Ngay vào lúc này, một giọng nói không cam tâm mình bị bỏ sang một bên cất lên phá tan không khí ngọt ngào của hai người.
"Manh Manh, anh ta là ai?" Trong giọng nói Cố Huyễn cất giấu cảnh giác và đối địch.
So với Nguyễn Manh Manh, anh xác thực càng yêu thích Nguyễn Kiều Kiều được nhà họ Nguyễn coi trọng hơn.
Nhưng không có nghĩa là, anh không để ý chuyện Nguyễn Manh Manh thích người khác.
Nguyễn Manh Manh vẫn luôn là chiếc đuôi theo phía sau anh, tuy rằng sau này cô không thể thừa kế nhà họ Nguyễn, nhưng cô lại sở hữu một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rất nổi bật.
Cố Huyễn cho rằng có cô theo đuổi, giá trị bản thân của anh lại càng cao hơn.
Vì vậy, anh tuyệt đối không cho phép tầm mắt của Nguyễn Manh Manh rời khỏi người anh.
"Kiều Kiều nói quả nhiên không sai, Nguyễn Manh Manh, em đã thay đổi... Em nói đi, rốt cuộc người đàn ông này có quan hệ gì với em? Em chuyển đến Trí Học, có phải là dựa vào anh ta không? Em thật sự được anh ta bao nuôi sao?"
Cố Huyễn nghĩ rất đơn giản, Nguyễn Manh Manh không có năng lực xin vào Trí Học.
Cô có thể học ở Trí Học, nhất định phải dựa vào quan hệ.
Sự xuất hiện của người đàn ông này vừa đúng để giải thích tất cả, anh ta nhất định chính là kim chủ sau lưng của Nguyễn Manh Manh!
Lời của Cố Huyễn lập tức gợi lên tính tò mò của mọi người xung quanh.
Trong trường học có một lời đồn rằng có kim chủ bao nuôi Nguyễn Manh Manh.
Người đàn ông trước mắt này, tuy rằng vừa nhìn là biết không giống với kim chủ què chân, mặt rỗ trong lời đồn.
Nhưng bất luận như thế nào, tóm lại một học sinh trung học lại dính líu đến "Kim chủ" thì sẽ ảnh hưởng không tốt.
"Nực cười. Nguyễn Kiều Kiều là con gái rơi của nhà họ Nguyễn, cô ta có thể học ở Trí Học, tôi đây đường đường là nhị tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Nguyễn, vì sao lại không có tư cách?"
Đôi mắt đẹp Nguyễn Manh Manh chuyển động, cười khẽ kéo cánh tay của Lệ Quân Ngự.
"Còn nữa, bao nuôi là cái quỷ gì? Tôi với người tôi yêu, làm sao có khả năng là loại quan hệ kia."
Nói xong, cô nở nụ cười rạng rỡ nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt: "Anh yêu, anh nói xem đúng hay không?"
Đôi mắt sáng rực của cô tràn ngập nét dịu dàng.
Chiếc cằm nhỏ tinh xảo, hơi hất lên, trông cô như con Khổng Tước cao ngạo, kiêu hãnh.
Lời nói của Nguyễn Manh Manh thể hiện rõ ràng sự khoe khoang và khiêu khích.
Mà Lệ Quân Ngự từ trước đến giờ luôn ghét bị người khác mang ra để khoe khoang, khiêu khích.
Nhưng hạ mắt thấy đôi mắt lấp lánh của cô che giấu sự bất an và van xin, anh thế nào cũng thể thốt lên lời vạch trần cô.
Lông mày người đàn ông cau lại, yên lặng ở đáy lòng thở dài.
Quên đi, chỉ một lần này thôi, trở về dạy dỗ cô sau.
Ở trước mặt người ngoài, chung quy phải giữ thể diện cho cô bé này.
Bàn tay lớn từ vai của thiếu nữ trượt xuống vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Cơ thể nhỏ bé mềm mại, liền bị Lệ Quân Ngự nhẹ nhàng kéo một cái tiến vào trong lồng ngực của anh.
Không kiêng dè mà thể hiện sự thân mật trước đám đông.
Người đàn ông chống đỡ hương thơm quyến rũ phát ra từ cơ thể của thiếu nữa, nhả ra vài chữ: "Ừm, em nói cái gì thì chính là cái đó."
Âm điệu vẫn lạnh lẽo thờ ơ, nhưng nói ra khỏi miệng, lại mang theo nồng đậm cưng chiều.
"Không thể, người em thích rõ ràng là anh!" Sắc mặt Cố Huyễn hơi thay đổi, đáy mắt phức tạp tỏ vẻ không tin.
Anh mặc dù không thích Nguyễn Manh Manh, nhưng đã quen cảm giác được Nguyễn Manh Manh theo đuổi.
Không thể nào đoán trước!
Không thể tiếp nhận cô bé luôn đi theo phía sau mình, lại sẽ thay đổi tình cảm với anh ta.
Cố Huyễn tình nguyện tin Nguyễn Manh Manh vì trả thù, ghen tị với Nguyễn Kiều Kiều, nên mới cam nguyện bị người khác bao nuôi để tiến vào Trí Học để tranh đấu với Nguyễn Kiều Kiều.
Anh ta không thể tiếp nhận chuyện cô không yêu mình!
"Manh Manh... Anh không tin..." Cố Huyễn bất giác buông Nguyễn Kiều Kiều ra, muốn tiến lên tóm lấy Nguyễn Manh Manh.
Ai biết, vừa mới tiến lên một bước, liền bị một ánh mắt băng hàn lạnh lẽo, cản lại.
Người đàn ông kia... Người đàn ông đã cướp đi Nguyễn Manh Manh ...
Anh chỉ là nhấc mắt nhìn Cố Huyễn một chút.
Liền khiến cho Cố Huyễn mới bước vào trường đại học, sâu sắc cảm nhận được, cái gì gọi là lạnh lẽo hoảng sợ, rét lạnh thấu xương.