Chàng Vệ Sĩ Si Tình Và Cô Chủ Nhỏ Ngây Thơ

Chương 38



30 phút sau, Hạ Thiên Nam nhìn đồng hồ trên tay, lại nhìn cô.

- Chị về phòng nghỉ đi!

Nguyễn Thanh Nhi nhìn cậu, Hạ Thiên Nam gật đầu.

- Vậy nếu có chuyện gì thì gọi tôi!

Người con trai lắc đầu.

- Chị nên ngủ một giấc thật sâu đến khi trời sáng. Chiều ngày mai chị trực thay em!

Nguyễn Thanh Nhi gật đầu, đứng lên trở về phòng làm việc của mình.

Vừa vào tới phòng, cô treo chiếc áo blouse trên móc treo, Nguyễn Thanh Nhi bước tới nằm xuống ghế sofa.

Hạ Thiên Nam mở cửa bước vào phòng, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

- Tại sao chị có thể chìm vào giấc ngủ một cách thần tốc như vậy nhỉ?

Nguyễn Thanh Nhi xoay lưng về phía bàn làm việc, khẽ " ưm " một tiếng.

Hạ Thiên Nam bật ra tiếng cười khẽ, bước tới bàn làm việc của mình, sau khi lấy hồ sơ xong, lại rời khỏi phòng.

...

- Anh!

- Hửm?

- Chúng ta về Việt Nam đi!

Nguyễn Thanh Tùng ngưng lại động tác, quay đầu sang nhìn người bên cạnh. Sau vài thao tác, anh gập máy tính lại, xoay người đối diện với cô.

- Sao thế!?

Anh biết lí do cô nói vậy. Anh có thể không quan tâm sao!

- Anh đi xa nhà suốt một năm không về nấy một lần, không thấy nhớ nhà sao?

Dương An Vy nhíu mày hỏi anh, giọng nói lộ rõ sự bất mãn.

Người con trai bật ra tiếng cười khẽ, nắm lấy bàn tay của cô.

- Anh đã sống với họ 21 năm trước khi tới đây rồi mà!

- Nhưng chỉ mới ở bên cạnh em gái được một năm! Tự hào lắm hay sao?

Nguyễn Thanh Tùng gật gù tán thành.

- Tự hào chứ! Anh đi tìm con dâu về cho bố mẹ anh, anh đi kiếm tiền lo cho vợ tương lai của anh chứ có đi ăn chơi đâu mà sợ!

Dương An Vy bĩu môi, nhẹ nhàng rút tay mình khỏi tay anh.

- Ai thèm làm vợ tương lai của anh?

- Thế à? Thế cô gái nào tối qua nằm dưới thân anh, một mực bắt anh phải chịu trách nhiệm, hửm?

Nguyễn Thanh Tùng gục đầu vào vai cô, giọng nói trầm thấp.

- Anh đừng có giở thói lưu manh! Em cho anh nhịn ăn dài hạn thì đừng có trách!

Tiếng cười khẽ vang lên, giọng nói đầy lưu manh lọt vào tai Dương An Vy khiến cô khẽ rùng mình.

- Anh có cách để em không thể phản kháng! Muốn thử không?

- Lưu manh!

Nhà họ Nguyễn, hơn 10 giờ đêm vẫn sáng đèn. Lí do thì...

- Được rồi, hôm nay bàn tới đây thôi! Con đi ngủ đi!

- Vâng ạ!

- Cậu ơi! Cậu cả ơi! Tớ có bất ngờ cho cậu này!

Ông Nguyễn ngồi dưới phòng khách cùng anh, giật mình vì tiếng hét của cô.

Thấy cô hớt hải chạy từ trên tầng hai xuống, anh vội vàng đứng lên bước về phía cô.

- Từ từ, bình tĩnh nào!

Trước tiên là trấn an cô, đến khi cô bình tĩnh lại, anh mới hỏi.

" Có chuyện gì thế? "

- Tớ...tớ..

Nguyễn Thanh Nhi đưa chiếc que thử thai ra phía trước, làm anh kinh ngạc một phen, lên giọng tố cáo.

- Cậu.. cậu lừa tớ? Hôm đó cậu nói là ngày an toàn mà! Sao bây giờ...

Người con gái liền bật cười, tiếng cười mang đậm chiến thắng.

- Đúng rồi! Là tớ lừa cậu đấy!

Khuôn mặt điển trai kia bỗng nghệt ra.

Bị lừa?

Đối với một cảnh sát lúc nào cũng đứng trên đỉnh cao của sự chiến thắng, hôm nay lại thua một trận ê chề. Đơn giản là vì bị lừa!

Xem có cay không?

" Cayyyy "

Nguyễn Thanh Nhi ngưng cười, nguýt dài một tiếng, rồi lại bật cười đầy hả hê.

Lừa được anh cảnh sát một trận vui ghê.

Giờ thì anh phải chịu khó ăn chay rồi!

Thương anh...

Ông Nguyễn bật cười một tiếng, đặt tay lên vai anh.

- Không phải đến tháng thứ 4, con muốn làm gì cũng được sao!

- Bố nói đúng ạ!

Dứt lời, nụ cười kia trở nên đen tối.

Lưu manh! Lúc nào cũng có thể lưu manh như thế!

- Bố đang bán rẻ con gái bố!

Nguyễn Thanh Nhi bất mãn nhìn người đàn ông đang khoác tay lên vai anh, mặt mày cau có.

- Con nói sai rồi! Bố đang động viên con rể tương lai!

- Lời động viên của bố sẽ khiến tương lai của con vô cùng đen tối!

Nguyễn Thanh Nhi lẩm bẩm.

Là động viên chưa:)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv