Editor: Boomtini
Ngoài dự kiến của Giang Niên chính là sau khi giám đốc trình bày với cấp trên về việc cô mang thai cũng không làm gián đoạn quá trình thăng chức của cô.
Giang Niên cũng không quá rõ ràng nguyên nhân của việc này, ngày nào đi làm cô cũng nghiêm túc lên kế hoạch thực hiện hạng mục, tan tầm thì dưỡng thai thật tốt, cơm bưng nước rót đều có chồng lo, quả thực cũng không có gì phiền lòng.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là cô cũng không có phản ứng thai nghén quá nhiều, trừ bỏ giai đoạn mới vừa mang thai kia thì phản ứng cũng không tính là lớn, thậm chí sau ba tháng đầu, dường như cô cũng không còn biểu hiện ốm nghén nữa.
Ngoại trừ việc phải chăm chút dạ dày một chút thì Giang Niên cảm thấy không có cái gì phải khó chịu cả.
Nhưng là …..
Thê nô Lục Trạch vẫn cứ phải cực kỳ cẩn thận.
Đến hẹn thì dẫn Giang Niên đi khám, kiểm tra xem vị trí thai nhi có bình thường không, sách về cách chăm sóc phụ nữ mang thai cứ một chồng lại thêm một chồng, Giang Niên chỉ mới nhíu mày thôi đã khiến Lục Trạch hoảng sợ vô cùng.
Ngay cả Hạ Gia Dương cũng than vãn với Giang Niên: “Tôi phục rồi đó Giang Niên, A Trạch hồi thi đại học cũng không xem nhiều sách như vậy đâu nhỉ?”
Giang Niên bật cười.
Hạng mục mà Giang Niên phụ trách cũng đã hoàn thành trước khi bụng cô hoàn toàn to hẳn, di chuyển không thuận tiện. Hơn nữa kết quả đạt được rất tốt, giám đốc trực tiếp nói với cô rằng cấp trên rất hài lòng với năng lực của cô.
Sau khi kết thúc hạng mục, quá trình thăng chức của Giang Niên cũng gần như xong.
Ngay cả Mary Lý cũng cười đùa với cô: “Niên Niên, em là người đầu tiên hoàn thành xong hạng mục trước khi nghỉ sinh mà chị gặp đó, đã vậy còn thăng chức ngay khi đi làm lại sau thời gian nghỉ sinh nữa.”
Người có năng lực tốt quả nhiên rất khác biệt.
Giang Niên cũng không khỏi mỉm cười, kết quả tốt như vậy thực sự cô chưa từng nghĩ đến.
/ ************************ /
Vào ngày 15 tháng 10, bạn nhỏ Lục Ngộ đã chào đời dưới sự đấu tranh của mẹ và những giọt nước mắt rưng rưng của ba, bạn nhỏ đã cất tiếng khóc nỉ non đến với thế giới này.
Tên là do ba cậu nhóc đặt.
Bạn nhỏ Lục Ngộ vừa sinh ra đã có một đám cha mẹ nuôi, còn nhận được rất nhiều quà tặng.
Lúc mới sinh ra có chút nhăn nheo, nhưng nhờ gen di truyền quá mạnh của ba mẹ, bạn nhỏ Lục Ngộ sau ba tháng trông kháu khỉnh vô cùng.
Bạn nhỏ như đẹp như tượng tạc, gương mặt phấn nộn, ai gặp qua cũng bị sự đáng yêu này làm cho tan chảy, cứ muốn ôm mãi không muốn buông tay.
Hơn nữa, bạn nhỏ Lục Ngộ cũng không thích khóc nháo như những đứa trẻ khác, được ai ôm vào lòng cũng vui vẻ, bị trêu ghẹo một chút thì nở nụ cười dễ thương giống mẹ.
Kỳ Thư Nam và Khương Thi Lam rất thích Lục Ngộ, cứ cách hai ba ngày lại đến nhà Giang Niên một lần
Ngay cả bọn Hạ Gia Dương và Tạ Minh thoạt nhìn cũng không phải thuộc dạng thích trẻ con cho lắm nhưng cũng thường sang nhà cô chơi với Lục Ngộ.
Chỉ là những người này còn chưa đủ, Giang Niên thậm chí còn sốc hơn chính là kể từ khi sinh con, Từ Lâm Thanh và Thời Thần đến nhà bọn họ thường xuyên hơn.
Giang Niên thật ra vẫn thường lui tới với bọn họ, hơn nữa quan hệ của cô với Thời Thần hiện tại cũng rất tốt, nhưng mỗi lần nhìn thấy Từ Lâm Thanh vẫn ngoan ngoan gọi một tiếng ‘học trưởng Từ Lâm Thanh’
….. Thật sự là hình tượng cao lãnh chi hoa của Từ Lâm Thanh trong lòng cô từ những năm cấp ba không thể nào thay đổi được.
Đương nhiên, hiện tại Từ Lâm Thanh vẫn mang dáng vẻ cao lãnh chi hoa như trước, cũng chỉ có mỗi khi ở cùng Thời Thần mới cười nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng nói thêm vài câu.
Cho nên mỗi khi nhìn thấy Từ Lâm Thanh mang bộ dáng cao lãnh chi hoa ôm Lục Ngộ nhà cô chọc ghẹo, Giang Niên …..
Có hơi không quen lắm.
Lục Ngộ một tuổi biết đi, một tuổi rưỡi biết nói bập bẹ vài từ, càng khiến người người yêu thích cậu nhóc hơn.
Hơn nữa, Giang Niên đã sớm phát hiện nhóc con nhà mình thật sự rất thông minh, ngày nào cũng chớp chớp đôi mắt to tròn, cùng người lớn nói chuyện thì làm bộ chững chạc, nhưng cả người lại đáng yêu vô cùng, ai nấy đều thích.
Khương Thi Lam đem nho Lục Ngộ thích đến, Lục Ngộ liền ôm chân Thi Lam, giọng nói trẻ con mềm mại rất đáng yêu: “Cảm ơn dì ạ! Ngộ Ngộc thích dì nhất đó!”
Khương Thi Lam tim đã chảy thành nước, vội ngồi xồm xuống cùng Lục Ngộ chuyện: “Thích dì nhất sao?”
Bạn nhỏ Lục Ngộ học bộ dáng nghiêng đầu của mẹ, suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu, bộ dáng như đã quyết định xong chuyện gì lớn lao lắm vậy: “Không được, Ngộ Ngộ không thể nói dối. Ngộ Ngộ thích mẹ nhất, nhưng Ngộ Ngộ vẫn muốn cảm ơn dì vì đã mang nho đến cho con.”
Khương Thi Lam quả thực sắp bị sự dễ thương của Lục Ngộ hành chịu không nổi.
Mọi người nói xem, sao khuê mật của cô may mắn vậy nhỉ, cưới được người chồng tuyệt đỉnh thì đã đành, sao lại có thể sinh được cậu nhóc đáng yêu vậy chứ?
Khương Thi Lam không nhịn được bế Lục Ngộ lên, sau đó dùng sức hôn thật kêu lên má cậu nhóc, nhưng vẫn cố tình ra vẻ nghiêm túc: “Dì buồn lắm đó, dì đối với Ngộ Ngộ tốt như vậy nhưng mà Ngộ Ngộ lại không thích dì nhất.”
Giờ thì hay rồi, Lục Ngộ đã nhíu đôi mày nhỏ lại.
Khương Thi Lam không thể chịu được khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, lúc cô đang định dỗ dành Lục Ngộ thì thấy cậu nhóc đem bàn tay nhỏ mủm mỉm đặt lên tay cô, nhẹ nhàng vỗ vài cái, sau đó nghiêm túc nói: “Dì ơi, dì đừng buồn, Ngộ Ngộ có thể thích dì thêm một chút mà!”
Trời đất ơi!
Khương Thi Lam khoa trương ôm ngực.
Đứa nhỏ đáng yêu như vậy ai mà chịu cho nổi hả trời?! Ai?!
Cô thực sự sắp bị sự đáng yêu này đánh ngã xuống đất rồi …..
Rốt cuộc cô cũng không nhịn được, bế Lục Ngộ lên hôn vài cái lên má cậu nhóc rồi mới chịu bỏ qua.
Lúc Tạ Minh bước vào vừa lúc nhìn thấy bộ dáng Khương Thi Lam đang hôn Lục Ngộ, cười nhạo một tiếng: “Khương Thi Lam, cậu sao đấy, sao ngày nào cũng chiếm tiện nghi cháu trai của tôi là thế nào đây?”
Nói xong cũng ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay: “Ngộ Ngộ ngoan, đến chỗ của chú này, cho chú ôm con một cái nào.”
….. Dù sao thì khi Lục Trạch từ siêu thị về đã thấy có một đám người chen chúc trong phòng khách nhà mình rồi.
Anh thấy trong người không ổn lắm.
Trước kia không nghĩ nhiều lắm, cảm thấy Khương Thi Lam và Kỳ Thư Nam tuy rằng rất dính Giang Niên nhưng luôn biết cách chừa khoảng cho thế giới hai người bọn họ.
Nhưng từ khi Lục Ngộ sinh ra …..
Lục Trạch có chút không kiên nhẫn đặt đồ ăn mua về xuống sàn, chất vấn: “Không phải chứ Tạ Minh, sao cậu ngày nào cũng chạy đến nhà tôi vậy?”
Đương nhiên, dù có không kiên nhẫn đến đâu Lục Trạch cũng sẽ không bao giờ nói điều này với Khương Thi Lam và Kỳ Thư Nam.
….. Lỡ sau này họ đi cáo trạng với vợ anh thì anh biết làm sao bây giờ?
Lục Trạch thời thời khắc khắc đều muốn hình tượng của mình phải đẹp nhất trong lòng vợ.
Tạ Minh hiển nhiên đã quen với việc mình đứng cuối trong chuỗi thức ăn, thoải mái ôm Lục Ngộ ngồi chơi trên sô pha, không quên cùng Kỳ Thư Nam tranh đoạt: “Không! Tôi vất vả lắm mới được ôm Ngộ Ngộ, để tôi ôm cháu tôi chút đã, chuyện gì lát nói sau đi.”
….. Một chút cũng không đem Lục Trạch để vào mắt.
Ngay khi Lục Trạch sắp xỉu vì tức liền thấy Giang Niên cầm bình sữa từ bếp đi ra.
Giang Niên sáng mắt lên khi nhìn thấy Lục Trạch: “Trạch ca, anh về rồi à?”
Lục Trạch vừa rồi còn cảm thấy rất cáu kỉnh, nhưng ngay khi vừa thấy vợ mình thì tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.
Nhanh chóng đi tới ôm Giang Niên vào lòng, Lục Trạch vùi đầu vào cổ Giang Niên, dùng sức ngửi ngửi hương vị trên người Giang Niên, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Giang Niên cười đến cong đôi mắt, để mặc cho Lục Trạch ôm một hồi mới tránh khỏi vòng tay anh, nhẹ nhàng gọi Lục Ngộ: “Ngộ Ngộ, đến đây uống sữa nào.”
Lục Ngộ không khóc không nháo, ai cùng cậu chơi cậu đều vui vẻ với mọi người, nhưng là …..
Vừa nghe mẹ gọi cậu, Lục Ngộ mau chóng quên mất Tạ Minh đang nâng cậu lên cao, đôi mắt từ một khuôn Giang Niên đúc ra nhanh chóng sáng lên, giãy giụa một hồi đi xuống, sau đó lạch bạch chạy đến trước mặt Giang Niên, dùng giọng nói mềm mại của trẻ con làm nũng với mẹ: “Ngộ Ngộ muốn mẹ ôm!”
Giang Niên ngồi xổm xuống đưa sữa cho Lục Ngộ, sau đó ôm Lục Ngộ lên.
Lục Trạch nhíu mày: “Niên Niên, em đừng chiều con quá. Lục Ngộ bây giờ đã nặng hơn rồi, ngày nào cũng đòi em ôm, như vậy em sẽ rất mệt đó.”
Lục Ngộ chớp chớp mắt nhìn ba, sau đó lại nhìn mẹ.
Cậu nhóc có thể nghe hiểu người lớn nói chuyện, tuy rằng cậu thích hương vị trên người mẹ, nhưng lời ba nói cũng rất có lý …..
Mẹ kiếm tiền nuôi cậu vốn dĩ đã rất mệt mỏi, bản thân cậu không thể tùy hứng đòi mẹ ôm hoài vậy được.
Hơn nữa ba nói cũng không sai, gần đây hình như cậu béo hơn so với trước kia một chút rồi.
Lục Ngộ hiểu chuyện nhanh chóng rõ ràng mọi chuyện, sau đó ngoan ngoãn nói với Giang Niên: “Mẹ ơi, con muốn ngồi trên sô pha uống sữa.”
Giang Niên chỉ cảm thấy mình thực sự quá may mắn khi có được đứa nhỏ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy.
Đặt Lục Ngộ xuống, Lục Ngộ lại không trực tiếp chạy đến sô pha mà là đi phía sau Giang Niên.
Nhưng người khác nhìn mãi cũng thành quen.
Giang Niên không ở đó thì còn ổn, Lục Ngộ tính tình rất tốt, mặc kệ ai chơi cùng cậu bé đều rất vui vẻ. Ngay cả khi không có ai chơi cùng, Lục Ngộ cũng có thể tự chơi xếp hình, đào cát, một mình vui vui vẻ vẻ.
Nhưng một khi Giang Niên xuất hiện …..
Ánh mắt của Lục Ngộ gần như chỉ nhìn theo Giang Niên, giống như cái đuôi nhỏ, Giang Niên đi đâu thì cậu đi theo đó.
Lục Trạch hơi cúi người bế Lục Ngộ lên, đặt cậu ngồi trên sô pha.
Lục Ngộ bĩu môi không vui: “Ngộ Ngộ muốn chơi với mẹ!”
Lục Trạch vỗ nhẹ con trai: “Con ngoan ngoãn uống sữa, ba cùng mẹ phải nấu cơm, cô chú ở đây sẽ chơi với con, nghe không?”
Lục Ngộ vẫn không vui lắm.
Giang Niên ló đầu ra khỏi bếp: “Ngộ Ngộ, hôm nay mẹ làm món cá con thích nè.”
Vừa nghe thấy giọng nói của mẹ, giọng nói cậu thích nhất, Lục Ngộ lập tức cảm thấy vui vẻ: “Dạ, Ngộ Ngộ ngoan ngoãn uống sữa, mẹ vất vả rồi ạ!”
Giang Niên lúc này mới mỉm cười trở lại phòng bếp.
Lục Trạch cũng lắc đầu, mang theo đồ ăn mình mua về theo sau.
Khương Thi Lam và Kỳ Thư Nam nhìn nhau, cảm xúc lẫn lộn.
Sau đó lại sôi nổi trêu chọc Lục Ngộ: “Ngộ Ngộ, về sau lớn lên con muốn làm cái gì?”
Lục Ngộ ôm bình sữa uống đến hăng say, nghe được câu hỏi của dì lại nghiêng nghiêng đầu.
Muốn làm cái gì?
“À, Ngộ Ngộ muốn trở thành một người ôn nhu như mẹ.” Lục Ngộ chỉ suy nghĩ một giây rồi trả lời.
Không đợi bọn Khương Thi Lam bật cười, Lục Ngộ lại bổ sung thêm một câu: “Tốt nhất là có thể đẹp trai như ba nữa ạ”
Kỳ Thư Nam nhịn không được bật cười, sau đó lại bế Lục Ngộ lên hôn một cái rồi lại để cậu nhóc nghiêm túc uống sữa.
Cũng không quên thấp giọng nói chuyện với Khương Thi Lam: “Này, nếu thật sự đẹp trai như Trạch ca, ôn nhu như Giang Niên, lại còn thông mình hiểu chuyện như vậy …..”
Khương Thi Lam gật đầu: “Mình đã bắt đầu ganh tỵ với cô gái Lục Ngộ sẽ thích sau này rồi đó.”
Gen mạnh mẽ đáng sợ thật đó?
Tạ Minh lại lần nữa cười nhạo: “Các cậu cũng đừng xấu hổ phát hoa si với cháu tôi vậy chứ.”
….. ừm, nói xong thì bị đánh hội đồng tơi tả.
Lục Ngộ không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng thấy đám người Khương Thi Lam thỉnh thoảng nhìn qua, cậu liền ngoan ngoãn mỉm cười.
Sau đó trong đầu nhỏ của cậu tất cả đều là —–
Cậu rất thích sữa bột mẹ pha, đó là đồ uống ngon nhất trên đời!