Rạng sáng ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, mấy người Hi Phù Ẩn đã chờ xuất phát, chuẩn bị lên đường rồi.
Khương Mạc mím môi, đưa đồ trong tay qua cho hắn.
Nói đến cũng buồn cười, tối hôm qua nàng chuẩn bị hành lý cho Hi Phù Ẩn cả đêm, nhưng tính một lúc mới phát hiện, bọn họ thật sự nghèo đến mức chẳng còn gì. Ngoại trừ vài bộ xiêm y tắm rửa đã rách nát ra, những thứ khác thì rơi rớt trên đường hoặc là đã dùng hết, ba lô lớn đã thấy đáy.
Không còn cách nào, nàng chỉ có thể dùng hạt dẻ đã lột vỏ xong nướng lên làm lương khô trên đường cho bọn họ.
“Cẩn thận một chút, chăm sóc bản thân cho tốt.”
Lúc này, ba người Mẫn Kiên đã thức thời tránh ra, để lại cho hai người bọn họ đầy đủ không gian.
Hi Phù Ẩn nhẹ nhàng gật đầu, hắn nhìn Khương Mạc nói: “Bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để bị thương nữa. Có chuyện gì thì kêu Mẫn Kiên làm.”
“Ừ.”
Sau đó là khoảng thời gian nhìn nhau không nói gì, làm bạn lâu ngày, bây giờ lại đột nhiên chia lìa, trong lòng đương nhiên là khó chịu, thậm chí còn không biết phải nên nói gì.
Hai người đều không phải người nói nhiều, điều nên nói thì tối qua đã nói, lúc sắp phải chia tay cũng không nói nên lời những câu dặn dò gì khác.
Thời gian chậm rãi trôi đi, Hi Phù Ẩn nên lên đường rồi, cách đó không xa, Bá Sơn muốn nói lại thôi.
“Đi thôi!”
Khương Mạc nhẹ nhàng cười, nàng dịu dàng nói.
Một tia nắng mặt trời xuyên qua lớp lớp mây đen, chiếu vào trên mái tóc Khương Mạc, tạo thành một vầng sáng trên người nàng, mài đi góc cạnh bén nhọn trên người nàng.
Trên khuôn mặt thanh tú kia như là chưa từng trải qua bất cứ phong sương nào, ấm áp và dịu dàng, khiến người ta nhìn vào không khỏi sinh lòng hạnh phúc.
Nhìn thấy Khương Mạc như vậy, Hi Phù Ẩn cũng chậm rãi cười, ánh mắt hắn hiền dịu, không thấy được nửa phần sắc bén. Hắn nhẫn nhịn kiềm chế ôm Khương Mạc lại, nhẹ giọng nói một câu bên tai nàng. Khương Mạc nghe xong, mặt mày hoảng hốt, sau đó lại dâng lên từng chút từng chút vui sướng từ đáy lòng và nỗi đau không thể nào bỏ qua.
Loại cảm giác này tồn tại mãi đến khi người trước mặt này rời đi vẫn không thể tan biến.
Hắn nói, sống sót, chờ ta tới cưới nàng.
Những lời này là nói cho Khương Mạc nghe, cũng là nói cho chính hắn nghe.
Sau khi Hi Phù Ẩn đi rồi, mới đầu Khương Mạc trừ việc lo lắng hắn đã đi đến đâu rồi, có gặp phải truy binh hay không, thì không có chỗ nào là không thích ứng được. Nhưng theo tháng ngày càng ngày càng trôi qua, Khương Mạc trở nên càng lúc càng không quen. Người vẫn luôn bên cạnh đã không còn, khiến tất cả đều trở nên không quen thuộc. Nàng không cần phải ra ngoài tìm thức ăn, tìm nước uống vào mỗi sáng sớm nữa, bởi vì mỗi ngày khi nàng tỉnh lại, Mẫn Kiên đã cầm theo đồ ăn trở về.
Không còn ai chơi trò bịt mắt vẽ tranh với nàng, cũng không còn nhìn thấy người ngày ngày tập đi đường kia ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn sẽ quay đầu mỉm cười với nàng. Không còn ai có thể kể lại những chuyện thú vị trong thời đại này cho nàng mỗi ngày nữa rồi.
Khương Mạc đột nhiên cảm thấy không hiểu, rõ ràng vẫn là hai người, nhưng nàng vẫn mãi cảm thấy xung quanh thiếu mất một người. Bản thân Khương Mạc không phải người nói nhiều, tuy rằng tính nết Mẫn Kiên phóng khoáng, nhưng mắt thấy Khương Mạc rõ ràng là rất nhớ công tử nhà mình, hắn cũng không dám mở miệng nói lung tung. Cho nên, từ sau khi Hi Phù Ẩn đi rồi, Khương Mạc thường xuyên ngẩn người. Cộng với việc thời gian dài ở trong động lâu không phải ra ngoài, quả thật là sống một ngày bằng một năm. Có một cảm giác như là một giây thôi cũng không thể nào sống nổi nữa.
Tình huống như vậy kéo dài chừng bảy ngày.
Mãi đến bảy ngày sau, Mẫn Kiên chạy về từ bên ngoài, hưng phấn nói cho nàng rằng người trong núi đều đi cả rồi.
Người của Lê Phàn đã ngừng lục soát núi, rút lui hết cả. Điều này đồng nghĩa với việc Hi Phù Ẩn đã tung tin tức ra ngoài, mọi truy binh bây giờ đều đang đuổi theo hắn.
Khương Mạc bỗng chốc đứng lên, đôi mắt vô thần trở nên sắc bén, nàng lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Mẫn Kiên cũng giúp nàng thu dọn.
Vốn dĩ đồ đạc cũng không bao nhiêu, hơn nữa sớm đã chuẩn bị sẵn, cho nên không đến mười lăm phút, bọn họ đã thu dọn xong hết cả, bước ra khỏi sơn động.
Quả nhiên, trên núi thanh tịnh hơn rất nhiều, bọn họ đi mãi đến chân núi cũng không nhìn thấy một bóng người. Trên đường đúng là thấy không ít mặt cỏ bị vó ngựa san bằng và đống lửa bị vùi lấp, các loại dấu vết do con người tạo thành.
Bây giờ cũng chỉ có những dấu vết đó là chứng minh rằng, Khương Mạc và Hi Phù Ẩn từng bị bầy sói vây quanh một cách hiểm trở.
Thiếu đi truy binh, lại có Mẫn Kiên dẫn đường, hành trình lập tức nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi thuận lợi vượt qua sông Liêu, lại đi thêm chừng ba ngày đường nữa, bọn họ tiến và một thành trấn gần với sông Liêu nhất.
Dọc theo đường đi, tuy rằng vẫn có thể thấy được rất nhiều tung tích của dân chạy nạn, nhưng không thể không thừa nhận rằng, so với nơi này, Bắc địa quả thực chính là một thế giới khác.
Cái thành này không lớn cũng không nhỏ, rất phồn hoa, hai bên đường tất cả đều là quán đồ ăn và người bán rong, còn có các loại điêu lương họa trụ đình đài lầu các, một vẻ ca múa mừng vui cảnh thái bình thịnh thế.
Khương Mạc nhìn thấy, hoảng hốt một hồi.
Trong lúc nàng sững sờ, Mẫn Kiên đã dẫn Khương Mạc đến một khách điếm.
Điều kỳ lạ chính là, bọn họ vừa tiến vào khách điếm, chưởng quầy kia vừa thấy được bọn họ, khuôn mặt vốn ngập tràn nụ cười ân cần kia trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn dặn dò cho tiểu nhị xong xuôi thì lập tức dẫn bọn họ đến hậu viện. Bọn họ vừa mới dừng lại ở hậu viện, đã thấy chưởng quầy kia hô lên một tiếng, trong viện đột nhiên nhảy ra mấy người từ bốn phương tám hướng xung quanh.
Khương Mạc cả kinh, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy mấy người đó động tác giống nhau, họ quỳ gối trước mặt nàng, tay ôm quyền cung kính nói: “Thuộc hạ bái kiến cô nương.”
“Mẫn, Mẫn Kiên!” Khương Mạc hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn về Mẫn Kiên cùng nhau tới đây với nàng.
Mẫn Kiên thế mà cũng tiến lên một bước quỳ xuống mặt đất, trên khuôn mặt hơi non nớt kia đầy vẻ nghiêm túc, vẻ vui cười bình thường hoàn toàn không thấy bóng dáng: “Cô nương, bọn ta theo lệnh công tử hộ tống cô về Bình Giang.”
Khương Mạc nghe vậy, lại quay đầu nhìn về mấy người đang quỳ gối trước mặt nàng, thế mà có hơn mười người, những người này chen đầu cả hậu viện.
Cho nên, lúc cuối cùng khi Hi Phù Ẩn đồng ý để Khương Mạc dẫn theo một mình Mẫn Kiên lên đường, không phải là vì hắn đồng ý, mà là bởi vì hắn đã có sự sắp xếp tốt hơn. Thật ra đâu cần dùng đến nhiều người như vậy, đám truy binh kia căn bản chưa từng thấy được mặt mũi của nàng. Tôn Chiêu từng gặp được nàng đã chết rồi, Lê Phàn thì chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng.
Nhưng hắn vẫn cứ thấy không yên tâm, cho dù hắn biết nàng có dị năng trong người, căn bản không thể chết được, nhưng cũng vẫn không thấy yên tâm. Cho nên mới có sự sắp xếp hôm nay.
Trong giây lát, tâm tư Khương Mạc khôn kể.
Hồi lâu sau, nàng giấu đi mọi cảm xúc, bình tĩnh nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ cô nương.”
Có được lệnh của nàng, những người này đứng dậy từ mặt đất, toàn bộ quá trình nhanh chóng nhưng có thứ tự. Điều này khiến Khương Mạc nhớ tới, Hi Phù Ẩn từng nói rằng ám vệ của Hi gia đều được huấn luyện từ trại quân đội.
“Cô nương, tàu xe một đường mệt nhọc, thuộc hạ đã chuẩn bị sương phòng xong rồi, cô nương muốn đi nghỉ một chút không?” Chưởng quầy ôm quyền khom lưng, vùi đầu nói.
Khương Mạc gật đầu: “Ừ.”
“Vâng, thuộc hạ sẽ sắp xếp ngay cho cô nương.”
Nói xong, hắn xoay người nói với ám vệ: “Nguyệt Linh, Nguyệt Đang, còn không dẫn cô nương đi nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
“Vâng.”
Lúc này trong ám vệ xuất hiện hai nữ tử, các nàng trông khoảng chừng mới mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo thanh tú.
Lòng Khương Mạc có chút giật mình, ám vệ thế mà còn có nữ tử. Đang lúc nàng còn giật mình, Mẫn Kiên đã nói thêm: “Cô nương, thuộc hạ đi đặt mua một ít bọc hành lý, cô nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừ.” Khương Mạc gật đầu loạn xạ.
Tiếp theo, người trong viện lại hành lễ với Khương Mạc rồi mới trở về vị trí lúc đầu của mình.
“Xin cô nương tới đây với thuộc hạ.”
Đang lúc hết sức sững sờ, một nữ tử trong đó tiến tới nói.
“Ừm.” Ngoại trừ gật đầu ra, Khương Mạc không thể nghĩ ra phải làm phản ứng gì khác.
Nguyệt Linh và Nguyệt Đang dẫn Khương Mạc đến căn phòng lớn nhất ở hậu viện. Bên trong sạch sẽ rộng rãi, lấy sáng rất tốt, đồ trang trí trong phòng tuy không nhiều lắm nhưng mọi thứ đều tinh xảo. Chỉ là nhìn vào lại không nghĩ tới đây sẽ là nơi mà nữ tử ở.
Mãi đến khi nàng phát hiện trong phòng có một quyển sách đã được chú thích trong một ngăn tủ, thấy chữ viết quen thuộc bên trên, Lúc này Khương Mạc mới hiểu ra, đây hẳn là nơi lúc trước Hi Phù Ẩn từng ở.
Nàng cầm sách, đọc thầm một lần nội dung tối nghĩa của thể văn ngôn bên trên, lại dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào từng chú thích một, sau đó mới lấy sách ngồi vào bàn bên.
Khương Mạc nhìn về phía hai nữ tử đứng trong phòng, suy nghĩ một hồi, nàng cong môi hỏi: “Các ngươi ai là Nguyệt Linh, ai là Nguyệt Đang?”
Thấy nàng hỏi chuyện, nữ tử vóc dáng hơi cao, trên trán có một nốt ruồi nhỏ nói: “Thuộc hạ là Nguyệt Linh.”
Một nữ tử da hơi ngăm, thấp hơn một chút nói: “Thuộc hạ là Nguyệt Đang.”
“Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Nguyệt Linh nói: “Thuộc hạ mười tám.”
Nguyệt Đang nói: “Thuộc hạ mười sáu.”
Tuổi hai nữ tử này còn nhỏ, trong thời đại của mình, con gái tầm này đều còn đang đi học, còn đang làm nũng trong lòng cha mẹ. Nhưng ở đây, các nàng đã liếm máu trên đao rồi.
Khương Mạc thở dài, nàng không nhiều lời, thời đại khác nhau, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, chẳng ai có tư cách nói ra nói vào.
Suy nghĩ một hồi, Khương Mạc lại nghĩ tới Yến Bình, sắc mặt nàng càng thêm tối tăm.
Giữa loạn thế này, mạng người tiện như cỏ rác.
Cốc cốc!
“Cô nương, thuộc hạ đun chút nước đặt ở bên ngoài.”
Cửa bị nhẹ nhàng gõ vang, giọng nói của chưởng quầy truyền đến.
Sau đó lại là tiếng bước chân đi xa.
Lúc này Khương Mạc mới nhớ tới, bây giờ nàng đúng là cần phải tắm nước ấm một cái mới được. Nhớ tới lần tắm táp thoải mái dễ chịu khi trước, vẫn là lúc ở huyện Ninh An.
Nguyệt Linh mở cửa dọn nước bên ngoài vào trong, Nguyệt Đang thì lấy quần áo đã được chuẩn bị xong ra ngoài.
Chờ nước ấm được đổ vào xong xuôi, cả người Khương Mạc đều ngồi trong thùng tắm. Dòng nước ấm áp lập tức bao phủ toàn thân nàng, Khương Mạc chỉ cảm thấy mỗi một tế bào trên người đều đang nở ra.
Nàng thở ra một tiếng.
“Các ngươi đi ra ngoài hết đi, tự ta sẽ tắm.”
Khương Mạc nhìn Nguyệt Linh và Nguyệt Đang đang đứng bên cạnh không biết nên xuống tay từ đâu, cười nói. Hai người này dù sao cũng là ám vệ, không phải là nha hoàn gì, cho nên thật đúng là không biết cách hầu hạ người lắm. Khương Mạc nhìn thôi cũng thấy buồn cười.
“Vâng, vậy cô nương có việc thì cứ gọi hai người chúng ta.”
“Được rồi, ta đã biết.”
Sau khi Nguyệt Linh và Nguyệt Đang rời khỏi đây, Khương Mạc ngâm thêm một hồi mới bắt đầu thoải mái tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi rồi, nhìn thùng nước vẩn đục này, mặt nàng đỏ lên, Nguyệt Linh và Nguyệt Đang đang đổi nước, sau đó mới bắt đầu ngâm mình gội đầu.
Từ ngày đến nơi này, tóc Khương Mạc chưa từng được cắt.
Lúc trước tóc nàng chỉ tới bả vai, bây giờ đứng lên một cái, tóc đã dài tới ngực rồi. Bởi vì ăn uống không ngon, dinh dưỡng không đủ, cho nên tóc nàng có chút khô xơ, đuôi tóc còn chẻ ngọn. Nàng vừa cẩn thận gội đầu vừa nghĩ, lát nữa phải tìm một cây kéo cắt tóc mới được.