Anh gật đầu, nói: "Vậy đi thôi."
Nhà ma ở công viên Nam Đô thật sự không có gì đáng sợ, Đình Xuyên đã từng chơi vào năm 13 tuổi, lượng khách vui chơi ở đó không đông, nhưng cũng là một nơi đáng để trải nghiệm.
Cô nhìn thấy nhà ma ngay bên cạnh nên mới thuận miệng nói muốn đi, Sương Hàn cũng tò mò không biết mấy con ma trong đấy trông như thế nào, cả hai mua vé để vào bên trong.
Vừa vào tới cửa, một luồng gió lạnh đã phả thẳng vào hai người, phía trước là bóng tối cùng ánh đỏ mờ ảo. Thật khác với ngôi nhà ma không dọa nổi trẻ con anh vào mấy chục năm trước, thời gian trôi qua, nơi này cũng đã được nâng cấp.
Thanh âm lạch cạch vang lên từ đâu đó, không khí bên ngoài đã lạnh, bên trong lại còn lạnh hơn, ánh đỏ mỏng manh khiến con đường phía trước rất tối. Cả hai không rút ngắn khoảng cách, vẫn là không gần không xa, Đình Xuyên nói:
"Đi gần lại một chút, trong đây dễ ngã dễ lạc, nên cẩn thận.
Anh là người chủ động trước.
Cô nghe Đình Xuyên, gần lại hơn một chút, nhưng giữa hai người vẫn không thể nói là gần.
Hai bên con đường phía trước là những nhà lao lạnh lẽo, ánh đỏ pha xanh dương, Sương Hàn cùng anh đi qua. Gương mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, cô lướt qua con ma đang chồi lên khỏi cái giếng giả, đúng là có một chút giật mình.
Mắt nó đỏ ngầu, nơi khóe mắt giăng đầy tơ máu đỏ rực, da mặt trắng màu
phấn, mái tóc rối rung xõa dài, bộ đồ trắng trên người lấm lem máu đỏ, gặp đủ loại ma khác nhau.
Đi đến đoạn đường tối, không có lấy một tia sáng nhỏ, người chơi bắt buộc phải tự mình đi thẳng về phía trước trong bóng tối. Xung quanh tĩnh lặng vô thanh, còn nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt rơi xuống phát ra từ đâu đó, đoạn đường này lạnh hơn những đoạn phía trước rất nhiều.
Sương Hàn xoa xoa tay, cô ăn mặc như thế này vào đây có hơi lạnh.
Ngón tay trắng nõn đan vào nhau, da gà trên tay Sương Hàn nổi lên.
Thanh âm của giày cao gót cùng giày da tiếp xúc với mặt sàn vang vọng, ngay giây sau, người cô được phủ bởi áo vest đen. Anh không nói không rằng mà cứ hành động, Sương Hàn hiểu ý của Đình Xuyên.
Cô liền lắc đầu nói: "Đình Xuyên, em không..."
Lời chưa nói hết đã nhận được lời đáp:
"Mặc vào nhanh, tôi nói mặc là mặc, tôi có mặc áo giữ nhiệt, không lạnh.
Sương Hàn cười, trong bóng tối, cô dù có biểu cảm gì anh cũng không nhìn
thấy được, trong khoảnh khắc ấy đã bộc lộ ra chút cảm xúc thật.
Giọng nói quen thuộc Đình Xuyên nghe hằng ngày ấy vang lên:
"Vâng ạ, Sương Hàn nghe anh."
Lời này khiến trái tim anh trong phút chốc loạn nhịp, mềm nhũn, vành tai ửng sắc đỏ. Môi mỏng cong nhẹ, tạo thành một nụ cười, cả hai đều không biết đối phương đang cười giống mình.
Cười là vậy, nhưng lời Đình Xuyên nói ra lại rất nghiêm:
"Lần sau đừng có xưng hô như vậy nữa."
Nói thế thôi, chứ nếu có lần sau, anh cũng không ghét.
Đi được một lúc, Đình Xuyên lấy hết can đảm để hỏi câu này: "Tôi trong lòng cô, là gì?"
Lồng ngực anh đập mạnh, chờ đợi câu trả lời từ đối phương. Sương Hàn nghe thấy vậy, ánh mắt sững lại vài giây.
Đình Xuyên là đang muốn kiểm tra độ trung thành của cô sao? Hay là còn ý khác mà Sương Hàn không nhận ra.
Cả hai đang đi về phía trước, anh còn chưa nhận được câu trả lời thì bất ngờ từ đâu lao ra một ánh đỏ chói, nó thét lên thất thanh man rợ. Một con ma xuất hiện, mắt đỏ ngầu đẫm máu, miệng bị rách toạc tới tận mang tai, da sần sùi, trông rất thật.
Nó xuất hiện bất ngờ khiến cả hai giật mình, tiếng thét từ một cặp đôi khác vang lên. Cả hai theo phản xạ tự nhiên mà chạy, những tiếng thét dồn dập ma quái vang vọng, cảm giác nhiệt độ ngày càng thấp hơn.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy anh ở đâu nữa, Sương Hàn cảm giác như có một người vừa lướt qua cô.
Là Đình Xuyên ư?
Sương Hàn thở hổn hển, gọi lớn tên anh:
"Đình Xuyên, Đình Xuyên. Anh ở đâu?"
Cô dừng bước, trong bóng tối mất đi phương hướng, Sương Hàn đặt một tay lên mặt tường. Mặt tường trắng cũng cực kì lạnh lẽo, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến thanh âm quỷ dị, luồng gió lạnh rít bên tai khiến cô rùng mình, trò dọa ma này cũng quá chân thật rồi.
Từng bước ngày một nhanh hơn.
Sương Hàn hét lớn: "Đình Xuyên, con mẹ nó! Anh ở đâu? Anh không đáp lại là em bỏ anh luôn đấy."
Cô đang dọc theo bên tường mà đi, thì đột ngột bị thứ gì đó nắm lấy cổ tay giữ lại. Sương Hàn trợn tròn mắt, theo phản xạ xoay người tặng cho đối phương một đạp.
"A...!"
Cô bỗng khựng lại, giọng nói này, sao quen thế nhỉ?
"Đình Xuyên?"
"Tôi... là tôi."
Là anh thật!
Cổ tay Sương Hàn vẫn đang được Đình Xuyên nắm lấy, cô quỳ xuống đất, dọc theo tay anh mà chạm vào mặt. Giọng Sương Hàn đầy lo lắng:
"Ôi trời! Đình Xuyên, sao anh không lên tiếng, anh có đau lắm không?"
Giọng Đình Xuyên trầm khàn: "Đau"
Cô vuốt ve tóc anh, giọng nói gấp gáp: "Anh đau ở đâu? Có đau lắm không?
Được rồi, đứng dậy đi, em đưa anh ra."
Anh dựa lưng vào tường, đau thì có đau thật, gót đôi cao gót của Sương Hàn rất nhỏ và cao, đạp vào bụng Đình Xuyên. Nhưng đối với anh, đó không phải là nỗi đau lớn, chỉ là Đình Xuyên tự nhiên muốn cô quan tâm mình như thế này, nên đã lợi dụng cái vết thương nhỏ ấy.
Người cậu bốn mấy tuổi đầu cũng rất tranh thủ cơ hội.
Nói không yêu, nói không thương, luôn tự nhắc mình giữ lí trí, vậy mà giờ đây lại như thế này.