Editor: Boomtini
Cuộc sống hôn nhân của Giang Niên thật sự rất dễ chịu.
Khoảng chừng đến năm thứ ba sau khi hai người kết hôn, ba mẹ Lục đã chuyển công tác về Viễn Thành.
Ngày thường trong tuần thì Giang Niên cùng Lục Trạch tận hưởng thế giới hai người, đến cuối tuần sẽ về nhà cha mẹ hai bên cùng nhau đoàn tụ một chút, hoặc cùng nhau ăn cơm, hoặc cùng nhau sang thành phố lân cận du lịch hai ngày.
Ngày thường sau khi tan làm, Lục Trạch thường dẫn Giang Niên ra ngoài ăn tối, cũng có đôi khi cùng nhau đi siêu thị mua nguyên liệu về nhà nấu cơm.
Không thể không nói, lúc học cấp ba Giang Niên đã nhận thấy tài nấu nướng của Lục Trạch rất tuyệt, đặc biệt là tay nghề làm dimsum, rất rất ngon, bây giờ cô càng cảm thấy Lục Trạch sắp dưỡng dạ dày cô đến kén chọn rồi.
Trước đây cô ăn cơm ở công ty rất vui vẻ, nhưng hiện tại ăn cái gì cũng không hợp khẩu vị.
Vừa hay lại có Lục đại thiếu gia cưng chiều vợ vô hạn, nhìn thấy vợ mình thích ăn đò ăn mình nấu, anh còn vui vẻ không hết, làm gì cảm thấy có chỗ nào phiền phức đâu?
Sau đó anh bắt đầu mỗi ngày đều làm đồ ăn cho Giang Niên mang theo lên công ty, vừa ngon miệng lại vừa bổ dưỡng.
Hơn nữa, ngoài những món chính cho bữa trưa, Lục Trạch còn làm đồ ăn nhẹ cho Giang Niên nữa.
Đồng nghiệp trong công ty mỗi lần thấy Giang Niên mang cơm trưa đều thuận miệng hỏi một hai câu, sau khi biết được đồ ăn cô mang theo là do chồng cô làm đều không khỏi xuýt xoa cảm thán một hồi.
“Niên Niên, em rốt cuộc làm thế nào mà bắt được người đàn ông tuyệt vời như vậy về nhà thế?”
Ngay cả Mary Lý vẫn luôn bình thường đối với chuyện này, nay cũng nhịn không được cảm thán một câu.
Giang Niên ngại ngùng cười.
“Đúng đó Niên Niên”, Viên Vang, một đồng nghiệp thân thiết của cô cũng quay sang hỏi, “Hình như em còn chưa kể em với chồng em quen biết nhau như nào đúng không, hay là em kể chị nghe đi, để chị xem chị có cơ hội nhặt được người chồng tốt như vậy không.”
Một nữ đồng nghiệp khác là Tân Thuần Tĩnh ngồi bên cạnh cũng nói đùa: “Trước hết, gương mặt Niên Niên là yếu đố hàng đầu.”
Giang Niên bị trêu chọc đến ngượng ngùng, sau khi suy nghĩ một hồi, cô mang đồ ăn trong hộp cơm đem theo ra cho mọi người cùng thử.
Sau khi nếm thử xong, các đồng nghiệp càng thêm kinh ngạc.
“Trời mẹ, bảo sao Niên Niên không ăn đồ ăn trong căn tin công ty.” Viên Vang biểu tình khoa trương nói đùa, “Tự dưng tôi cảm thấy đồ ăn của mình vô vị quá trời.”
“Em và chồng …..” Giang Niên nghiêng đầu, “Là bạn học cấp ba.”
Các đồng nghiệp nghe vậy đều kinh ngạc nhìn nhau, trong mắt mọi người đều không giấu được bàng hoàng.
Tân Thuần Tĩnh như không thể tin được, “Đừng nói với chị là hai người bọn em từ hồi cấp ba đã bên nhau, sau đó yêu đương nhiều năm rồi tiến tới hôn nhân chứ?”
Cái này cũng không thực tế lắm đâu!
May mắn thay, Giang Niên lắc đầu.
Vài người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Giang Niên mỉm cười nói tiếp: “Hai bọn em thi đại học xong mới nói chuyện yêu đương, cùng nhau học đại học, cùng nhau học nghiên cứu sinh, sau đó lại cùng nhau về đây công tác rồi kết hôn.”
Đồng nghiệp: “…..”
Đừng nói nữa, bây giờ tôi quay về cấp ba có kịp không?
….. Cũng không quan trọng là tới kịp hay không, nếu quay lại thời cấp ba thì cũng tìm không ra người nào tuyệt như chồng của Giang Niên cả.
Họ đều đã gặp qua chồng của Giang Niên rồi, kia mới đích thực là con cưng của trời.
Không nói đến gia cảnh tốt, chính bản thân cậu ấy đã rất ưu tú rồi.
Viên Vang tự hỏi nửa ngày, bỗng dưng cảm thấy có chút kì lạ: “Không biết tại sao mỗi khi gặp chồng Giang Niên, tôi luôn cảm thấy quen lắm, kiểu như đã thấy ở video nào đó rồi ấy.”
Các đồng nghiệp đều cười, Mary Lý thậm chí còn chọc: “Vang Vang, sao cứ thấy trai đẹp là em lại cảm thấy quen mắt thế?”
Viên Vang dừng một chút, cố gắng lục lọi trí nhớ hồi lâu, dường như đã nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi Giang Niên: “Niên Niên, chồng em có phải tốt nghiệp Thanh Hoa đúng không? Nếu chị nhớ không lầm, chồng em hồi cấp ba hẳn là học thần đúng không? Kiểu như là không học hành bao nhiêu nhưng thi vẫn luôn đứng đầu á.”
Giang Niên gật đầu.
Viên Vang vỗ tay một cái: “Nói gì nữa trời! Hồi học đại học tôi có xem qua video phỏng vấn của chồng Giang Niên rồi, khi ấy còn nằm trên hotsearch hồi lâu đó, không nghĩ đến thế mà là hai người.”
Thật là, mọi người nói xem, mấy năm trước ngậm một họng cẩu lương, mấy năm sau lại ngậm một họng cẩu lương tương tự, mẹ nó chứ khác gì phê cẩu lương không!
Nhưng mà có điều, càng ăn càng thấy ngon J
Mấy đồng nghiệp xung quanh sửng sốt, không ngờ Viên Vang thật sự biết chuyện này.
Đều quay qua hỏi: “Video nào á?”
Viên Vang lấy điện thoại ra lên weibo hồi lâu, sau đó vui mừng nói: “Đây nè! Chính nó!”
Giang Niên: “…..”
Đào gì đỉnh ghê vậy!
Bên này mọi người túm lại xem video, xem xong họ lại nhìn Giang Niên với ánh mắt càng thêm kỳ lạ.
Hơn nửa ngày, Mary Lý mới kết lại được một câu: “….. Niên Niên, hóa ra chồng em từ hồi đại học đã tuyệt như vậy rồi ha.”
Ngại quá, làm phiền rồi.
/ **************** /
Giang Niên làm ở công ty cũng đã ba năm, chức vị thăng tiến nhanh chóng, quả thực trở thành một huyền thoại nhỏ trong công ty rồi.
Dường như mỗi năm tuyển dụng nhân viên mới, điều có thể nghe được chuyện Giang Niên thăng chức nhanh chóng như thế nào, trước kia cái gì cô cũng không hiểu, viết kế hoạch phải sửa đi sửa lại rất nhiều lần, nay đã trở thành một người có thể dẫn dắt nhân viên mới, gọi “chị Niên Niên”.
Cấp trên hôm nay tìm Giang Niên nói về công việc, nhìn Giang Niên vẫn luôn thấy hài lòng.
“Được rồi, việc này giao cho cô tôi quả thực rất yên tâm.”
Giang Niên cười gật đầu, lúc cô chuẩn bị rời đi liền nghe giám đốc gọi lại.
Giang Niên lại ngồi xuống: “Còn có chuyện gì sao giám đốc?”
Cấp trên cười: “Công việc lần này cô nhất định phải cố gắng thật tốt đó biết không?”
Giang Niên bối rối gật đầu.
Cô làm việc trước giờ vẫn luôn nghiêm túc, chỉ cần động vào chuyện gì cô cũng đều rất nỗ lực, nhưng dựa theo tính cách của giám đốc, rất ít khi gọi ngược cô lại chỉ để cố ý dặn dò vậy thôi đâu
Thấy Giang Niên vẫn không hiểu, giám đốc nhàn nhạt dựa vào lưng ghế, chậm chạp giải thích: “Có chuyện này cô vẫn chưa biết, qua một thời gian nữa, tôi được điều về trụ sở chính.”
Giang Niên sửng sốt, kinh ngạc nói: “Thật sao?”
Rồi sau đó phản ứng nhanh chóng: “Chúc mừng giám đốc nha!”
Nếu được điều lên trụ sở chính, chắc chắn là được thăng chức rồi.
Giám đốc cũng không che giấu được ý cười, lại phất tay: “Có gì đầu mà chúc mừng, vợ con tôi còn ở đây, không biết còn bao lâu nữa mới về bên kia. Tôi chỉ muốn nói với cô, khi tôi rời đi, vị trí này sẽ trống.”
Giám đốc dừng lại, nhìn Giang Niên.
Giang Niên vốn là người thông minh, nói qua liền hiểu, cô mím môi, ánh mắt lộ ra tia vui mừng.
Giám đốc gật đầu: “Bên trên đối với cô rất hài lòng, hạng mục lần này giao cho cô, nếu cô hoàn thành tương đối xuất sắc thì vị trí này giao cho cô cũng không mấy bất ngờ. Vậy nên, nhất định phải cố gắng lên đó, Giang Niên.”
Giang Niên mơ mơ hồ hồ bước ra khỏi văn phòng cấp trên, khi về vị trí làm việc của mình, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng rồi mở word bắt đầu lên kế hoạch cho hạng mục lần này.
Bận rộn mãi đến khi tan làm, Giang Niên nhận được điện thoại của Lục Trạch, vui vẻ rời công ty.
Sau khi hào hứng kể chuyện hôm nay cho Lục Trạch, Giang Niên cong mắt cười: “Trạch ca, hôm nay anh nấu canh ăn mừng cho em đi! Hình như đã mấy ngày em không được ăn canh anh nấu rồi!”
Đối với yêu cầu của vợ mình, thê nô như Lục đại thiếu gia làm sao từ chối được?
Nghe vậy anh gật đầu đồng ý, sau dó lái xe đưa vợ về nhà.
Giang Niên rất thích canh Lục Trạch nấu, bây giờ cô đang vui vẻ đứng dựa vào bếp nhìn Lục Trạch đeo tạp dề bận rộn, thỉnh thoảng xoay người lấy gia vị hay gì đó, Lục Trạch sẽ hôn cô một cái.
Lục Trạch nhấc nắp nồi ngửi hương vị của canh, vừa lòng gật đầu, lúc chuẩn bị gọi Giang Niên lại nếm thử liền thấy Giang Niên mới vừa rồi còn cười đùa vui vẻ đột nhiên chau mày, sau đó bỗng dưng che miệng chạy vào phòng vệ sinh.
Lục Trạch, người không hề thay đổi sắc mặt kể cả khi đang làm một hạng mục lớn vậy mà lúc này mặt mày tái mét khi thấy Giang Niên gặp chuyện, anh ném nắp nồi qua bên vội chạy theo Giang Niên.
Vừa vào phòng tắm đã thấy Giang Niên nôn ói không ngừng, Lục Trạch đau lòng đi đến, vỗ vỗ lưng Giang Niên, sau đó lại đưa nước cho Giang Niên súc miệng.
Giang Niên sắc mặt tái nhợt, không đợi Lục Trạch hỏi, cô đã nói: “Trạch ca, không phải em ăn trúng thức ăn gì đâu.”
Lục Trạch lại cau mày.
“Có lẽ ….. em mang thai rồi.”
Vừa dứt lời, Giang Niên liền thấy Lục Trạch ngạc nhiên mở to hai mắt, bộ dáng không thể tin được, sau đó là trạng thái vui mừng không kìm nén được của anh.
“Thật, thật sao?”
Giang Niên lắc đâu: “Em cũng không rõ lắm, nhưng đúng là gần đây em có chút không thoái mái, thích ngủ hơn, vả lại kinh nguyệt cũng đến chậm.”
“Không được.” Lục Trạch càng nhíu mày chặt hơn, anh giúp Giang Niên đứng lên, “Tốt hơn hết là nên đi khám. Đi thôi, bây giờ anh đưa em đi khám, nếu thật sự mang thai thì phải chuẩn bị dưỡng thai thật tốt, còn nếu không phải mang thai thì kiểm tra xem có bệnh gì không.”
Một giờ sau, Giang Niên thành công nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Lục Trạch.
Quả thật không dễ dàng chút nào.
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy biểu tình này của Lục Trạch đâu!
Anh gần như run rẩy ôm lấy Giang Niên: “Niên Niên, anh thật sự rất muốn … trở thành ba?”
Giang Niên mỉm cười gật đầu.
Kết quả đúng như những gì cô mong đợi.
Giang Niên cũng cảm thấy rất thần kỳ, cô nhịn không được sờ bụng mình một chút, nơi đó đang có một sinh mệnh nhỏ dần lớn lên.
Lục Trạch thật sự vui mừng đến mức không biết nói gì cho phải.
Trước đây anh cũng không cảm thấy mình muốn có con lắm, bởi vì anh cảm thấy có Giang Niên đủ rồi.
Nhưng hiện tại vợ anh đã mang thai, lúc này anh mới cảm nhận được cảm giác vui sướng chưa từng có trước đây. Đứa trẻ này là kết tinh tình yêu của anh và Giang Niên.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại, gọi về báo tin cho ba mẹ hai bên.
….. Sau đó, Giang Niên cảm nhận được địa vị của cô trong nhà nhanh chóng tăng lên kể từ sau khi thi đại học.
Cô được đối xử như nữ vương vậy.
Ba mẹ hai bên vốn dĩ vẫn luôn nuông chiều cô, nay lại chiều chuộng cô lên tận trời xanh luôn rồi.
Cũng không cho Giang Niên làm việc nhà (tuy rằng bình thường cô cũng không làm bao nhiêu), tìm cách bổ sung dinh dưỡng cho cô mỗi ngày, sợ cô ăn không ngon.
Lục Trạch thậm chí còn chiều cô hơn, trước kia coi vợ như bảo bối, nay anh đã trở thành thê nô chân chính.
Kỳ Thư Nam, Thi Lam và mọi người cũng thay phiên thăm hỏi, ai cũng muốn trở thành mẹ đỡ đầu,
Lúc đến thăm còn mang theo rất nhiều đồ dùng cho trẻ em.
Giang Niên dở khóc dở cười, ngày dự sinh của cô còn lâu như vậy, bọn họ đem giày trượt qua làm gì?!
Nhưng Giang Niên cũng hiểu, này chẳng qua là vì bọn họ thật sự quan tâm đến cô, cũng quan tâm đến đứa nhỏ.
Kỳ Thư Nam và Khương Thi Lam vây quanh Giang Niên nói chuyện, thấy ly nước của Giang Niên cạn đáy cũng không thể Giang Niên di chuyển, chủ động lấy nước cho Giang Niên.
Giang Niên cười cười, xoa bụng mình một chút, thấp giọng nói với bảo bối nhỏ đang dần lớn lên: “Con xem, có rất nhiều người yêu mến con đó nha.”
Thật tốt.
Ba mẹ hai bên cũng cởi mở, biết Giang Niên có chính kiến riêng, cũng hiểu đúng mực, không bắt ép cô nghỉ việc ở nhà.
Mà Giang Niên khi đến văn phòng quản lý cũng giải thích tình hình một chút sau khi phát hiện mang thai.
“Giám đốc, ngài yên tâm, tôi tuy rằng mang thai nhưng vẫn sẽ cố gắng hoàn thành dự án này. Còn về phần thăng chức …..” Giang Niên mỉm cười, “Nếu có thể thăng chức, đó là niềm vinh dự của tôi, nhưng nếu bởi vi mang thai mà mất cơ hội, tôi có thể hiểu được, chỉ là có chút phụ lòng ngài bồi dưỡng tôi lâu nay rồi.”
Cô từ trước đến nay đều hiểu rất rõ, có nhiều chuyện không thể cưỡng cầu.
Nếu thật sự bởi vì mang thai mà bỏ lỡ cô hội thăng chức, cô bằng lòng chấp nhận.
Bởi vì …..
Cô thật sự rất thích thiên thần nhỏ chưa chào đời này, tương lai sau này, đứa trẻ sẽ mềm mại gọi cô là ‘mẹ’