Anh đỗ xe tại khu đỗ xe của một gara gần đó, rời khỏi xe, Sương Hàn bất chợt cảm nhận được một ai đó đang nhìn mình. Cô nhíu mày, quay người cảnh giác nhìn xung quanh, vừa rồi có bốn xe đi vào cùng lúc với xe của Đình Xuyên.
Một xe là gia đình bốn người, ba xe khác chưa có một ai rời khỏi xe.
Một là tay phóng viên nhà báo nào đó, hai là người theo dõi của Ôn gia.
Sương Hàn vờ như không quan tâm tới chuyện này nữa, Đình Xuyên tắt máy, cũng rời khỏi xe ngay sau đó. Cả hai cùng nhau rời khỏi gara, đường phố ngày cuối tuần rất đông, xung quanh đều là biển người.
Sương Hàn nắm lấy cổ tay anh, Đình Xuyên ngạc nhiên tới mức con người ngưng động, sâu thẳm nơi đáy mắt chứa đựng một cảm xúc kì lạ.
Sao tự dưng cô chủ động quá vậy?
Sương Hàn đột nhiên dừng lại khiến anh dừng theo, Đình Xuyên không rời khỏi cái nắm tay không rõ lý do kia, anh định lên tiếng thì đã thấy cô kiễng chân. Giọng nói dịu ấm vang lên ngay bên tai Đình Xuyên, giống như dán sát vào anh, hơi thở ấm ám của cô Đình Xuyên cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
"Đình Xuyên, nếu không muốn bị theo dõi, chúng ta chạy đi."
Anh ngay sau đó bị Sương Hàn kéo đi, hòa vào biển người tấp nập, cái nắm tay ấy ngày càng chặt hơn, nó đến từ cả hai phía. Nhịp đập tăng nhanh, việc Đình Xuyên làm lúc này là đi theo cô vợ nhỏ trước mắt.
Cuối cùng dừng lại, Sương Hàn nhìn quanh, hơi thở nóng lên giữa trời đông lạnh giá. Cô nhìn anh, thấy Đình Xuyên cũng giống mình, Sương Hàn nhìn quanh, hoàn toàn mất đi cảm giác bị theo dõi, xung quanh là biển người.
Cuối tuần thật sự rất đông.
Tay nắm lấy tay, cô bây giờ mới phát hiện ra mình vẫn còn nắm lấy tay anh, Sương Hàn vội rút tay về. Lên tiếng, giọng nói đủ để Đình Xuyên nghe thấy:
"Cắt đuôi được rồi, chúng ta đi thôi."
Anh đã nhận ra có người theo dõi từ khi nhìn gương chiếu hậu và cũng gọi người đến xử lý trước khi xuống xe rồi. Cô bước trước Đình Xuyên một bước, anh lại vẫn đứng đó, trong biển người rộng lớn, cảm giác ấm áp nhỏ nhoi ở lòng bàn tay khiến nhịp đập Đình Xuyên mạnh hơn.
Thời gian trong mắt anh như ngưng động, có lẽ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trái tim Đình Xuyên rung động.
Rung động, là thật!
Anh bị kéo về thực tại bởi cái quay đầu của Sương Hàn, cô thấy Đình Xuyên cứ đứng im một chỗ thì thắc mắc hỏi:
"Anh làm sao vậy?"
Anh bước theo Sương Hàn, lắc đầu nói: "Không sao."
Cả hai như một cặp đôi bình thường, đi bên nhau, không biết từ khi nào khoảng cách đã rút ngắn, không ai trong hai người nhận ra điều đó.
Công viên Nam Đô.
Thời điểm hiện tại là 14:28
Hôm nay sắc trời trong xanh, cơn gió dịu mát khiến con người ta dễ chịu, tầng mây trắng bồng bềnh mềm mại trôi trên nền trời. Ánh sáng mặt trời mỏng manh phủ lên vạn vật, không khí vẫn ồn ào náo nhiệt.
Cô nâng mắt, nhìn mọi thứ xung quanh, có rất nhiều trò chơi giải trí, những quầy hàng nối nhau trải dài, tạo nên một bức tranh muôn màu đầy năng lượng. Đình Xuyên đi bước rất nhỏ, cố ý muốn đi cùng với Sương Hàn.
Có lẽ anh bị bệnh rồi! Đình Xuyên lúc này rõ cảm xúc của bản thân, nhưng lại đè nén nó, không muốn bộc lộ.
Anh rõ, rõ mình đã vượt quá ranh giới, rõ bản thân đã rung động trước cô. Một khắc rung động, tình cảm bị đè nén từ lâu lại cứ âm thầm lớn dần hơn, Đình Xuyên chưa từng yêu, không rõ yêu một người là như thế nào.
Cảm xúc của anh bây giờ dành cho Sương Hàn không phải là yêu, Đình Xuyên rõ hơn bất kì ai.
Nó là cảm xúc mong manh chớm nở, là rung động.
Anh thương cô, không biết từ lúc nào, nó chầm chậm dịu dàng xuất hiện trong một phần cuộc sống của Đình Xuyên.
Anh lại không dám nhìn Sương Hàn, ánh mắt hướng về phía cầu trượt siêu tốc phía xa mà nói:
"Cô muốn đi đâu đầu tiên?"
Cô đứng lại, phóng tầm mắt ra phía xa, có rất nhiều thứ. Nhiều đến mức không thể đưa ra lựa chọn, Sương Hàn quay đầu lại, mắt chạm mắt, cứ mỗi lần như vậy trái tim của cả hai lại âm thầm loạn nhịp. Cô đột nhiên không dám đối mặt, ánh mắt lại hướng về phía xa như cũ. Mắt đập phải hàng bắn cung lấy quà thì liền nói:
"Cái đó, có được không?"
Đình Xuyên không từ chối, đầu anh hơi cúi xuống, giọng nói trầm ấm vang lên ngay bên tai Sương Hàn:
"Được, đi gần một chút, đông người rất dễ lạc.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, xích lại gần Đình Xuyên hơn.
Cô đi trước, anh đi sau, mọi hành động bước đi của Sương Hàn đều được ánh mắt Đình Xuyên thu trọn. Đứng trước quầy hàng, dáng vẻ hai người nổi bật giữa đám đông, anh sở hữu chiều cao 1m98, dáng vóc chuẩn cùng gương mặt điển trai. Cô không cao bằng chồng mình, nhưng cũng sở hữu chiều cao một mét bảy mấy, gương mặt xinh đẹp tinh xảo, vẻ đẹp ôn nhu an tĩnh, khiến người ta nhìn một lần thì khó mà có thể quên.
Cả hai thu hút ánh nhìn của những người đang chơi ở quầy, Sương Hàn đã từng nghĩ tới chuyện về nhà. Vì nếu để người khác nhận ra thân phận thì sẽ rất rắc rối, cô kéo lấy gấu áo Đình Xuyên. Sương Hàn nói:
"Hay chúng ta về đi, nếu lỡ bị phát hiện."
Đáp lại cô là một cái xoa đầu, Sương Hàn ngạc nhiên tới mức tròn mắt, cô còn có thể nghe thấy những tiếng "Ồ" của những cặp mắt đang theo dõi hai người.
Tiếp sau đó anh hơi cúi đầu, giọng nói Đình Xuyên vang lên, rất trầm rất ấm:
"Thả lỏng đi, tôi cùng cô đến đây để giải trí cơ mà, không cần bận tâm những chuyện ấy."
Anh nói không cần bận tâm bởi vì bản thân đã bận tâm từ trước rồi, sẽ luôn có vệ sĩ cải trang âm thầm bảo vệ cả hai.