"Cậu nói đúng, Cố Huyễn học trưởng là người đàn ông tốt như vậy nên ai cũng muốn có anh ấy. May là 2 cô ấy không có cùng một người mẹ, nếu thật là chị em ruột nói không chừng đều sẽ trở mặt thành thù."
"Bởi vậy, thái độ Nguyễn Manh Manh kém như vậy, tám phần mười là muốn tranh giành tình nhân."
Mọi người nói chuyện cũng không nhỏ giọng, tất nhiên Cố Huyễn cũng nghe thấy.
Anh không nhịn được mà đắc ý.
Quả nhiên đúng như anh nghĩ, mấy ngày nay biểu hiện của Nguyễn Manh Manh, chỉ là đang cố ý gây sự chú ý với anh thôi.
Vì muốn cứu vãn, cô cố ý trở nên điêu ngoa tùy hứng, cho rằng như vậy có thể hấp dẫn sự chú ý của anh.
Cố Huyễn là người rất tự tin, tuy rằng người anh chọn là Nguyễn Kiều Kiều, nhưng mấy người con trai như anh ai mà không cho mình cái quyền có thêm người yêu thích.
Nghĩ tới đây, sắc mặt anh liền tốt hơn một chút, nhẫn nại nói: "Manh Manh, em cũng coi như là được anh nhìn lớn lên. Anh biết, chuyện anh quen với Kiều Kiều em nhất thời không thể tiếp nhận. Có điều em yên tâm, dù cho có Kiều Kiều, anh vẫn sẽ đối với em không thay đổi. Ngoan, em cũng đừng tức giận với Kiều Kiều nữa, nhìn thấy 2 chị em căng thẳng như vậy, Cố Huyễn anh sẽ tự trách."
Xì...
Nguyễn Manh Manh cảm thấy Cố Huyễn nên đi kiểm tra đầu một chút.
Khi còn bé, anh rất bình thường nha, đối với mình cũng che chở quan tâm.
Sau đó, sau khi Tần Phương gả vào nhà họ Nguyễn rồi dẫn Nguyễn Kiều Kiều đến, thái độ của anh ta đối với mình mặc dù có hơi lạnh nhạt một chút.
Nhưng dù sao cũng là bé trai lớn lên rồi nên không còn thân thiết với cô em nhỏ như lúc còn bé cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng bây giờ...
Ha ha, Nguyễn Manh Manh hận không thể tự đâm mù hai mắt của mình, thì ra trước đây mắt cô có vấn đề như thế!
Đang chuẩn bị nói mấy câu đả kích sự ảo tưởng của Cố Huyễn.
Một bàn tay lớn từ phía sau đột nhiên vươn tới, khoát lên vai trái cô có chút phong phanh của cô.
"Đến lúc thi rồi, sao còn chưa vào?" Tiếng nói trầm thấp từ tính từ phía sau truyền đến.
Khi âm thanh vang lên, trái tim Nguyễn Manh Manh đập liên hồi.
Cô nhanh chóng quay lại, trái tim run rấy.
"Lệ... Lệ..."
Nhìn dáng người cao to đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, đầu óc cô bỗng nhiên trở nên trống rỗng.
Có đánh chết Nguyễn Manh Manh cũng không nghĩ đến, Lệ Quân Ngự lại sẽ xuất hiện ở cửa trường học.
Dáng người đàn ông cao to kiên cường, đứng trong đám người, trong khoảnh khắc liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.
Có người ganh tỵ, có người kinh ngạc thốt lên, lần trước tan học anh chỉ ở trong xe nên chỉ nhìn thoáng qua.
Mà bây giờ, kim chủ bao nuôi Nguyễn Manh Manh trong lời đồn đã lần nữa xuất hiện.
Liền gây chấn động mọi người trong trường.
"Chuyện này... Đây chính là kim chủ trong truyền thuyết sao?"
"Không thể nào, anh ấy không què chân cũng không mặt rỗ, hơn nữa... Hơn nữa rất đẹp trai nha..."
"Đúng vậy, so với Cố Huyễn học trưởng còn đẹp trai hơn nhiều lắm! ! ! Người kia là ai a? Nếu anh ấy là bạn trai của Nguyễn Manh Manh, Nguyễn Manh Manh còn cần quái gì mà ganh tị chứ, anh ta so với Cố Huyễn học trưởng còn đẹp hơn bội phần nha!"
Trong đám người, Lệ Quân Ngự làm như không nghe thấy những lời đàm tiếu của mọi người xung quanh.
Đôi mắt đen thâm thúy lạnh lẽo nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ đang cười tươi rói như cô mèo con.
"Anh vừa xử lí xong công việc nên thuận đường ghé thăm em một chút." Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói.
Giọng điệu lạnh lùng, thờ ơ, khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo cũng bị bao phủ vẻ lạnh lùng.
Tuy nhiên, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Manh Manh lại ẩn chứa sự dịu dàng cùng nuông chiều.
Thực ra, anh cố ý tăng ca để xử lý xong công việc bên nước ngoài thật nhanh để chạy về sớm.
Tình hình trong nước gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, anh tận mắt nhìn thấy tình hình của cô mới yên lòng.
Quả nhiên, mấy ngày không gặp, mèo con dường như đã gầy đi.
Sau khi trở về phải dặn đầu bếp trong nhà làm thêm vài món để bồi bổ cho cô, không thể để cô vì tất bật học tập, mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.