Đình Xuyên nhìn Sương Hàn, ánh mắt trong bóng tối không hề giấu đi ý cười, anh vờ cúi mặt, khàn giọng:
"Bụng tôi... đau."
Cô lo lắng, giọng gấp gáp: "Anh đau như thế nào? Đau ở vùng nào?"
Nói không bằng làm, Sương Hàn trực tiếp kiểm tra ngay tại chỗ, cô đưa tay tới bụng Đình Xuyên. Dừng lại trước múi cơ rắn chắc, Sương Hàn ấn nhẹ vào vùng cô đang dừng lại, vành tai phủ kín bởi tầng phấn hồng.
Ký ức mơ hồ của cái đêm, nồng nhiệt, triền miên, quấn lấy nhau mà giao hòa ấy lại hiện lên trong đầu Sương Hàn. Hai má cô nóng bừng, môi mím chặt, Sương Hàn tự nhắc chính mình:
[Dừng lại! Sương Hàn, cấm mày nghĩ mấy chuyện linh tinh vào lúc này như thế, quên đi quên đi.
Da thịt anh cảm nhận được sự tiếp xúc gần gũi qua vải áo, bàn tay nhỏ nhắn của cô đang chạm lên bụng Đình Xuyên. Tự nhiên anh lại nắm chặt một tay thành nắm, cảm thấy không hề ghét, nhưng không thừa nhận mình thích.
Cô nói: "Anh đau ở đây đúng không?"
Sương Hàn muốn xác định xem Đình Xuyên đau ở vùng nào, có nguy hiểm hay không. Cô đích thân sẽ là người xử lí, còn nếu nghiêm trọng hơn, Sương Hàn sẽ ra ngoài gọi sự trợ giúp đáng tin, an toàn.
Đình Xuyên đáp: "Hơi hơi đau, không đau lắm."
Cô rời tay khỏi vùng bụng của đối phương, Sương Hàn đứng dậy, anh thấy cô đứng dậy lại tưởng Sương Hàn định rời đi. Đình Xuyên túm chặt lấy cổ tay nhỏ, ngước mắt lên hỏi:
"Cô đi đâu vậy?"
Cô dịu giọng: "Em đi lấy đồ sơ cứu cho anh."
Giọng nói trầm khàn vang lên: "Đừng đi, ở lại với tôi một chút."
Sương Hàn không hiểu anh bị gì, cô đá vào bụng chứ có đá vào đầu đâu nhỉ?
Sương Hàn ngồi xuống mặt sàn lạnh lẽo, cô xoa xoa khớp tay của đối phương, một chút ấm áp nơi da thịt cùng sự quan tâm thoải mái. Sương Hàn nhẹ giọng nói: "Em ở bên anh, là người của anh"
Sương Hàn không biết, chỉ vì hành động nhỏ này của bản thân mà khiến anh muốn nhiều hơn, mùi hương của cô, mái tóc của cô, thân thể của cô. Đình Xuyên nảy sinh ý đồ xấu, anh theo mùi hương, gục trán lên vai Sương Hàn, đè nén cái ý đồ xấu xa chứa đầy dục vọng đang dâng trào.
Đình Xuyên, anh có động lòng với người con gái này thật không? Hay chỉ là nhớ nhung cảm giác xác thịt giữa hai người.
Câu trả lời chính là cả hai, động lòng là thật, nhớ cảm giác ấy cũng là thật.
Đình Xuyên không hề phủ nhận.
Cô nói nhỏ: "Em ở đây, nghe anh nói."
Sương Hàn cần biết rõ nguyên nhân dẫn đến hành động khi nãy của anh. Không phải là bạch nguyệt quang của Đình Xuyên trở về với một gia đình nhỏ đấy chứ?
Chẳng lẽ bây giờ anh lại nói là "Tôi thích em."
Đình Xuyên dụi dụi vào vai cô, lồng ngực đập mạnh, kết quả chưa có đủ can đảm để nói ra lời này. Anh ảo tưởng quá rồi, Sương Hàn đã có người trong lòng, bên Đình Xuyên chỉ vì bị ép buộc, là anh tự nguyện động lòng, chỉ mình anh.
Đình Xuyên ngẩng mặt, nói: "Sương Hàn... e... rời khỏi đây thôi"
Lời ban đầu rõ ràng muốn nói là "Em thấy tôi như thế nào?" Không hiểu vì sao lại chuyển hướng sang "Rời khỏi đây thôi."
Cô không hiểu anh, chỉ cảm thấy Đình Xuyên có chút kì lạ khó hiểu, anh rất khác với mọi ngày.
Sương Hàn đỡ lấy tay Đình Xuyên, sức cô nào đỡ được anh, chỉ có Đình Xuyên tự đứng dậy. Nhưng vẫn vịn vào tay Sương Hàn, đơn giản chỉ vì anh muốn như vậy, một chút tham lam muốn gần cô hơn.
Sương Hàn không hỏi nhiều, cô khẽ gật đầu:
"Ra ngoài thôi, còn một chút nữa là tới cửa rồi."
Bước ra tới cửa, ánh sáng mặt trời khiến cả hai chói mắt, thật khắc biệt với bóng tối âm u bên trong kia. Đình Xuyên ngồi xuống ghế đá, cái nắm cổ tay dần buông lỏng, cuối cùng là rời khỏi nhau, Sương Hàn ngồi ngay bên cạnh anh, bên ngoài vẫn còn khoác áo vest đen, cô nhìn bụng Đình Xuyên rồi nói:
"Anh cởi cúc ra, vén áo lên cho em xem vết thương trên bụng anh"
Anh lắc đầu: "Không cần, vết thương nhỏ, về nhà tôi sẽ tự xử lý."
Vậy mà lúc nãy lại giống như rất đau?
Sương Hàn không hiểu nổi cái tính khí thất thường này. Cô thầm nói:
[Chắc chỉ có tôi mới chịu được tính khí thất thường sáng nắng chiều mưa của anh thôi đấy.]
Sương Hàn nghiêm mặt, nói: "Thế giờ anh muốn tự cởi hay là em cởi?"
Đình Xuyên nhìn cô, ánh mắt sắc đen không chút gợn sóng, khóe môi lộ rõ ý cười. Lời nói ra vừa thật vừa đùa: "Vậy cô cởi cho tôi nhé."
Đối mặt với lời này của anh, ánh mắt Sương Hàn dừng lại trước Đình Xuyên, bốn mắt nhìn nhau. Cô đơ cứng trong vài giây, nhưng rồi một ý nghĩ lại hiện lên:
[Anh ta không ngại thì mình ngại cái gì chứ.]
Anh thì chỉ có ý muốn trêu chọc, nhưng đâu ngờ tới việc Sương Hàn làm thật. Cô chạm vào cúc áo nhỏ trắng cuối cùng, cởi bỏ nó, bên trong Đình Xuyên chỉ mặc áo trắng mỏng, không mặc áo giữ nhiệt như anh đã nói. Sương Hàn lúc này mới nhận ra, người trước mắt cô đã nói dối.
Sương Hàn nâng mắt nhìn anh, đối phương lại lảng tránh ánh mắt của cô, tránh thì sao tránh được mãi. Chuyện này lộ thì chuyện kia cũng sẽ lộ, Đình Xuyên thú nhận trước:
"Ừ, tôi không mặc áo giữ nhiệt, không có vết thương nào hết. Tôi nói dối cô đấy, vì... tôi quan tâm tới cô, muốn ở gần cô, muốn sự chăm sóc đặc biệt từ cô".
Giây sau, tiếng ồn bên tai Sương Hàn ù đi, trước mắt cô giờ đây là người chồng với vành tai đỏ rực.