"Bảo vệ"
Lời này đi vang lại trong tâm trí cô, Sương Hàn có chút mất tập trung, khóe
mắt ẩm ướt. Trong một khoảnh khắc, cô muốn khóc, trái tim Sương Hàn không phải sắt đá, cô có cảm xúc riêng của bản thân mình, không phải con rối vô tri vô giác như những gì mẹ đã nói.
Sương Hàn đè nén dòng cảm xúc mỏng manh ấy, diễn thật tốt trước mặt bà Ôn, đứng trước người phụ nữ này. Cô của trước kia không thể giấu đi bất cứ cảm xúc thật nào, ánh mắt ấy giống như có thể nhìn thấu Sương Hàn, cô run rẩy khi phải đối mặt với chính mẹ mình.
Hệt như đứng trước loài rắn độc.
Diễn, phải diễn thật tốt, không hề để lộ ra bất cứ vết nứt nào, đó là những gì Sương Hàn của hiện tại nghĩ, và chắc chắn cô sẽ thực hiện được nó.
Vì tin, tin vào một người đang ở phía sau, luôn bảo vệ Sương Hàn.
Cô cùng bà Ôn đã kết thúc buổi mua sắm, cả ba ăn trưa tại nhà hàng cao cấp ở tầng 28.
Sau khi thanh toán, bà Ôn được tài xế riêng của Ôn gia đích thân tới đón, bà chia tay con gái mình với vẻ nuối tiếc, Sương Hàn sau khi nhìn thấy chiếc xe rời đi, lòng đã nhẹ bớt mấy phần. Giờ đây, trong xe chỉ có cô và Đình Xuyên, hai người không nói với nhau một lời, Sương Hàn ngồi nhìn cảnh vật bên đường, anh thì tập trung lái xe di chuyển trên đường, giống như ở hai thế giới khác nhau.
Đình Xuyên dừng lại, kẹt xe rồi.
Hôm nay tại công viên Nam Đô có tổ chức lễ hội mùa Đông, hôm nay cũng rơi vào cuối tuần, ngày nghỉ nên các gia đình đi chơi rất đông. Những bạn trẻ tụ tập cười nói sau một tuần làm việc mệt mỏi, tiếng của loa phát thanh vang lên từ một người hóa trang gấu, đang đi trên xe máy nhỏ.
Thanh âm này xuyên qua gió, truyền đến bên tai người trên đường:
"Loa loa, sự kiện giải trí đặc biệt tại công viên Nam Đô...
Ánh mắt có chút cô lay động, thu lại tầm mắt vào trong xe.
Công viên Nam Đô, Sương Hàn chưa một lần đặt chân vào, cô có chút tò mò nơi ấy ra sao, Sương Hàn đã từng nhìn thấy nơi ấy qua video trên mạng xã hội. Ồn ào và náo nhiệt, có lẽ nơi ấy không dành cho cô.
Mẹ Sương Hàn, bà Ôn không cho phép cô đi ra khỏi phạm vi quan sát của bà. Có khi lúc này Sương Hàn cũng đang bị theo dõi trong thầm lặng, trước kia cô cùng Tư Hàm yêu nhau trong bóng tối.
Sương Hàn đã từng nghĩ, sẽ không một ai phát hiện ra. Nhưng không! Bà Ôn chính là người phát hiện, cũng chính là người cho phép cô yêu người đàn ông ấy.
Tình yêu này không được công khai.
Cả hai không có quá nhiều thời gian dành cho nhau, sau khi Sương Hàn ra trường những cuộc gặp gỡ lại càng thưa dần. Nhưng Tư Hàm đối với cô lúc ấy rất quan trọng, anh khác với những người Sương Hàn từng quen biết.
Tư Hàm đến với cô, với lời quan tâm cùng chiếc ô nghiêng, là rung động từ cái nhìn đầu tiên.
Sương Hàn không rõ cảm xúc lúc ấy là gì, nhưng rồi một ngày anh tỏ tình cô, trong cái đêm tuyết đầu mùa năm ấy, Sương Hàn đã đồng ý.
Cảm xúc khi ấy dành cho Tư Hàm và bây giờ dành cho Đình Xuyên không giống nhau.
Anh lén nhìn cô, đột nhiên thấy Sương Hàn trầm lặng đến kì lạ, không biết từ
khi nào Đình Xuyên đã vô thức dành sự quan tâm cho người vợ này. Trùng hợp khi nãy lại nghe thấy tiếng loa phát thanh về công viên Nam Đô, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu anh.
Đình Xuyên họ vài tiếng, ánh mắt nhìn phía trước mà nói:
"Kẹt xe rồi, như thế này còn lâu mới về tới nhà. Cô... có muốn đi chơi công viên không?"
Cô quay lại nhìn anh, không tin vào những gì mĩ nữ vừa nghe:
Là Đình Xuyên muốn đi chơi công viên cùng Sương Hàn?!
Cô nhìn anh, hỏi:
"Anh muốn đi thật sao?"
Đình Xuyên không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Anh nói:
"Cô không muốn thì thôi, chúng ta ngồi trong xe.
Sương Hàn chớp mắt, cơn gió lạnh lướt qua mi mắt khiến cô tỉnh táo hơn.
Đình Xuyên đây là muốn giúp tâm trạng Sương Hàn tốt hơn.
Không phải tự dưng anh lại phá lệ mà rút ngắn khoảng cách với cô, là Đình Xuyên lo cho Sương Hàn, và anh vẫn luôn cố chấp với suy nghĩ: "Cảm xúc, hành động này chỉ đơn thuần là xuất phát từ lòng tốt."
Anh thấy cô im lặng như vậy, tưởng Sương Hàn không thích đi công viên, không đi nơi này còn nhiều nơi khác, Đình Xuyên nói:
"Thế thôi..."
Cô tròn mắt, tưởng rằng anh sẽ không muốn đi nữa, đây chẳng phải là cơ hội tốt để lấy được lòng tin từ đối phương sao. Sương Hàn vội vàng lên tiếng:
"Không, em muốn đi!"
Đình Xuyên cuối cùng cũng quay mặt lại, nhìn cô một lần, nơi khóe môi ẩn hiện nụ cười khó có thể nhìn ra, chất giọng trầm ấm ấy vang lên:
"Vậy chúng ta đi."
Những chuyện cần bàn, bản hợp đồng cần ký, chúng bị gạt bỏ sang một bên.
Đình Xuyên liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, di chuyển xe ra khỏi làn đường, để đi đến đó chắc chắn cũng sẽ kẹt xe. Anh nói:
"Chúng ta đi bộ. Được không? Nơi đó gần đây thôi"
Sương Hàn gật đầu đồng ý với Đình Xuyên: "Được."