"Em ..." Nguyễn Manh Manh vểnh môi , "Em sao có thể cố ý bỏ trống không làm chứ. Cô Lý, em chính là không biết... Bất quá cô yên tâm, sau này em sẽ cố gắng, tận lực đuổi kịp tiến độ."
"Em ..."
"Rồi rồi, nếu Manh Manh cũng đã tỏ thái độ, vậy thì xem khảo nghiệm thứ sáu này của cô bé sẽ biểu hiện tốt. Tin tưởng cô bé, cô bé nhất định sẽ phát huy ra thực lực."
Cao Hán Thu mở miệng, ngăn cản lời Lý Tú Lệ còn chưa nói xong.
"Được rồi, em trở về lớp trước. Trận nhiều chuyện này, đừng chậm trễ học tập, Diệp Phong nếu còn dám tìm em phiền toái, trực tiếp nói với tôi."
"Vâng, vậy em trở về, cảm ơn giáo viên." Trong đầu Nguyễn Manh Manh nghĩ, nếu là Diệp Phong tìm cô làm phiền nữa, cô còn cầu cũng không được.
Vừa vặn có thể giáo huấn anh ta một chút.
Bất quá, ý tốt của thầy Cao, vẫn phải cảm ơn.
Chờ Nguyễn Manh Manh rời đi, Lý Tú Lệ không nhịn được mà nói: "Sao anh lại ngăn em lại, không để cho em nói?"
"Đứa bé kia rõ ràng biết làm những đề đó, cố ý không làm nhất định là có nguyên nhân. Em nhìn, đứa trẻ ở tuổi trưởng thành này, nguyên nhân hơn phân nửa là bởi vì gia đình, nói không nhừng cô bé làm như vậy, là vì hấp dẫn ba cô bé chú ý!"
"Ai, em đừng đoán mò. Manh Manh nếu nói sẽ cố gắng, vậy thì nhìn thêm chút nữa. Đứa bé kia là đệ tử thân thiết của ông Tào, ông Tào là loại người gì em còn không biết? Trước kia đánh anh, không ít cây thước bị gãy. Có ông ấy quản, tiểu sư muội sẽ không kém, chờ kết quả khảo nghiệm thứ sáu đi ra thì biết."
Cao Hán Thu không biết, thầy Tào đánh anh ta, đó là thời điểm tuổi trẻ khí thịnh.
Hơn nữa khi còn bé Cao Hán Thu chính là một thư sinh yếu đuối, thầy Tào đánh anh ta còn chưa phải là đánh vô ích.
Nhưng đổi lại là Nguyễn Manh Manh, anh ta xem thầy Tào có dám ra tay hay không.
...
Nguyễn Kiều Kiều không có ở đây, trong trường học lại có thầy Cao che chở, cuộc sống thoáng một cái đã qua.
Rất nhanh, đã đến ngày thi vào thứ sáu.
Ngày thi đó, Nguyễn Manh Manh dựa theo thường ngày đến trường.
Mới vừa đi tới cửa trường học, lại bị hai bóng người chán ghét chặn lại đường đi.
"Chị ..." Toàn thân Nguyễn Kiều Kiều phù phiếm, sắc mặt tái nhợt, xem ra bệnh cũng không nhẹ, toàn dựa vào Cố Huyễn bên cạnh đỡ, mới có thể đứng vững.
"Chị, thật xin lỗi... Thấy video đó, em mới biết mình vô cùng sai. Em, em cũng không nghĩ tới, dì cư nhiên sẽ gạt em... Chị, tha thứ cho em có được không?"
Hơi thở Nguyễn Kiều Kiều mong manh, lúc nói chuyện, cơ hồ không thở được.
Đôi mắt chứa đầy nước mắt, chăm chú nhìn Nguyễn Manh Manh.
Tựa hồ chỉ cần Nguyễn Manh Manh nói một chữ "không", nước mắt liền sẽ vỡ đê mà ra.
Đáng tiếc, Nguyễn Manh Manh từ trước đến giờ không ăn nổi bộ dáng này của Nguyễn Kiều Kiều.
Cô ta dù có khóc chết, cô cũng sẽ không nâng mày một chút.
"Được rồi, muốn khóc đến bên cạnh mà khóc. Ở đây là cửa trường học, mọi người đều bận rộn vào trường, mời cô tránh ra, tôi còn muốn đi vào thi."
"Chị ..." Nguyễn Manh Manh vừa dứt lời, quả nhiên Nguyễn Kiều Kiều đã khóc ra.
Nước mắt từng viên lăn xuống, tràn đầy thống khổ.
"Nguyễn Manh Manh, sao em có thể trở nên quá đáng như vậy! Kiều Kiều biết em muốn đi thi, sợ em tâm tình không tốt, ảnh hưởng đến phát huy, cố ý kéo thân bệnh xin lỗi em. Em không chấp nhận cũng được đi, tại sao còn muốn nói ra lời lãnh huyết vô tình như vậy?"
Cố Huyễn chỉ trích, nói năng có khí phách, tựa như Nguyễn Manh Manh làm chuyện cỡ nào tội tác tày trời.
"A, sợ tôi tâm tình không tốt, ảnh hưởng đến phát huy? Các người sẽ không sợ đôi cẩu nam nữ các người vừa đứng ở trước mặt tôi, tâm tình của tôi sẽ càng không tốt sao?"
Nguyễn kiều Kiều có lòng gì, đừng tưởng rằng cô không biết.
Tám phần là sợ lần thi này của cô không đủ tệ, cho nên cứng rắn kéo, cũng phải tới chán ghét cô.
Huống chi, Cố Huyễn não tàn không nhìn ra, Nguyễn Manh Manh vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Tuy nói Nguyễn Kiều Kiều nhìn bệnh thói thóp, những sợi tóc hỗn độn lại mang theo mỹ cảm, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng màu môi chỉ trắng bạch.
Sẽ không để cho người khác cảm thấy khó coi, ngược lại mang theo một cảm giác đáng thương lại nhu nhược.
Một bộ váy trắng nhỏ, rõ ràng chính là có người cố ý thay cô ta lo liệu.
Đáng tiếc, không phải mỗi người đều có con mắt tinh tường như đuốc của Nguyễn Manh Manh.
Người mù mắt không chỉ là Cố Huyễn, ngay cả một ít bạn học vừa vặn bị chặn ở cửa trường học, lúc này cũng cùng mù mắt.
"Nguyễn Kiều Kiều thật ra thì cũng không dễ dàng, cậu ấy cũng không phải cố ý ..."
"Đúng vậy, cô ấy cũng là bị người nhà lừa gạt. Nguyễn Kiều Kiều đều đã nói xin lỗi, Nguyễn Manh Manh tại sao còn chưa tha thứ cho cô ấy chứ?"
"Xuy, còn có cái gì, hẹp hòi và ghen tị thôi. Không có nghe cô ta gọi Nguyễn Kiều Kiều và Cố Huyễn là cẩu nam nữ à. Phụ nữ, không có được người đàn ông mình thích, luôn thích ghen ghét."