Sáng sớm hôm sau, sương mù vừa mới tan đi, nội thành yên tĩnh, người bán hàng rong đi khắp ngõ hẻm nẻo đường bắt đầu rao hàng, tiệm bánh bao ven đường nóng hôi hổi, cạnh lồng hấp đã vây quanh mấy tên dân chạy nạn và một vài tên ăn mày mới tới đây.
Hôm nay Khương Mạc thay một bộ váy dài thêu hoa màu vàng cam, mái tóc nửa dài nửa ngắn kia được Nguyệt Đang biến thành một búi tóc xinh đẹp, ở trên cài trâm ngọc hoa châu. Cả người trông rất quý khí tao nhã, không còn thấy được vẻ nhếch nhác lúc trước.
Khương Mạc rất hợp với cách trang điểm như vậy, bản thân nàng là một nữ tử có dung mạo hiền dịu thanh tú, đặc biệt hơn là, ăn mặc thế này một phen, nàng càng trông giống một cô nương xuất thân từ thời đại này.
Ngay cả Nguyệt Linh và Nguyệt Đang tự tay chải tóc mặc quần áo cho nàng, khi thấy nàng thay đổi to lớn như thế cũng sửng sốt.
Khương Mạc nhìn mình trong gương, cũng nhịn không được vui vẻ.
Dù sao con gái đều thích chưng diện.
Chỉ là vết bỏng rộp nơi khóe miệng trông có chút xấu mặt.
Duỗi tay cẩn thận chạm vào cục phồng lên ở khóe miệng, Khương Mạc nháy mắt đã không còn hứng thú soi gương nữa. Thở dài một hơi, nàng dẫn Nguyệt Linh và Nguyệt Đang đi ra ngoài phòng.
Bên ngoài khách điếm, đã có đoàn xe đang đứng chờ.
Ám vệ ẩn núp trong bóng tối lúc trước đã toàn bộ thay xiêm y màu xanh lá, trang điểm lưu loát thành hộ vệ.
Bắt đầu từ hôm nay, thân phận của Khương Mạc chính là tiểu thư của một phú hộ Bình Giang. Lúc trước đến Tín Dương để thăm người thân, lại vì tình hình hạn hán nên phải ở lại Tín Dương, không lâu trước đây, trong nhà mới phái người đón về. Đây chính là thân phận mà Mẫn Kiên sắp xếp cho nàng vì tiện lợi hơn.
Lên xe ngựa rồi, Khương Mạc ngồi ở chính giữa, Nguyệt Linh và Nguyệt Đang ngồi ở hai bên nàng.
Mẫn Kiên lên xe, tự lái xe cho nàng.
“Cô nương ngồi vững chưa ạ?” Mẫn Kiên kéo dây cương, hơi nghiêng đầu hỏi qua mành.
“Được rồi, lên đường đi.” Khương Mạc đáp lời.
“Vâng.”
Sau đó Mẫn Kiên cao giọng kêu lên, lên đường.
Đoàn xe chậm rãi đi đến cửa thành.
Mẫn Kiên lái xe rất ổn, hơn nữa, tuy bề ngoài xe này nhìn bình thường, nhưng bên trong xe lại rất thoải mái, cho nên dọc theo đường đi, Khương Mạc cũng không bị xóc nảy gì cả. Nàng thậm chí còn cầm một quyển địa lí chí lên để tiếp tục đọc, khi thì cầm trà xanh mà Nguyệt Linh pha để uống một ngụm.
Đoàn xe đi không nhanh không chậm, đi đến giữa trưa mới ngừng lại.
Lúc này, bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi của thành.
Xe bắt đầu ngừng lại, khiến Khương Mạc đang vùi đầu trong sách bừng tỉnh.
Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, có chút mờ mịt: “Làm sao vậy?”
“Cô nương, đã trưa rồi, dùng chút cơm rồi lại lên đường.” Nguyệt Linh cung kính nói.
Khương Mạc nghe vậy thì khép sách lại, chậm rãi thở dài một hơi, lại giật cái cổ cứng đờ, gật đầu.
Nàng đã ngồi trên xe cả một buổi sáng, lúc này vừa lúc nên xuống xe hít thở không khí một chút.
Nàng đứng dậy vén mành xe lên, lập tức xuống xe, Nguyệt Linh, Nguyệt Đang nhanh chóng đuổi theo.
Ám vệ bên ngoài đang trật tự ngay ngắn đút cho ngựa ăn, chôn nồi nấu cơm làm bữa trưa.
Khương Mạc thấy khung cảnh như vậy thì sửng sốt, nàng còn tưởng rằng chỉ là ăn chút lương khô là được, không nghĩ rằng sẽ làm nghiêm túc như thế.
Lúc này có ám vệ thấy nàng, lập tức dừng lại ôm quyền hành lễ.
Khương Mạc vẫn rất không thích ứng, nàng xấu hổ cười: “Các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi, đừng quan tâm đến ta.”
Nghe được lời nàng nói, ám vệ mới tiếp tục làm việc trong tay.
Khương Mạc nhìn trái nhìn phải, vốn là muốn tìm Mẫn Kiên, lại không ngờ sẽ thấy được người ngoài ý muốn. Nàng sửng sốt, nhưng bởi vì trong lòng có chuyện, nên vẫn nén lại tò mò.
Chờ đến khi thấy được bóng dáng Mẫn Kiên, nàng mới bước qua đó.
“Cô nương, chờ một chút đi, chờ chút nữa là cơm chín rồi.”
Tưởng Khương Mạc đói bụng, Mẫn Kiên lộ hàm răng trắng tinh ra, cười nói.
“Ta biết.”
Khương Mạc nói, sau đó nàng lại có chút do dự nói: “Ta có chuyện khác cần tìm ngươi.”
Mẫn Kiên nghe vậy, động tác trên tay tạm dừng, sau đó giao việc trên tay cho người bên cạnh, đứng thẳng người dậy, hai tay ôm quyền nói: “Cô nương, xin căn dặn.”
Khương Mạc do dự một hồi, mày chậm rãi nhăn lại, mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Không biết là ngươi có tin tức của Hi Phù Ẩn không? Lâu như vậy, ta có chút lo lắng.”
Nghe thấy hóa ra là Khương Mạc hỏi tin tức của công tử nhà mình, sắc mặt Mẫn Kiên hơi nghiêm lại: “Chuyến này công tử bí mật hồi kinh, trước khi vào kinh, Bá Sơn và Thành Phương sẽ không truyền tin tức về đây.”
Ngừng một hồi, sắc mặt Mẫn Kiên trở nên có chút khó coi: “Cô nương có điều không biết, từ khi bên cạnh công tử có phản đồ, rơi vào quỷ kế của Triệu Túc. Ám vệ không chỉ bị điều tra lại một lần, mà bình thường hành tung tin tức gì của chủ tử đều không thể lộ ra một chữ. Cho nên trước mắt thuộc hạ cũng không có tin tức của công tử.”
Khương Mạc nghe xong lời Mẫn Kiên nói thì sắc mặt âu sầu, nhưng không lâu sau đã biến mất.
Nàng mỉm cười nói: “Không sao, ta chỉ hỏi một chút thôi.”
Như là nghĩ tới thứ gì, nàng lại hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi hình như ta thấy Chiến Võ?”
“Là hắn.” Mẫn Kiên nói.
Khương Mạc sửng sốt: “Không phải hắn làm chưởng quầy ở khách điếm hay sao? Sao lại cùng đi với chúng ta rồi?”
Dứt lời, Khương Mạc lại nhớ tới bàn tiệc đại bổ tối qua, cảm thấy vết bỏng rộp ở khóe miệng lại có chút đau đớn.
Mẫn Kiên như là cũng nghĩ tới chuyện này, biểu cảm trên mặt có chút vặn vẹo, nhưng sau đó hắn cũng nghiêm mặt lại nói: “Cô nương yên tâm, tuy tính tình Chiến Võ chân chất, nhưng võ công hắn lại cao cường, lấy một địch mười là không thành vấn đề. Cô nương sẽ đến Bình Giang hội họp với lão phu nhân. Bởi vì công tử đã trở về, cho nên người ở Bình Giang cơ bản đã bị điều đi hết. Công tử sắp xếp cho thuộc hạ và Chiến Võ dẫn dắt ám vệ ở Bình Giang bảo vệ cô nương và lão phu nhân.”
Khương Mạc mím môi gật đầu. Bây giờ tình thế nghiêm trọng, chuyện này nàng rõ ràng hơn bất kỳ ai. Dù sao thì nàng cũng là một trong những người chạy ra từ núi thây biển máu.
“Võ công của Chiến Võ cao như vậy, vì sao lại đi làm chưởng quầy khách điếm?”
Đây không phải là nhân tài không được trọng dụng hay sao? Khương Mạc nghĩ thầm.
Mẫn Kiên quay đầu nhìn thoáng qua Chiến Võ đang khí thế ngất trời nấu cơm kia, nhỏ giọng nói: “Lúc trước Chiến Võ vốn đi theo bên cạnh công tử, sau này hắn ngự tiền thất lễ, thiếu chút nữa bị hoàng đế chém đầu. Vì giữ mạng hắn lại, công tử mới điều người đến nơi cách kinh thành cả vạn dặm, nói là vì xây cọc ngầm, thật ra là vì tránh họa.”
Thì ra là thế, Khương Mạc mím môi, cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Ám vệ làm việc rất nhanh, từ chôn nồi nấu cơm đến lúc cơm vào miệng, tổng cộng chừng nửa canh giờ.
Khương Mạc bưng chén thanh hoa tinh xảo kia, ăn từng miếng từng miếng cơm tẻ vào miệng.
Cơm được nấu thành từ gạo tẻ tốt nhất, mềm dẻo ngon miệng. Khương Mạc nhai cơm, đột nhiên có một cảm giác hoảng hốt, nàng nhớ tới tháng ngày nàng phải chạy nạn cùng với Hi Phù Ẩn. Cùng là ở bên ngoài, lúc đầu, bọn họ ăn bánh nén khô trong ba lô của Khương Mạc, bởi vì không có nước, cho nên thường ăn đến mức nghẹn cổ, miệng vừa mặn vừa khô. Sau này bọn họ có gạo, nhưng cũng chỉ dám nấu một nắm gạo nhỏ cùng với những thứ khác. Có thể tưởng tượng được cảnh họ thường xuyên phải đói bụng, nhưng chẳng ai nói gì, cứ cố nén như vậy.
Tuy rằng thức ăn của bọn họ chưa từng bị hết, nhưng cũng thường xuyên bồi hồi bên bờ vực đói khổ.
Mà bây giờ nàng mặc cẩm y, ăn vào là cơm tẻ, tuy rằng không được tinh xảo, nhưng cũng là món ngon đặc biệt, chỉ là bên cạnh lại thiếu mất một người.
Cảnh ngộ lúc trước mà mình gặp phải cũng đã trở thành chuyện xa xăm.
Lòng Khương Mạc khó chịu, nàng không nói lời nào, vùi đầu ăn đống đồ ăn đặt trước mặt sạch sẽ.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu lên đường.
Một đường hướng Nam, trong lúc đó bọn họ không tránh khỏi dòng người, trên cơ bản là gặp thành thì vào, có đôi khi phụ cận không có thành thì sẽ đến một thôn xóm ở gần đó, tá túc tại nhà của người trong thôn.
Tóm lại, rất ít khi ăn ngủ ngoài trời.
Theo thời gian càng ngày càng trôi qua, Khương Mạc dần dần nghe được tin tức của Hi Phù Ẩn.
Tin tức truyền ra lúc ban đầu là, đương kim hoàng đế băng hà, trên dưới Đại Khánh từ triều đình đến dân chúng đều phải bắt đầu quốc tang.
Cũng bắt đầu từ ngày hôm ấy, Khương Mạc thay quần áo màu trắng, châu hoa kim xoa trên đầu tất cả đều tháo xuống, chỉ để lại một cây trâm bạch ngọc.
Sau khi nghe được tin hoàng đế băng hà, phản ứng đầu tiên của Khương Mạc chính là Hi Phù Ẩn đã tới kinh thành. Nếu không thì lẽ ra hoàng đế đã qua đời từ lâu, Triệu Túc giữ lâu không báo, nhất định là có điều mưu đồ. Nhưng thời gian qua lâu như vậy, cũng không thấy y có động tác gì. Có lẽ là y có điều hành động, chỉ là bị Hi Phù Ẩn hóa giải hết tất cả, cho nên tin hoàng đế băng hà nhất định có Hi Phù Ẩn cắm tay vào, Triệu Túc giấu không nổi nữa mới chiêu cáo thiên hạ.
Quả nhiên, không lâu sau Khương Mạc lại nghe nói, Thủ phụ đại nhân mai danh ẩn tích đã lâu, nghe nói là đang ở nhà nuôi bệnh cuối cùng cũng rời khỏi phủ Thủ phụ. Chỉ là không biết Thủ phụ đại nhân mắc phải bệnh gì, thế mà không thể đi đứng được.
Lúc mới nghe lời này thì Khương Mạc đang uống trà, lúc ấy tay nàng run lên, nước trong ly thiếu chút nữa đã đổ ra.
Ngay sau đó, nàng lập tức phản ứng lại. Đây nhất định là chuyện Hi Phù Ẩn cố ý làm để hạ thấp lòng phòng bị của kẻ địch. Chân của hắn là do nàng chữa trị, hơn nữa ngày ấy khi bọn họ chia lìa, Hi Phù Ẩn đã không còn bị sao nữa cả, cho nên không thể nào xảy ra vấn đề một lần nữa trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Tuy rằng đầu óc rất tỉnh táo để hiểu, nhất định là sẽ giống như những gì nàng đoán, nhưng lòng nàng vẫn nhịn không được cơn hoảng loạn. Nhưng cũng may là mấy ngày trôi qua, thư của Hi Phù Ẩn đã được đưa đến.
Bên trong thư tự thuật tỉ mỉ kỹ càng tình trạng của hắn và thế cục trước mắt. Sự thật cũng như điều mà Khương Mạc đoán, chân của hắn không bị sao cả. Hành động trước mắt tất cả đều là vì mê hoặc Triệu Túc, cũng tìm cơ hội để cứu hoàng hậu và tiểu thái tử.
Đây là bức thư đầu tiên Khương Mạc nhận được từ sau khi tách ra lâu như vậy.
Cẩn thận đọc hết rồi, cuối cùng thì nàng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi xuất phát từ khách điếm của Chiến Võ được một tháng đến nay, Khương Mạc cuối cùng cũng tới thành trấn mà nàng luôn luôn mong mỏi, thành Bình Giang.
Ở cửa thành, nàng vén mành xe lên, liếc mắt một cái đã thấy được tường thành nguy nga cao chót vót đằng trước. Tường thành màu xám đen cao lớn tráng lệ, khí thế bàng bạc. Gạch trên tường thành không biết đã đứng nhìn bao nhiêu mùa xuân thu rồi.
Bình Giang là thành trấn lớn nhất ở phương Nam, là một trong những thành thị phồn hoa nhất, không phải là những thành thị mà lúc trước nàng gặp được có thể so sánh. Mãi cho đến bây giờ, Khương Mạc mới thật sự vạch trần được một góc băng sơn trong thời đại to lớn này.
Sau khi vào thành, xe ngựa tiến lên trên đường cái. Nơi này đường phố rộng lớn, rộn ràng nhốn nháo, người xe đi qua cực kỳ náo nhiệt. Hai bên đường cửa hàng san sát, đấu củng* mái cong, cây cột màu đỏ thô to chống lên từng kiến trúc một. Cờ hiệu quán rượu quán trà được treo cao, đón gió phấp phới, tiểu nhị trong quán đi qua đi lại.
*đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
Mọi thứ đều tỏ rõ sự phồn thịnh của thành phố này, rất là náo nhiệt, không thể nhìn thấy một chút dấu vết của loạn thế.
Chỉ là sông Liêu lại giống như một đường ranh giới cực lớn chia Nam Bắc thành hai thế giới.
Khi bước đến đường cái, Khương Mạc đột nhiên thấy được một cửa hiệu quen mắt. Khương Mạc nhìn trên bảng hiệu, đọc từng chữ từng chữ trong lòng, tiền trang Hằng Thông. Đây chính là nơi mà mấy lần trong tuyệt cảnh Hi Phù Ẩn đã nói với nàng, cũng là đường lui mà hắn tìm cho nàng.
Tâm trạng của Khương Mạc lập tức trở nên rất khôn kể.
Nàng buông mành xe xuống, yên lặng ngồi bên trong xe, không còn nhìn ra bên ngoài nữa.
Sau khi đoàn xe vào thành thì rẽ trái rẽ phải một hồi, tiến vào trong một ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ kia gạch xanh ngói đỏ, cửa đình trống trai, có thể nhìn thấy được đây là một nơi ở của gia đình giàu có.
Xe ngựa từ từ dừng lại, Khương Mạc ngồi bên trong xe, bỗng dưng có chút căng thẳng.
Nàng, sắp phải gặp tổ mẫu của Hi Phù Ẩn rồi.
Lúc rảnh rỗi, Hi Phù Ẩn từng kể lại cho nàng những chuyện có liên quan tới Hi gia, trong đó phần lớn đều có bóng dáng của tổ mẫu hắn.
Người bà này cả đời đến cùng chung vinh nhục với Hi gia, trôi nổi chìm đắm trong thế gian nơi đây.
Trong lời thuật lại của Hi Phù Ẩn, tổ mẫu của hắn thấy rõ chuyện đời, khám phá tình người, xử sự quyết đoán, là một người rất cơ trí. Bà đã từng một mình chống lên Hi gia lung lay sắp đổ, lẻ loi độc hành. Mà bây giờ, nàng đã sắp sửa gặp được bà.
Khương Mạc hít sâu một hơi, sau đó rời khỏi xe ngựa.
Sau khi xuống xe, nàng ngước mắt lên đã nhìn thấy một bà lão cầm gậy chống, tóc bạc đầy đầu kia. Thân bà mặc một bộ cẩm y màu đen, trên trán có một đai buộc trán, trên mặt toàn là dấu vết mà năm tháng để lại, mơ hồ có thể nhìn thấy được vẻ xinh đẹp lúc bà tuổi trẻ. Bà được hạ nhân đỡ lấy, khi nhìn thấy Khương Mạc, trên khuôn mặt nghiêm túc của bà lộ ra một nụ cười. Đỡ lấy tay người hầu, bà chậm rãi bước đến Khương Mạc.
Khương Mạc sửng sốt một chút, vội vàng tiếp đón. Bước đến trước mặt rồi, Khương Mạc ngược lại không biết nên xưng hô thế nào, cũng không biết có nên hành lễ của vãn bối hay không.
Nhưng còn chưa đợi nàng nghĩ kĩ, bà lão trước mặt đã dịu mặt đi, run rẩy vươn tay giữ chặt tay Khương Mạc, hồi lâu sau, rưng rưng thở dài một tiếng: “Trở về là tốt, bình an, trở về là tốt rồi!”