Khương Mạc tắm một bữa vừa vui sướng vừa thoải mái, chờ đến khi ra khỏi nước, toàn thân trên dưới thấy nhẹ đi không ít.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Khương Mạc hỏi Nguyệt Linh tìm kéo tới đây. Tuy rằng không biết nàng muốn làm gì nhưng Nguyệt Linh vẫn nghe lời tìm kéo tới.
Khương Mạc cầm kéo khoa tay múa chân một cái, sau đó cầm tóc xoẹt xoẹt cắt đứt đuôi tóc.
Nàng xuống tay vừa nhanh vừa độc, Nguyệt Linh và Nguyệt Đang còn chưa phản ứng lại thì Khương Mạc đã cắt tóc xong rồi.
Nhìn đống tóc dày rơi trên mặt đất, hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn không nói một lời, dọn dẹp mặt đất sạch sẽ.
Khương Mạc ngồi trên một cái ghế ở hành lang, trên cái bàn nhỏ bên cạnh là một đĩa điểm tâm và một chén trà nhỏ.
Cách phòng ngủ không xa chính là một gốc đại thụ mấy người mới có thể ôm hết, cành lá tốt tươi. Ánh mặt trời xuyên qua cành lá, chỉ rơi xuống một chút ánh sáng dưới mặt đất, cho nên cho dù mặt trắng gắt gỏng kia đang treo trên cao, ngồi dưới bóng cây cũng đặc biệt thoải mái.
Cả đời tạm được chút nhàn một hôm.
Khương Mạc bưng quyền sách của Hi Phù Ẩn để lại đây, ngồi một hồi đến tận giữa trưa. Đây là một quyển địa lí chí, bên trong kể lại các loại phong tục hình dạng mặt đất ở Đại Khánh. Mới đầu Khương Mạc đọc rất tốn sức, nhưng cộng với chú thích mà Hi Phù Ẩn để lại thì không có vấn đề gì.
Khương Mạc đọc chậm, hai ba canh giờ cũng chỉ mới đọc được vài tờ hơi mỏng.
Khương Mạc nhìn tới mức mắt hơi mỏi, nàng xoa mắt khép sách lại. Sau đó lại cẩn thận vuốt phẳng nếp gấp trên sách, nhớ tới Hi Phù Ẩn, không khỏi lại ngẩn người.
“Cô nương!”
Khương Mạc phục hồi tinh thần lại, vừa thấy là Mẫn Kiên nàng bèn cười: “Mẫn Kiên, ngươi đã trở lại rồi.”
“Vâng, cô nương, đây là đơn hàng thuộc hạ đặt mua, cô xem xem có còn thiếu gì nữa không?”
Khương Mạc không vươn tay ra lấy, mỉm cười nói: “Không cần, ngươi xem mà làm là được rồi.”
Mẫn Kiên do dự một hồi, thu tay lại: “Vâng, vậy thuộc hạ lại đi kiểm kê một chút, xem thử còn thiếu những gì.”
“Được.”
Tuy rằng tính nết Mẫn Kiên phóng khoáng trẻ con nhưng làm việc rất thỏa đáng.
Dọc theo đường đi, dù hai người màn trời chiếu đất, nhưng Khương Mạc cũng không phải chịu đau khổ gì, nàng được chăm sóc rất tốt, thế nên Khương Mạc cũng không cho rằng Mẫn Kiên sẽ làm sai chuyện gì.
Ban đêm lặng lẽ tiến đến, trong thành trở nên rất yên tĩnh.
Trong khách điếm châm đèn lên, Khương Mạc ngồi trong phòng nhìn bàn đồ ăn ngập tràn kia, hơi nuốt nước miếng một cái, bỗng thấy mình còn chưa ăn thì đã no mất rồi.
Khương Mạc sờ mặt mình một cái, lại nhìn chưởng quầy còn đang tha thiết nhìn mình, nàng nở nụ cười xấu hổ.
Chỉ thấy trên bàn tổng cộng có bảy tám món, tất cả đều là thịt, không có món nào là đồ chay. Trong đó có ba món canh bổ, canh sâm, canh gà và sữa bồ câu nóng, còn có cả một chén tổ yến. Còn lại là thịt dê, thịt cá, thịt vịt và thịt thỏ.
Chỉ nhìn màu sắc thôi thì đúng thật là rất mê người, nhưng mà quá nhiều, cũng quá bổ.
Khương Mạc sợ nàng ăn xong sẽ bắt đầu chảy máu mũi.
Mẫn Kiên bên cạnh cũng thấy không đúng, sắc mặt hắn cứng đờ nhìn chưởng quầy: “Đây là đồ ăn mà đêm nay ngươi chuẩn bị cho cô nương sao?”
Nói đến chữ cuối, giọng hắn cũng thay đổi.
Mặt mũi chưởng quầy nghiêm chỉnh nói với Mẫn Kiên: “Không phải ngươi đã nói là lúc trước cô nương chịu nhiều khổ sở, muốn ta bổ dưỡng cho cô nương một chút hay sao? Đây đều là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất trong tiệm ta, canh sâm này dùng là sâm rừng tốt nhất, tuy rằng tuổi đời không cao, nhưng cũng là thứ tốt. Canh gà này cũng là dùng gà lông lụa hầm cả buổi trưa. Sữa bồ câu thì hơi kém một chút, nhưng cô nương ăn vào cũng có thể bồi bổ. Còn có mấy thứ này nữa, đều là món để cô nương bổ người.”
Khương Mạc yên lặng nghe hết lời chưởng quầy nói, không tự giác sờ mũi mình một cái. Sao nàng vừa nghe thấy thôi, mà đã có một xúc động muốn chảy máu mũi ra rồi nhỉ.
Mẫn Kiên nghe xong càng thêm tức giận không nhẹ: “Ngươi, cái tên chày gỗ nhà ngươi. Công tử để ngươi ra ngoài nhiều năm như vậy, sao vẫn chưa thấy ngươi có chút tiến bộ nào vậy?”
Chưởng quầy nghe vậy ngay lập tức không vui: “Nói cái gì đó? Lúc ông đây ra ngoài, ngươi còn đang chơi bùn trong doanh đây này.”
Chưởng quầy có một khuôn mặt trung thực trung hậu, nhưng lông mày vừa dựng đứng lên thì có thêm vài phần hung tướng, rất là khiếp người.
Mẫn Kiên lại rất rõ ràng tính nết của người này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá chân chất, cũng không biết lúc trước công tử sao lại để hắn ta tới đây làm cọc ngầm.
“Chiến Võ, cả bàn đồ ăn này của ngươi ăn hết rồi thì ai chịu nổi. Ta bảo ngươi bổ người cho cô nương chứ có bảo ngươi bổ cô nương đến chết đâu, ngươi nói cả ngày trong đầu ngươi nghĩ cái gì thế?” Mẫn Kiên giận sôi máu, trên khuôn mặt trước giờ đều cười tươi lúc này toàn nhăn nhó, nhìn như hận không thể đánh chưởng quầy, cũng chính là Chiến Võ vài trận.
Chiến Võ nghe vậy thì sửng sốt, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua bàn ăn, đây chính là nguyên liệu hắn dùng của cả khách điếm để làm ra. Đầu hắn cũng không phải ngốc thật, nhìn nhiều hai ba lần đã lập tức hiểu ý của Mẫn Kiên.
Ngay lập tức mắt Chiến Võ bay loạn, có chút chột dạ: “Vậy, không thì thuộc hạ nấu lại cho cô nương lần nữa nhé?”
“Chiến Võ!” Mẫn Kiên nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết là thứ này cố ý hay không. Trời đã tối rồi mà còn làm nữa, vậy thì khi nào cô nương mới được ăn?
“Mẫn Kiên!”
Khương Mạc gọi lại Mẫn Kiên, sau đó nói với Chiến Võ: “Không cần đâu, thật ra ta cũng rất vừa lòng, mấy tháng rồi ta không ăn thịt. Ăn nhiều một chút cũng có thể bổ người.”
Mẫn Kiên nhìn Khương Mạc một cái, hắn không nói gì, chỉ là lén lút chửi thầm rằng nàng trợn mắt nói dối, rõ ràng đêm qua bọn họ mới vừa ăn thỏ nướng.
Không nhắc đến chuyện Mẫn Kiên suy nghĩ ra sao, nhưng Chiến Võ thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô nương không giận là được rồi.
Nhưng trong lòng hắn cũng biết là Khương Mạc đang tìm cớ, cho nên Chiến Võ xấu hổ gãi đầu nói: “Cô nương vừa lòng là được, vừa lòng là được rồi.”
“Nhưng đồ ăn quá nhiều, một mình ta ăn không hết, không thì mọi người cùng ngồi xuống ăn đi.” Khương Mạc chỉ vào băng ghế nói.
“Không không không, thuộc hạ không dám.”
“Cô nương, cô ăn đi cô ăn đi.”
“Thuộc hạ không dám.”
“Thuộc hạ không dám!”
Lời nàng vừa nói ra, tất cả mọi người liên tục xua tay từ chối, ngay cả Nguyệt Linh và Nguyệt Đang lúc trước không nói lời nào cũng đều như thế. Lúc này Khương Mạc có chút khó xử, đống đồ ăn này một mình nàng sao có thể ăn hết. Dư lại thì đúng là quá lãng phí.
Bản thân nàng luôn luôn không thích lãng phí đồ ăn, đặc biệt là sau khi trải qua nạn đói. Nếu là mấy thứ này ăn không hết bị đổ đi, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy làm người đau lòng rồi.
Ngặt nỗi thời đại này cấp bậc nghiêm ngặt, chủ tớ phân chia rất rõ ràng.
Cho dù trong lòng không ủng hộ bao nhiêu, nhưng cũng không thể ép người khác, mạnh mẽ đánh vỡ quan niệm tư tưởng đã cố định của người khác.
Bọn họ xem Khương Mạc như chủ tử, đặt nàng ở một địa vị ngang bằng với Hi Phù Ẩn, cho nên nàng thật đúng là không thể ép đám Mẫn Kiên nhất định phải ăn cơm cùng bàn với nàng được.
Mím môi một cái, nàng ngẩng đầu nhìn bốn người hỏi: “Vậy buổi tối các ngươi sẽ ăn gì?”
Chiến Võ ôm quyền nói: “Nhà bếp có hâm cơm, lát nữa thuộc hạ và đám Mẫn Kiên sẽ đi ăn.”
“Vậy người bên ngoài thì sao?”
Người bên ngoài? Chiến Võ sửng sốt, người bên ngoài nào cơ?
Chiến Võ không rõ, nhưng Mẫn Kiên lập tức phản ứng kịp, người Khương Mạc nói chính là đám ám vệ.
Hắn đáp: “Cô nương không cần phải quan tâm bọn họ, tự bọn họ sẽ giải quyết. Cô nương mau dùng bữa đi, đồ ăn nguội rồi thì sẽ không ngon nữa.”
Khương Mạc nghe vậy thì cầm đôi đũa lên, nhìn đồ ăn đầy bàn, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Chiến Võ nói: “Ngươi đi lấy mâm và chén tới đây, mau đi đi.”
Chiến Võ ngẩn người, nhưng trong tiếng thúc giục luôn mãi của Khương Mạc, hắn vẫn không hỏi gì nhiều thêm, nhanh như chớp chạy tới phòng bếp, lại bưng mâm bưng chén chạy trở về. Động tác của hắn rất nhanh, hơi thở không thèm loạn.
Khương Mạc lấy mâm sang, lấy đồ ăn trên bàn ra ngoài, mỗi thứ một ít. Sau đó lại đổ ba loại canh ra hơn cả nửa chén, tổ yến cũng đổ ra luôn.
Nàng nhanh tay chọn đồ ăn xong xuôi, mới nói với mọi người: “Đống thức ăn này ta thật sự ăn không hết, mọi người chia nhau ăn đi. Ta cũng chưa động vào nó, đũa cũng rất sạch, các ngươi đừng để ý.”
Lúc này mọi người mới hiểu ý của nàng, họ đều hai mặt nhìn nhau, không dám có động tác gì.
“Mau đi, lát nữa đồ ăn nguội rồi thì sẽ không ngon. Mọi người đều vất vả rồi, bồi bổ cho thật tốt đi.”
Lời này nói rất bỡn cợt.
Mẫn Kiên nhìn Chiến Võ, Chiến Võ cũng nhìn Mẫn Kiên.
Sau đó, hai người đồng thời nói tiếng tạ ơn, bắt đầu bưng mâm đi.
Nguyệt Linh và Nguyệt Đang vẫn cứ không nhúc nhích ở đó, bộ dáng như là muốn hầu hạ nàng ăn cơm.
Khương Mạc bèn nói: “Nguyệt Linh, Nguyệt Đang, các ngươi cũng đi ăn cơm đi, chỗ của ta không cần phải hầu hạ.”
“Đi thôi, mau đi đi.”
Cuối cùng thì hai người vẫn nghe lời nàng nói, bưng bốn phần đồ ăn còn dư lại, cáo lui ra ngoài.
Khương Mạc mang phần còn lại của mình đặt lên bàn. Mỗi loại đồ ăn nàng đều chỉ chừa lại một ít, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng ước chừng cũng là bốn món, cộng với ba chén canh và một chén tổ yến, kiểu gì cũng sẽ ăn no.
Lúc này Khương Mạc ăn không có chút gánh nặng tâm lý, nàng vô cùng sung sướng gắp đồ ăn ăn cơm.
Khỏi phải bàn, hương vị của nó thật đúng là không tệ. Nàng quả thật đã lâu rồi chưa từng ăn bữa nào vừa ngon vừa phong phú như vậy.
Khương Mạc ăn rất là thỏa mãn
Dăm ba muỗng nàng đã ăn xong rồi, ba chén canh bổ và chén tổ yến cuối cùng cũng bưng lên húp từng chén một.
Ăn xong xuôi, nàng no đến mức ngồi trên ghế hồi lâu cũng không muốn nhúc nhích.
Chỉ chốc lát sau, Nguyệt Linh và Nguyệt Đang đã trở lại. Động tác của các nàng rất nhanh, ăn xong đã tới đây ngay.
Khương Mạc liếm bờ môi có chút nóng lên, cười khổ nói: “Nguyệt Đang, ngươi giúp ta pha một ly trà thanh nhiệt hạ hỏa tới đây, còn nữa, nhớ là phải đưa cho Mẫn Kiên và Chiến Võ mỗi người một ly, chính các ngươi cũng nhớ phải uống đó.”
Cơm chiều mà Chiến Võ chuẩn bị đúng là quá bổ.
“Vâng.”
Nhờ bữa cơm chiều này, cả đêm mọi người tập thể thượng hỏa, cùng nhau mất ngủ.
Ngày hôm sau phải lên đường, Khương Mạc dậy từ sáng sớm. Nàng vừa ngáp dài rời giường, vừa trách mình qua quýt, chỉ nhớ chuyện thượng hỏa, không nhớ chuyện ban đêm uống trà sẽ không ngủ được.
Đương nhiên càng giận hơn chính là, buổi sáng hôm sau Khương Mạc thức dậy thì phát hiện, trên môi nàng vẫn nổi một vết phồng rộp. Hỏa này không được thanh lọc, còn trà uống nhiều lại mất ngủ, bữa cơm này ăn vào đúng là đủ loại khổ.
Ngày hôm sau trước lúc đi, Mẫn Kiên còn không ngừng phi mắt dao về phía Chiến Võ.
Còn Chiến Võ ấy à, đương nhiên là cực kỳ chột dạ rồi.