Editor: Boomtini
Nhưng mà khen thì khen, ngày đó sau khi ăn cơm tối xong thì hai vợ chồng về nhà, Giang Niên vốn muốn kéo Lục Trạch cùng nhau xem TV
Ai ngờ đâu …..
Vẫn không tránh khỏi một hồi lăn lộn.
Giang Niên mỗi khi nhớ lại không khỏi cảm thấy chính mình rất oan uổng.
Vốn dĩ cô kéo Lục Trạch đến ngồi trước màn hình coi một bộ phim gần đây rất nổi tiếng.
Cô nằm gọn trong vòng tay của Lục Trạch, chăm chú xem phim với bộ dáng lười biếng vô cùng.
Kết quả xem một hồi, Giang Niên bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó, trước hết, cô nói với Lục Trạch về việc cuối tuần này về nhà họ Lục, sáng đó cùng mẹ Lục đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu lẩu, Lục Trạch vui vẻ đáp ứng, lại nhớ đến sáng hôm nay chị Lý bỗng dưng cười mình một phen.
Giang Niên càng nghĩ càng cảm thấy mình đáng thương, sau đó kể lại chuyện này cho Lục Trạch, còn không quên hỏi Lục Trạch một câu: “Trạch ca, anh nói xem, có phải chị Lý cười em không hiểu chuyện không?”
….. Lại sau đó, khi Giang Niên vừa quay lại thì thấy đôi mắt sâu thẳm của Lục Trạch đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình.
Cô không khỏi run rẩy một phen.
Lục Trạch trong lòng oán hận tận trời.
Bạn nói xem, rõ ràng Giang Niên đã là vợ của anh rồi, sao lại có người vẫn còn nhớ thương cô ấy vậy?
Chậc, thật là không khiến người ta yên tâm chút nào.
Đến cuối cùng thì một bụng oán khí này, đương nhiên …..
Phát tiết hết lên vợ mình rồi.
Giang Niên : “…..”
Đệch!!!!
Lúc cô thức dậy vào sáng hôm sau cảm thấy eo mình đau như sắp gãy đến nơi rồi.
Lục Trạch quả nhiên là một tên cầm thú mà!
Vậy nên lúc Lục Trạch lái xe chở cô đến công ty, mặc kệ Lục Trạch cùng cô nói chuyện như thế nào đi chăng nữa, Giang Niên đều ngó lơ, không nói với anh một lời nào.
Lục Trạch cẩn thận cười cười làm lành: “Vợ ơi, anh sai rồi, về sau anh không dám nữa mà.”
Giang Niên cố bình tĩnh, cuối cùng cũng nhịn được: “Lần trước anh cũng nói vậy đó!”
Lục Trạch: “…..”
Lục Trạch, một người có khả năng tranh biện cực tốt, ở công ty đánh đâu thắng đó, năng lực bất khả chiến bại ở công ty không ai không công nhận, thế nhưng anh chợt nhận ra rằng khi ở trước vợ mình, anh chẳng là gì cả.
Thật sự, cái gì cũng không phải.
Trong lòng thầm thở dài, Lục Trạch cảm thấy chính mình cũng không dễ dàng gì.
Đối với người mình đã thích nhiều năm như vậy, lại mới được khai trai. Hơ, Lục Trạch đương nhiên không thể khống chế được chính mình rồi.
Đương nhiên, anh chủ yếu cảm thấy cũng không cần khống chế gì cả.
Đùa sao, đây là vợ anh kia mà!
Vợ anh, quang minh chính đại!
(việc chuyển đối thân phận rất quan trọng)
Nhưng mà vợ giận thì phải dỗ dành.
Nhân lúc đèn đỏ, Lục Trạch dừng xe khom lưng sang chỗ Giang Niên, thấp giọng thì thầm: “Niên Niên ngoan, đừng giận nữa mà, về nhà em muốn đánh anh như thế nào cũng được, được không? Nếu không bây giờ em cắn anh một cái cho đỡ giận, được không? Đừng giận nữa mà, tức giận không tốt cho sức khỏe đâu.”
Giang Niên dẫu môi, quay sang liếc mắt nhìn Lục Trạch một cái.
Được rồi, vợ đã quay sang nhìn mình là một thành công rất lớn rồi, Lục Trạch không ngừng cố gắng.
Anh tiếp tục dỗ dành: “Anh sai rồi, về sau khi nào em nói mệt mỏi, anh liền dừng lại mà, được không?”
Giang Niên hoài nghi: “Thật sao?”
Lục Trạch gần như giơ tay thề với trời: “Thật!”
Giang Niên suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên có gì đó đảm bảo thì hơn.
Hai mắt cô sáng lên, mỉm cười nói với Lục Trạch: “Vậy thì tối nay anh phải kí vào cam kết cho em, như vậy em mới yên tâm.”
Đèn xanh sáng.
Lục Trạch vừa khởi động xe, vừa liếc mắt nhìn cô vợ nhỏ nhà mình.
Bạn nói xem, sao anh lại cưới một cô gái nhỏ tinh quái như vậy về nhà để tra tấn mình chi vậy? Nhưng lạ thay, anh vẫn vui vẻ chịu đựng, thậm chí còn cảm thấy rất ngọt ngào, con người này cũng quá mức kì lạ rồi.
Vậy nên, lúc gần tới giờ tan tầm, Mary Lý cầm một cốc cà phê đi ngang qua bàn làm việc của Giang Niên, vô tình nhìn vào màn hình máy tính của Giang Niên thì thấy Giang Niên đang soạn một số điều khoản của cam kết gì đó.
Mary Lý cũng không để ý nhiều, thuận miệng hỏi một câu: “Niên Niên đang viết điều khoản hợp đồng gì sao?”
Vừa dứt lời thì thấy hai tai Giang Niên đỏ lên, động tác gõ chữ lập tức dừng lại, nhanh chóng nhấn window + D chuyển về màn hình chính.
Quay lại thấy Mary Lý, cô cẩn thận nói: “Không có gì đâu chị ….. chỉ là mấy cái điều khoản lung tung thôi.”
Mary Lý vốn dĩ cũng không để ý bao nhiêu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Niên bỗng dưng có chút hứng thú.
“Không phải em viết cái gì kì quái đó chứ?”
Giang Niên lại xua xua tay: “Không có không có, sao có thể chứ?”
Mary Lý nhướng mày, rõ ràng là không tin, nhưng cô ấy cũng không tiếp tục trêu chọc Giang Niên, liền bưng ly cà phê về chỗ làm việc.
Giang Niên thở dài một hơi.
Dọa chết bổn cung rồi !
Cô nhớ lại nội dung của điều khoản mà mình viết lúc nãy, nếu để Mary Lý thấy được chắc về sau cô không dám làm người nữa đâu, huhuhu.
Thật tức giận gửi tin nhắn đến ai kia.
[ sao trời: Đều tại anh hết đó!]
Chắc Lục Trạch bên kia đang bận, một lát sau mới trả lời tin nhắn của Giang Niên.
Là một tấm hình.
Giang Niên không mấy để ý mở khóa face id, sau đó nhấn vào hình ảnh để xem rõ hơn.
….. Là ảnh chụp màn hình lịch sử tin nhắn của hai người bọn họ.
Lục Trạch đã tìm kiếm dòng ‘Đều tại anh hết đó’ trong lịch sử nhắn tin của hai người họ, sau đó thì như thế nào cũng biết rồi, một loạt tin nhắn chỉ có dòng đó thôi.
Bình thường đều là Giang Niên không đầu không đuôi tự dưng gửi đến tin nhắn ‘Đều tại anh hết đó’, sự tình như nào cũng không biết.
Tuy rằng Giang Niên có trí nhớ tốt, nhưng cô không thể nhớ được cô đã nói cái gì tiếp theo sau khi gửi đến dòng tin nhắn ‘Đều tại anh hết đó’ kia nữa.
Dù sao mỗi lần cô tức giận với Lục Trạch như vậy, Lục Trạch cũng không hỏi lý do gì, đều trả lời cô rằng —–
“Ừ, đều tại anh.”
….. Tuy rằng phần lớn mấy chuyện kia một chút liên quan đến Lục đại thiếu gia cũng không có.
Giang Niên không khỏi đỏ mặt.
Lúc Giang Niên xấu hổ, liền thấy Lục Trạch tiếp một tin nhắn nữa.
[ mãn nhãn sao trời: Thê nô Lục Trạch đến đây, không sao cả, đều tại anh hết. Cô vợ nhỏ của anh muốn anh chuộc lỗi như thế nào đây? Nhà G mới ra một mẫu túi mới anh thấy đẹp lắm, nó có thể khiến vợ anh nguôi giận không?]
[ mãn nhãn sao trời: Nếu không thì, hai cái? Hay ba cái?]
Giang Niên: “…..”
Nhìn xem nhìn xem, nhìn cách Lục Trạch nói chuyện xem, này không phải khiến cô càng thêm xấu hổ sao?
Sau đó cô nhấn vào hình ảnh chiếc túi mới Lục Trạch gửi qua, Giang Niên không khỏi cảm thán trong lòng.
Thật sự là đẹp lắm luôn á …..
Buổi tối Lục Trạch đến đón Giang Niên tan làm đi ăn cơm tối như thường lệ, nhưng không đến nhà hàng trước mà lại chở cô đến trung tâm mua sắm lớn gần công ty.
Giang Niên có chút khó hiểu: “Mình đến trung tâm mua sắm làm gì vậy anh?”
Lục Trạch giúp cô tháo đai an toàn, sau đó hôn lên môi cô: “Hôm nay bên đối tác đã hoàn tất thanh toán cho dự án lần trước, anh đưa vợ anh đi mua mỹ phẩm, em thích cái nào anh mua cái đó cho em.”
Giang Niên đè nén lại xúc động trong lòng, xua tay: “Mỹ phẩm của em nhiều đến mức phòng thay đồ không chứa đủ nữa rồi, em không mua nữa đâu.”
Lục Trạch sờ cằm suy tư một chút: “Ồ, có vẻ như vợ anh cảm thấy phòng thay đồ quá nhỏ phải không?”
“…..”
Dù bao nhiều năm trôi qua đi nữa thì khả năng xuyên tạc lời nói của người ta của Lục đại thiếu gia vẫn luôn đỉnh cao như vậy.
Nắm tay Giang Niên bước vào trung tâm thương mai, Lục đại thiếu gia cảm thấy thỏa mãn trong lòng vô cùng.
Từ trước đến nay anh kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa, anh cũng sẵn sàng chi tiền mua mọi thứ cho Giang Niên.
Anh cảm thấy rất hạnh phúc khi tiêu tiền cho vợ mình
Phụ nữ ấy à, ngoài mặt thì nói mỹ phẩm đã nhiều đến mức không chứa nổi nữa, nhưng khi nào nhìn thấy phấn má son môi cũng không thể kìm lại được tâm trạng phấn khích trong lòng, đều muốn thử lên mặt như thế nào.
Hơn nữa, từ trước đến nay Giang Niên vẫn luôn không đủ kiên định, cô căn bản không thể nào chống lại được viên đạn bọc đường của Lục Trạch.
Giang Niên thử một thỏi son, Lục Trạch nhấp môi: “Ừ, màu này đẹp nè, hợp với em lắm, mua đi.”
Giang Niên thử một loại tinh dầu: “Ừ, loại tinh chất này có vẻ dễ chịu với da em đó, mua đi.”
Giang Niên thử một hộp phấn mắt: “Ừ, cái này khiến vợ anh đẹp quá, mua đi.”
Nhân viên đứng một bên xem cũng ngây người.
Rồi rốt cuộc ai mới là nhân viên bán hàng vậy?
Nhân viên đứng bên cạnh cái gì cũng chưa kịp nói, liền thấy người đàn ông siêu đẹp trai mặc áo mơ mi trắng này liên tục cầm sản phẩm lên cho cô gái bên cạnh thử.
Sau khi thử một lần đã hài lòng, rồi mua luôn.
Ngay cả cô gái bên cạnh anh còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã xách túi lớn túi nhỏ trên tay.
Đi hết quầy này đến quầy khác, người đàn ông đẹp trai kia mới vừa lòng dẫn cô gái rời đi.
Mấy nhân viên nhìn nhau, không khỏi sốc một hồi.
“Ê trời, cô gái xinh đẹp kia quá hạnh phúc luôn đó ….. Là bạn trai sao? Sao tìm được người bạn trai tốt vậy chứ? Vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, lại còn đối xử rất tốt với bạn gái nữa chứ.”
Một nhân viên khác lắc đầu: “Không phải ban gái đâu, mọi người không để ý đến nhẫn kim cương trên tay họ sao? Kết hôn rồi đó. Chậc, không biết vì sao tôi thấy chua quá đi.”
Mãi đến khi Giang Niên rời khỏi trung tâm thương mại cùng với Lục Trạch, lý trí của cô mới dần phục hồi.
Nhìn túi lớn túi nhỏ nhiều đến mức gần như Lục Trạch xách không xuể, Giang Niên mới kéo góc áo Lục Trạch: “Trạch ca, sao chúng ta lại mua nhiều dữ vậy.”
Cô cũng không thiếu tiền, nhưng mà không cần lãng phí như vậy đâu!
Lục Trạch cất đồ lên xe, sau đó thắt dây an toàn cho vợ: “Không nhiều lắm, chỉ cần em thích là được.”
Giang Niên mím môi.
Trong bữa ăn, Giang Niên nghĩ đến đống túi lớn túi nhỏ vừa rồi, lại nghĩ đến chiếc túi mà hôm nay Lục Trạch nói qua với cô, không biết tại sao, cô không thể nào hạ quyết tâm đưa cam kết đã sửa đi sửa lại ổn thỏa cho Lục Trạch ký.
….. Nghe qua có vẻ như lập trường của cô lại không kiên định nữa rồi.
Nhưng Lục Trạch đã đối xử với cô như vậy, cô lại còn muốn lấy ra cam kết bắt anh ký, cái này có phải không có tình người lắm không?
Giang Niên vừa ăn cơm vừa suy nghĩ.
Lục Trạch người ta lại hào phóng vô cùng, còn chủ động hỏi: “À đúng rồi Niên Niên, sáng hôm nay không phải em nói muốn anh ký vào cam kết gì đó sao? Em viết điều khoản xong hết chưa?”
Giang Niên do dự: “À ….. Không ấy quên cái đó đi, em tin anh.”
Lục Trạch nhướng mày: “Thật sao?”
Càng thấy Lục Trạch như vậy, lập trường của Giang Niên càng không vững chắc: “….. Thật mà.”
Lục Trạch không khỏi cười thầm trong lòng.
Anh xoa xoa mái tóc của Giang Niên: “Ngày mai cuối tuần, có về nhà ăn cơm không?”
Giang Niên gật đầu: “Ừm, mẹ nói em trưa mai đi dã ngoại.”
Hai người cười cười nói nói dời chủ để ‘cam kết’ đi chỗ khác.
Giang Niên không khỏi nghĩ lại bản thân mình, xem ra sáng nay cô thật sự hẹp hòi.
Trạch ca đã nói về sau sẽ không lăn lộn quá nhiều với cô rồi, cô còn không chịu tin tưởng, một hai đòi anh ký vào cam kết mới chịu.
Giang Niên yên lặng kết thúc suy nghĩ trong lòng, đã sớm quên mất vì sao sáng nay lại nổi giận với Lục Trạch, lại vui vui vẻ vẻ hàn huyên với Lục Trạch những chuyện thú vị xảy ra ngày hôm nay.
Vốn dĩ hôm nay rất vui vẻ, thậm chí Giang Niên còn cảm thấy hơi xấu hổ với Lục Trạch.
Mãi đến khi …..
Tối hôm đó.
Nghĩ đến việc sáng mai không cần dậy sớm đi làm, Lục Trạch đêm nay thật sự một chút kiềm chế cũng không có.
Cổ họng Giang Niên đã sớm trở nên khàn đặc, trong lòng không khỏi gào thét —–
Con mẹ nó chứ!
Xấu hổ cái quỷ gì, sáng mai cô không đem cam kết ra cho Lục Trạch ký thì cô không mang họ Giang!