìn Đình Xuyên, rồi lại nhìn đôi cao gót để thấp, liền hiểu ra anh muốn làm gì.
Đôi louboutin khiến gót chân Sương Hàn rất đau, cũng vì đi trong thời gian dài, lại vì ban nãy chạy trong nhà ma. Nhưng cô không để tâm, đau vì thứ này Sương Hàn đã trải qua rất nhiều lần, thêm một lần nữa cũng không sao, người khác cũng chưa từng để ý tới chân cô như thế nào, thứ họ để ý là vẻ đẹp tinh xảo của thứ Sương Hàn mang.
Cô mím môi, hốc mắt nóng dần, chóp mũi cay cay, chân Sương Hàn. Thật ấm.
Cô nhìn người đang quỳ một gối trước mắt mình, mãi mới nói thành tiếng, đem ghẹn ngào giấu kín, giọng nói vang lên mang theo âm sắc ấm áp dễ chịu:
"Đình Xuyên, cảm ơn anh, cảm ơn."
Đình Xuyên đối với Sương Hàn rất tốt, tốt đến mức cô thấy mình không thể đứng ngang hàng với anh.
Tốt từ những ngày đầu cả hai gặp nhau.
Đình Xuyên phát hiện ra số đôi cao gót này nhỏ hơn số đôi cao gót của cô, chân mày anh hơi nhíu lại, Sương Hàn không có lý do gì để tự mình chọn thứ khiến mình đau. Trừ khi là bị ép, lúc nãy khi trung tâm thương mại, bà Ôn cùng cô có vào một cửa hàng giày cao cấp.
Đúng, chính là mẹ chọn cho Sương Hàn. Bà chưa từng biết số con gái mình mang, luôn luôn chọn số của chính mình áp đặt lên người con gái mình, bởi cô chính là một bản sao hoàn hảo mà bà nuôi dạy.
Đình Xuyên cũng đoán ra lý do cho việc này.