Bởi vì một mình giãy giụa cầu sinh tại dị thế nên chuyện đầu tiên Khương Mạc làm khi mở mắt ra mỗi ngày là suy nghĩ nên sống sót bằng cách nào. Vì sống sót, nàng giết người, cũng hại chết không ít người, đôi tay dính đầy máu tươi, trái tim sớm đã thủng trăm ngàn lỗ.
Bây giờ lại có một người như trưởng bối nắm lấy tay nàng, nói với nàng rằng bình an là tốt rồi, lòng Khương Mạc trở nên ngũ vị tạp trần trong nháy mắt, hốc mắt nóng lên thiếu chút nữa rơi lệ.
Nàng cố nén, im lặng không nói gì.
Đứng ngoài cửa trong chốc lát, lão phu nhân bèn dắt nàng vào nhà. Bảng hiệu của tòa nhà này là hai chữ Lâm phủ. Đây chính là thân phận mà lúc trước Hi Phù Ẩn dùng.
Mẫn Kiên và Chiến Võ dẫn theo ám vệ sắp xếp những việc khác.
Khương Mạc thì dẫn Nguyệt Linh, Nguyệt Đang và lão phu nhân, bị hạ nhân vây quanh tiến vào phủ, dọc theo đường đi, lão phu nhân vẫn luôn nắm chặt tay nàng chưa từng buông ra. Khương Mạc có thể cảm giác được, tay bà đang run nhè nhẹ nhưng rất ấm áp có lực.
Vào phủ thì phải đi qua một dãy hành lang gấp khúc thật dài, cuối cùng mới đến chỗ ở mà lão phu nhân đang sống.
Viện này không nhỏ nhưng trông có vẻ khá tịch liêu. Bên trong trừ một cây hòe lớn ra thì không thấy được những thực vật khác. Dưới cây hòe lớn kia có ghế đá và bàn đá, ngoại trừ nó ra, bên ngoài không còn những vật trang trí khác.
Vào chính phòng, chờ đến khi hạ nhân đưa trà lên, lão phu nhân cho lui thì hạ nhân mới nối đuôi rời khỏi. Trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trong lòng biết lão phu nhân có chuyện muốn nói với nàng nên Khương Mạc hơi cúi đầu xuống, lẳng lặng chờ.
“Con uống chút trà đi, trên đường có vất vả không?”
Khương Mạc ngẩng mặt lên nhìn lão phu nhân, đối diện với ánh mắt của bà, nhẹ giọng nói: “Không vất vả ạ, mấy người Mẫn Kiên chăm sóc con rất tốt.”
Lão phu nhân buông chén trà xuống rồi than một hơi: “Tàu xe mệt nhọc, nào có chuyện không vất vả.”
Khương Mạc nghe bà nói như vậy thì lập tức xua tay: “Thật sự không vất vả, suốt đường đi được ăn ngon ngủ ngon, không còn ngày tháng nào thoải mái hơn vậy đâu ạ.”
Khương Mạc vội vàng giải thích, lời nàng nói cũng hoàn toàn phát ra từ tận đáy lòng. Bọn họ đi cả đường, quả thật là mười ngón tay của nàng không dính nước mùa xuân, không làm việc gì, ngay cả đường cũng không đi được mấy bước. Hơn nữa được ăn ngon, được nuôi tốt nên làn da của nàng cũng trắng lên không ít.
Lão phu nhân thấy nàng như thế thì cúi đầu mỉm cười.
Khương Mạc cũng nở nụ cười xấu hổ theo.
Nhắc tới mới nhớ, tuy rằng lúc trước bởi vì cảnh tượng ngay ngoài cửa kia khiến nàng có vài phần gần gũi với lão phu nhân nhưng nói thế nào thì đây cũng là tổ mẫu của Hi Phù Ẩn. Bây giờ nàng như đi gặp phụ huynh vậy, dù lớn mật đến cách mấy cũng khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Trong lòng nàng vẫn mãi lo lắng rằng, có khi nào bà sẽ không thích mình hay không.
“Theo lý, con cứu mạng Phù Ẩn là cứu toàn bộ Hi gia, ta hẳn phải hành đại lễ với con, khấu tạ ân cứu mạng của con.” Lão phu nhân đột nhiên nói, nhưng nội dung trong câu nói lại khiến Khương Mạc cả kinh, mặt trắng toát.
“Lão phu nhân…”
Khương Mạc mím chặt môi nhìn về phía bà, ý cười trên mặt tan biến sạch sẽ.
Lão phu nhân giơ tay lên ý bảo nàng ngừng nói, cúi đầu mỉm cười, lắc đầu nói: “Nhưng con lại có hôn ước với Phù Ẩn, sau này chính là con dâu Hi gia. Nếu như ta hành lễ dập đầu với con, sợ là con sẽ giảm thọ.”
Khương Mạc giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, lúc nãy lòng còn đang căng thẳng thì bây giờ lại dần dần tràn đầy vui sướng.
Lão phu nhân cũng không ghét nàng, còn thừa nhận thân phận của nàng.
“Phù Ẩn đều viết thư cho ta biết chuyện của con và nó. Con và nó có thể sống sót cũng không dễ dàng gì, các con lại sớm chiều gặp mặt nên lòng sinh ái mộ với nhau cũng là điều bình thường.”
Khương Mạc cắn môi, nàng không thích như vậy. Chỉ nói một câu thôi còn phải đoán tới đoán lui ý sau lưng câu nói đó khiến nàng khi thì vui sướng, khi thì lạnh lẽo trong lòng. Thế nên nàng lập tức nhìn thẳng vào lão phu nhân, nghiêm mặt nói: “Lão phu nhân có chuyện cứ xin nói thẳng ạ, tuy rằng con không phải tiểu thư khuê các gì nhưng vẫn hiểu lý lẽ, xin người cứ nói nói thẳng.”
Thật ra trong lòng Khương Mạc cũng rõ ràng, ranh giới giai cấp trong thời đại này quá khó để vượt qua. Tuy rằng nàng đã cứu Hi Phù Ẩn nhưng Hi gia cũng có rất nhiều cách để đuổi nàng đi, không phải chỉ cần định ước cả đời với Hi Phù Ẩn là Hi gia phải nhận nàng. Nàng vốn đã chuẩn bị tâm lý đối với chuyện như thế này từ trước. Huống chi, Hi Phù Ẩn quyền cao chức trọng, sinh ra trong nhà công hầu, dựa theo quy tắc trong thời đại này, người xứng với hắn hẳn phải là quý nữ danh vọng chứ không phải là người không rõ lai lịch như Khương Mạc.
Dù lão phu nhân không đồng ý với chuyện của hai người, Khương Mạc có đau lòng khổ sở trong lòng thì nàng cũng có thể hiểu được. Dù sao thì trong thời đại của nàng, tuy rằng vẫn nói là tôn trọng yêu đương tự do, phản đối việc ép duyên nhưng khi kết hôn cũng phải hiểu biết của cải, tính tình và phẩm hạnh của đối phương trước rồi mới chọn người ưu tú để kết hôn.
Thời hiện đại còn như thế huống chi là thời đại phong kiến cấp bậc rõ ràng như thế này.
“A Khương, ta có thể gọi con như vậy sao?” Lão phu nhân hỏi.
Khương Mạc gật đầu: “Được ạ.”
“A Khương, con có rõ ràng thế cục Đại Khánh hiện giờ hay không?”
Khương Mạc sửng sốt, không phải đang bàn về hôn sự sao?
Tuy rằng không hiểu nhưng nàng vẫn thẳng thắn nói: “Hi Phù Ẩn đã nói với con một chút.”
Nhưng chỉ chút ít điều này cộng với những gì nhìn thấy và nghe được dọc theo đường đi đã đủ khiến nàng biết được, Đại Khánh đã cách loạn thế không xa.
Mặc dù Khương Mạc không nói rõ nhưng biểu cảm trên khuôn mặt nàng cũng đã đủ để khiến lão phu nhân biết suy nghĩ trong lòng nàng: “Con là một đứa bé thông minh, chắc hẳn cũng nhìn ra được. Bây giờ Đại Khánh gió mưa thất thường, chỉ cần hơi chút vô ý thì sẽ vạn kiếp bất phục. Tuy bây giờ coi như là thái bình nhưng đây cũng chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài mà thôi.”
Nói xong, bà hơi nhắm mắt, sau đó mở mắt nhìn Khương Mạc, vẻ sắc bén trong đôi mắt chợt hiện. Đôi mắt bà nhìn Khương Mạc không chớp, bộ dáng vốn hiền hòa ngay lập tức trở nên hùng hổ dọa người: “Nhưng Hi gia không chỉ là Hi gia mà còn là Hầu phủ Hành Dương, sau lưng còn có mấy chục vạn binh mã và bá tánh thiên hạ mà nó đang che chở. Nếu thiên hạ đại loạn thì Hi gia chắc chắn sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này. Trách nhiệm và gánh nặng của Hi gia còn nặng nề hơn những gì con tưởng tượng, nó có thể làm sụp đổ một người rất dễ dàng. Trên đời này không mấy người có thể chịu đựng được, ta già rồi nên không chịu nổi. Còn con, con có thể chịu đựng được không, con đã từng tự hỏi về vấn đề này chưa?”
Khương Mạc chỉ cảm thấy bên tai như có tiếng sấm ầm ầm.
Lão phu nhân run rẩy vươn tay lên chỉ vào người nàng. Từng câu từng chữ bà nói ra như nện vào trong lòng nàng khiến thần hồn nàng đều run rẩy. Khương Mạc vẫn luôn cho rằng chuyện thành thân chỉ là chuyện của nàng và Hi Phù Ẩn, nhưng lời lão phu nhân nói ra đã làm thức tỉnh sự ngây thơ của nàng.
Hi Phù Ẩn xuất thân cao quý, có vẻ như hưởng hết mọi vinh hoa phú quý trên thế gian này nhưng có mấy người biết được trách nhiệm sau lưng và những thứ mà hắn đã trả giá.
Lời mà lão phu nhân nói đã đánh thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn nàng.
Rất lâu sau, Khương Mạc mới tìm về giọng nói của mình, nàng khàn giọng hỏi: “Vậy nên không phải là người không thích con, không muốn để con làm cháu dâu của người đúng không ạ?”
Lão phu nhân nghe vậy thì biểu cảm trên khuôn mặt ngay lập tức dịu xuống, bà nói: “Sao có thể chứ, A Khương là một cô nương thiện lương. Tuy rằng ta không thể tận mắt nhìn thấy nhưng ta biết con có thể chia thức ăn cho người không có bất cứ sự liên quan nào trong lúc con gian nan nhất, con có thể không bao giờ vứt bỏ đồng bạn khi con còn đang lúc sống còn. Rõ ràng bản thân đã tận mắt nhìn thấy lòng người dơ bẩn nhất trên cõi đời này nhưng con vẫn bằng lòng đối xử với một đứa bé bèo nước gặp nhau bằng trái tim mềm mại nhất. Phù Ẩn có thể sống sót là do con đã cứu nó, ta cũng biết các con có tình yêu với nhau. Nhưng mà A Khương, gánh nặng của Hi gia quá nặng nề, ta không muốn để Hi gia khiến con phải sụp đổ. Thế nên con phải suy nghĩ thật kỹ, con có thể… hoặc con có bằng lòng gánh vác Hi gia hay không?”
Khương Mạc cảm thấy nàng thích bà lão này rồi, bà vừa cơ trí vừa hiền lành, bà không xử sự theo cảm tình nhưng lại chí tình chí nghĩa. Bà sống quả quyết, rồi lại có được trái tim mềm mại nhất thiên hạ này. Nàng chưa bao giờ gặp được một người như vậy, trên người bà khắc đầy phong sương, vỏ ngoài mục nát nhưng bên trong lại chứa sức sống vô cùng.
Khương Mạc thậm chí không thể tưởng tượng rằng trong khoảng thời gian Hi Phù Ẩn mất tích, hoàng hậu và tiểu thái tử bị Triệu Túc nắm trong lòng bàn tay, bà ấy phải ổn định thế cục thế nào với cơ thể già nua kia để không khiến Hi gia thất bại thảm hại ra sao.
Lời mà lão phu nhân nói đã làm nàng xúc động, Khương Mạc không nén nổi mà lệ tuôn.
Nàng khịt mũi, lấy tay lau sạch nước mắt, sau đó đứng dậy đến bên cạnh người lão phu nhân, ngồi xổm xuống.
Khương Mạc nắm lấy tay bà, trong lòng không khỏi sinh lòng yêu quý. Mắt nàng đỏ hoe, ngửa đầu nhìn lão phu nhân, cong môi cười nói: “Lão phu nhân, núi thây biển máu con còn bò ra được nên con sẽ không sợ. Con thích Hi Phù Ẩn, con nguyện theo chàng. Dù cho tương lai xảy ra chuyện gì, con cũng vẫn sẽ tiến lui cùng chàng, làm chỗ dựa cho nhau.”
Khương Mạc nói rất khí phách, ánh mắt kiên định đến mức khiến lão phu nhân nhìn vào cũng cảm thấy sững sờ.
Hồi lâu sau, bà bỗng nhỏ giọng bật cười.
Bà trở tay nắm lấy tay Khương Mạc, hiền từ nói: “Con à, con nói như lời Phù Ẩn nói vậy.”
Câu sau cùng, bà chỉ cười không nói ra, nhưng ánh mắt của bà đã nói cho Khương Mạc biết đáp án của người trưởng bối như bà.
Khương Mạc nhẹ nhàng áp mặt vào bàn tay lão phu nhân, nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ: “Cảm ơn người, lão phu nhân!”
Lão phu nhân như một vị trưởng bối bình thường vậy, nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng nói: “Gọi ta là tổ mẫu đi!”
Khương Mạc không chút do dự, nhẹ giọng đổi tiến: “Tổ mẫu!”
“Ừ!”
Tạm dừng một chút, lão phu nhân lại nói: “Chờ sau khi Phù Ẩn trở về, ta sẽ để các con vẻ vang thành thân. Bây giờ chỉ có thể tạm thời để con ấm ức làm cháu gái của ta.”
Thân phận mà lão phu nhân nhắc tới chính là thân phận của nàng khi đang ẩn nấp trong Bình Giang.
Khương Mạc nói: “Con nguyện làm cháu gái của người.”
“Được, được, được!”
Lão phu nhân nói liền ba tiếng, nói xong câu cuối cùng thì lại chứa chút nghẹn ngào. Khương Mạc lập tức nhận ra, bà ấy chắc hẳn đang nghĩ tới hoàng hậu đang ở trong thâm cung xa xôi kia.
“Tổ mẫu yên tâm, hoàng hậu nương nương và tiểu thái tử nhất định sẽ không có việc gì.” Khương Mạc ngẩng đẩu nhìn lão phu nhân, an ủi bà với sắc mặt nghiêm túc.
Lão phu nhân nghe vậy thì nở nụ cười khổ: “Đương nhiên, khi hoàng đế khăng khăng muốn cưới Phù Lan vào cung thì ta đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi. Nếu như nó gặp phải bất trắc gì thì cứ cho là nó đi theo cha mẹ nó đi.”
Lời này bà nói ra trong sự bất đắc dĩ, nhưng khi đó cả Hi gia này chỉ còn lại mỗi bà và hai đứa cháu, Phù Ẩn mới vừa bộc lộ tài năng, lại căn cơ chưa vững, còn không đủ để chống lại hoàng đế và Triệu gia. Vì thế cho dù có không cam lòng thế nào đi nữa, có ruột gan đau cắt từng khúc ra sao thì bà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa cháu gái duy nhất còn lại của Hi gia vào thâm cung như thế.
“Tổ mẫu, người tin tưởng Phù Ẩn đi, chàng sẽ cứu hoàng hậu và tiểu thái tử ra ngoài.” Khương Mạc lại nhắc lại lần nữa, sắc mặt tràn đầy sự kiên định.