Đình Xuyên nhìn bảng giá, sau khi đưa tiền cho ông chủ thì quay sang hỏi Sương Hàn:
"Cô muốn chơi thử không?"
Cô nhìn khẩu súng đồ chơi trong tay anh, trong thâm tâm thật sự rất muốn thử, Sương Hàn không đắn đo nói:
"Em muốn."
Đình Xuyên đưa cho cô một khẩu súng đồ chơi khác, khóe môi cong nhẹ, cười mà như không cười, ý cười ẩn hiện rất khó nhìn ra. Chất giọng trầm ấm vang lên:
"Vậy thì chúng ta thi đi, ai trúng và lấy được nhiều hơn thì thắng, người thua phải nghe theo lời người thắng. Cô có muốn chơi không?"
Sương Hàn không chần chừ mà nhận lấy, cô quét mắt nhìn đồ trên kệ, chấp nhận lời thi đấu của anh:
"Được, em muốn chơi."
Cả hai vào tư thế chuẩn bị, giọng nói của ông chủ vang lên cũng là lúc trò chơi bắt đầu:
"Trò chơi bắt đầu!"
Từng món từng món bị nhắm trúng, ánh mắt của cả hai đều tập trung vào phía trước, có thể nói là bất phân thắng bại. Nhưng rồi, động tác của Đình Xuyên lại âm thầm chậm hơn, chậm hơn Sương Hàn một chút, thật kín đáo không để đối phương hay bất kì ai phát hiện. Chỉ một khoảng cách thời gian rất nhỏ ấy, cũng đủ để cô vượt trước và chiến thắng, mục đích của anh cũng chính là muốn Sương Hàn thắng.
"Kết thúc!"
Giọng nói lớn này của ông chủ vang lên, cả hai dừng lại. Sương Hàn còn không biết mình đã được bao nhiêu con, chưa bao giờ cô hiếu thắng như này, cái cảm giác tập trung cao độ để nhằm chuẩn con mồi ấy khiến Sương Hàn giảm stress. Nó giống như một loại kích thích mạnh để giải tỏa cảm xúc, trò chơi này cũng để rèn luyện khả năng nhanh nhẹn của cơ thể.
Ông chủ đếm số lượng con bắn trúng được của hai bên, kết quả là cô thắng.
Sương Hàn bỗng thấy lo lắng, cô lén nhìn Đình Xuyên, Sương Hàn thắng. Anh có buồn không?
Khác với cái suy nghĩ ấy của cô, bàn tay Đình Xuyên lại xoa đầu Sương Hàn đến mức làm tóc rối. Anh ghé lại bên cô, lời nói ra giống như mang theo cả sự nuông chiều:
"Thắng rồi, Sương Hàn. Cô giỏi lắm, được rồi, tôi sẵn sàng thực hiện theo mệnh lệnh của cô."
Không gian xung quanh ồn ào, trái tim Sương Hàn loạn nhịp.
Chết rồi! Cảm xúc ấy lại đến rồi.
Cô tránh ánh mắt của Đình Xuyên, tay vô thức nắm chặt thành nắm.
Đình Xuyên tự nhiên cũng cảm nhận được sự gần gũi quá mức, anh cũng đứng thẳng lưng, tránh đi ánh mắt của Sương Hàn. Đình Xuyên nói:
"Ông chủ, gói hết lại cho chúng tôi, tí nữa sẽ có người đến lấy nhé. Cảm ơn ông, chúc ông chủ buôn may bán đắt"
Ông chủ cười tươi nhìn anh, nay ông ấm rồi.
Cô cùng anh đi bên cạnh nhau, Đình Xuyên thấy cứ im lặng vậy mãi không được, anh là người chủ động lên tiếng trước:
"Tôi chờ mệnh lệnh từ cô, Ôn Sương Hàn."
Sương Hàn quay sang nhìn Đình Xuyên, nhìn một lúc rồi hỏi:
"Em nói gì anh cũng nghe theo à?"
Anh nghiêm giọng nói: "Tôi nói được làm được."
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
"Anh nhắm mắt lại đi."
Ánh mắt Đình Xuyên khựng lại, không biết Sương Hàn định làm gì. Nhưng vẫn nhắm mắt lại, nói được làm được, anh bỗng cảm thấy căng thẳng, lồng ngực đập mạnh.
Đình Xuyên đang chờ đợi cái gì từ cô mà khiến bản thân như vậy?
Anh biết, mình lỡ bước rồi, cảm xúc ấy xuất hiện bên trong trái tim ngày càng lớn, đến mức không thể giữ kín nổi nữa. Sau hai phút im lặng, Đình Xuyên vẫn chưa thấy có gì xảy ra, anh vẫn không mở mắt dù chỉ một chút.
Đình Xuyên nghĩ: [Đừng để mình đứng đây nhắm mắt đến tối là được.
Chắc Sương Hàn sẽ không làm vậy đâu.
Anh cuối cùng cũng cảm nhận được mùi hương quen thuộc, truyền đến bên tại là thanh âm rõ ràng:
"Đình Xuyên, mở mắt ra đi."
Đình Xuyên cảm nhận được đầu mình có cái gì đó, tay cũng như đang đeo dây khẩu trang, từ từ mở mắt ra. Khoảng cách giữa hai người không gần không xa, vẫn là có khoảng cách nhất định, nơi khóe môi cô hiện ý cười mỉm.
Anh nhìn Sương Hàn, tò mò đưa tay lên đầu, mặt xem là thứ gì.
Mũ ông già noel và râu trắng giả!
Định biến chồng mình thành ông già Noel ư?
Cô chỉ tay vào Đình Xuyên, nghiêm mặt nói: "Không được bỏ."
Ánh mắt anh mang theo ý cười, tay đưa xuống không chạm vào nữa, gật đầu một cái rồi nói, âm sắc dịu thấp đặc biệt dễ nghe:
"Ừ, không bỏ, tôi nghe cô."
Đúng là rất ngoan ngoãn nghe lời.
Sương Hàn đột nhiên không biết nói gì nữa, Đình Xuyên nghe theo cô, anh giống như đang nuông chiều Sương Hàn vậy.
Cô gạt ngay cái ý nghĩ đấy ra khỏi đầu, nói trong lòng:
[Không! Anh ấy chỉ là có thua có chịu, nuông chiều cái gì chứ.]
Đình Xuyên không rời mắt khỏi cô, ý tình rõ ràng như vậy. Sương Hàn lại không nhận ra, chính anh cũng thế, không biết hành động của mình rõ ràng tới mức nào.
Cô để phá tan bầu không khí này liền nói:
"Chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc đi."
Đình Xuyên nhìn đám đông đang xếp hàng dài trước trò chơi này, anh hỏi lại:
"Cô chắc chứ?"
Sương Hàn nhìn đám đông người nối người trước trò chơi tàu lượn, mỉm cười nhìn Đình Xuyên, "quay xe" thôi. Cô nói:
"Chúng ta đi nhà ma trước đi."