Ngay khi lời này vừa dứt, tất cả mọi người tìm theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy trong không trung, một con yêu thú mặc bộ khôi giáp màu đen, kéo theo một chiếc xe kéo, trên chiếc xe có một vị lão tướng mặc khôi giáp màu đen đang ngồi, ở phía sau xe kéo còn có cả một đội quân mặc khôi giáp vàng, khôi giáp bạc theo sau.
Mà tiếng nói này là từ miệng của vị lão tướng mặc khôi giáp màu đen ngồi trên chiếc xe kéo kia phát ra.
“Trời đất ơi! Xe kéo màu đen đó là tọa giá của bá chủ! Bá chủ của cảnh giới phía Nam của chúng ta tới rồi!”
Ngay lập tức cả nhà họ Tiêu từ trong ra ngoài đều có rất nhiều tu sĩ kinh ngạc thốt lên.
Ở rất nhiều Tinh Vực, màu đen đều là tượng trưng cho sự cao quý nhất. Thanh Long Tinh chính là Tinh Vực lấy màu đen làm màu tôn quý nhất, một khi nhìn thấy ai mặc khôi giáp màu đen thì nghĩ ngay đó tuyệt đối là một nhân vật cực kì đỉnh cao.
“Lão tổ của nhà họ Tiêu loan tin muốn soán lấy ngôi vị bá chủ, tại sao bá chủ lại đến đây, đến để chúc mừng cho nhà họ Tiêu, hay là tới để soi mói vậy?”
Có rất nhiều người của Phong Nguyệt Thành nhìn thấy bá chủ giáng lâm tới nhà họ Tiêu thì trong lòng đều không khỏi tuôn ra những ý nghĩ như vậy.
“Lẽ nào thằng nhãi hung hăng ngạo mạn này thực sự do bá chủ phái tới để gây chuyện, cố ý chọc giận nhà họ Tiêu, sau đó bá chủ danh chính ngôn thuận để xuống tay với nhà họ Tiêu?”
Nhà họ Tiêu có rất nhiều người tới làm khách tham gia buổi lễ này. Trong lòng bọn họ cũng đều nghĩ như vậy.
“Bá chủ?”
Bá chủ đột nhiên tới đây khiến cho Tiêu Minh Trí cảm thấy bất ngờ. Ông ta không ngờ được rằng những lời mà mình thốt ra trong lúc thẹn quá hóa giận thế mà bị bá chủ nghe thấy rồi.
“Sao vậy? Ngôi vị bá chủ của bổn tọa vẫn còn chưa bị soán đâu, nhìn thấy bổn tọa, những người dân thuộc quyền quản lý của cảnh giới phía Nam còn không mau hành lễ cho bổn tọa?”
Xe kéo dừng lại trên không của nhà họ Tiêu, bá chủ đứng dậy, hai tay để sau lưng, nhìn xuống phía dưới nhàn nhạt hỏi.
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức có nhiều người sửng sốt, quay mặt nhìn nhau.
Nếu không hành lễ, chính là vô lễ với bá chủ, sẽ phạm phải tội khi quân. Còn hành lễ, lại không giữ thể diện cho nhà họ Tiêu, lỡ như thái tổ của nhà họ Tiêu thực sự soán được ngôi vị bá chủ thì chỉ sợ sẽ làm khó bọn họ.
Vào lúc này, toàn bộ khách khứa trong nhà họ Tiêu đều rơi vào tình cảnh khó khăn, ánh mắt lần lượt nhìn vào Tiêu Minh Trí và những người nhà họ Tiêu.
Nếu như người nhà họ Tiêu hành lễ, vậy thì sẽ hành lễ theo, thế cũng không phải là không giữ thể diện cho nhà họ Tiêu rồi. Còn nếu người nhà họ Tiêu không hành lễ thì tức là bọn họ không sợ bá chủ, vậy bọn họ cũng không hành lễ nữa.
Trước mắt, bọn họ ngoài việc gió chiều nào theo chiều ấy cũng không còn cách nào khác tốt hơn.
“Hừ!”
Ngay lúc này, Tiêu Minh Trí từ trong ngạc nhiên bỗng hồi thần lại, hừ lạnh nói: “Bá chủ, nếu như ông không vừa ý thái tổ nhà tôi loan tin mười năm nữa sẽ lật đổ ngôi vị bá chủ của ông, ông cứ quang minh chính đại viết thư khiêu chiến, thái tổ nhà tôi cũng sẽ không từ chối ông đâu. Ông hà tất gì phải dùng loại thủ đoạn phái người tới gây rối, bức chúng tôi dưới cơn tức giận nói lời không hay về ông, ông mới xuất hiện để bới móc nhà họ Tiêu chúng tôi, thế này có thú vị không?”
“Láo xược!”
Có một vị mặc khôi giáp màu vàng hét lên: “Tiêu Minh Trí to gan, bá chủ lần này tới đây là để chúc mừng nhà họ Tiêu. Thật nực cười, nhà họ Tiêu của ông vậy mà lại cắn ngược bá chủ, thật là đại nghịch bất đạo, còn không mau quỳ xuống nhận tội với bá chủ!”
“Ha ha!”
Tiêu Minh Trí cười không chút sợ hãi rồi nói: “Lời dễ nghe thì ai mà chẳng biết nói, tôi còn nói dẫn người nhà tới đây để nghênh đón bá chủ nữa kìa. Kết quả bá chủ lại phái người tới náo loạn, quấy nhiễu tới tâm trạng của người nhà họ Tiêu tôi, cho nên mới nói những lời không hay về bá chủ, các người đừng nói thằng nhãi này không phải do các người phái tới để làm loạn.”
Nói xong, ông ta chỉ về hướng cái đỉnh vàng nơi Diệp Thiên đang đứng.
Bá chủ cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi, nhấc theo tám cái đỉnh vàng của nhà họ Tiêu để tiến vào đây, lại còn giẫm lên trên đỉnh vàng. Điều này là một sự bất kính lớn đối với nhà họ Tiêu. Hoàng Thiên Vọng dù có bị nhà họ Tiêu gây hấn thì ông ấy cũng không dám làm ra loại chuyện này. Mà chàng trai trẻ tuổi này lại dám làm vậy, thật sự làm ông ấy vô cùng kinh ngạc.
Hơn nữa, qua quan sát hiện trường, khắp nơi đều bị đập nát, dọc một đường từ ngoài cổng lớn của nhà họ Tiêu vào đến dưới cái đỉnh vàng, dưới đất toàn là những vệt máu tươi còn chưa kịp khô cùng với những cánh tay đứt đoạn, cả đại điện nơi tổ chức lễ của nhà họ Tiêu cũng bị đập nát, dưới đỉnh vàng còn đè một người chắc hẳn là vãn bối của nhà họ Tiêu.
Kết hợp những điều này làm ông ta càng thêm kinh ngạc hơn.
Chàng trai trẻ tuổi này là ai? Vì nguyên nhân gì mà tàn sát nhà họ Tiêu? Tại sao tàn bạo như vậy mà tới giờ vẫn chưa bị đánh chết? Là do nhà họ Tiêu vô năng hay do tu vi của cậu ta quá cao thâm?
Lúc này, trong lòng bá chủ lập tức dấy lên muôn kiểu nghi hoặc.
“Thế nào, bá chủ? Không còn lời gì để nói đúng không?” Tiêu Minh Trí cười lạnh nói.
“Hừ!” Bá chủ hừ lạnh đáp: “Nhà họ Tiêu các người nổi dậy, cuồng vọng vô độ, không để quân chủ vào trong mắt, bổn tọa tuy có không vừa ý, nhưng vẫn chưa tới mức lòng dạ hẹp hòi mà phái người tới làm loạn đâu.”
“Thật lòng nói cho ông biết, bổn tọa không hề quen biết chàng trai trẻ tuổi này, bổn tọa cũng không phải tới đây để soi mói. Lần này bổn tọa tới đây vốn là để chúc mừng, thuận tiện đích thân nói cho thái tổ nhà ông biết, mười năm sau bổn tọa tiếp nhận khiêu chiến của ông ta.”
“Vậy mà nhà họ Tiêu ông không để quân chủ vào mắt, vu cáo hãm hại bổn tọa, là việc làm đại nghịch bất đạo, xâm phạm nghiêm trọng tới ngôi vị chí cao vô thượng ở cảnh giới phía Nam của bổn tọa.”
“Nếu như hôm nay nhà họ Tiêu của ông không cho bổn tọa một lời giải thích, không quỳ xuống nhận tội với bổn tọa thì đừng trách bổn tọa không khách khí!”
Nói đến đây, ông ta phất tay, hét lớn nói: “Đem tất cả mọi người của nhà họ Tiêu coi thường bổn tọa, những người nhìn thấy bổn tọa mà không hành lễ ra đây, kéo ra chém ở nơi đông đúc bên ngoài. Tuyên cáo với toàn bộ người dân, bổn tọa vẫn còn là bá chủ của cảnh giới phía Nam, địa vị chí cao vô thượng không thể coi thường. Ai dám coi thường bổn tọa chính là tội khi quân, nhất định phải giết kẻ đó!”
“Vâng! Thưa bá chủ!”
Hàng ngàn tướng sĩ ở đằng sau nghe theo mệnh lệnh của bá chủ. Tất cả đều sà xuống, lần lượt lấy ra các loại thần khí và dây trói tiên bắt đầu bắt người.
Tất cả những vị khách tới tham gia lễ đều bị dọa sợ chết khiếp.
“Xin bá chủ tha mạng!”
“Bá chủ, chúng tôi sai rồi!”
“Bá chủ tha cho chúng tôi lần này đi, chúng tôi hành lễ còn không được sao?”
“...”
Tiếng hét ngay lập tức vang lên.
“Muộn rồi!”
Bá chủ nghiêm nghị tức giận nói: “Toàn bộ đều lôi ra ngoài chém, còn ai phản kháng thì hành quyết ngay tại chỗ!”
“Vâng!”
Gần một nghìn tướng sĩ bá khí đáp lại, lúc đó có mấy chục người vì phản kháng mà bị giết chết ngay tại chỗ.
“Tiêu gia chủ! Cứu chúng tôi! Mau cứu chúng tôi!”
Có rất nhiều người bắt đầu gào khóc thảm thiết.
“Mẹ kiếp, còn dám kêu nhà họ Tiêu cứu ông, chắc ông quên rồi, nơi đây là cảnh giới phía Nam của bá chủ, không phải cảnh giới phía Nam của nhà họ Tiêu. Đem tất cả những kẻ hô nhà họ Tiêu cứu mạng đều giết sạch cho tôi!” Có một vị lão tướng mặc khôi giáp vàng tức giận hét lên.
Rất nhanh chóng lại có thêm gần trăm người nữa bị hành quyết ngay tại chỗ.
Vào lúc này, Diệp Thiên nhìn thấy có tướng sĩ muốn bắt lấy Dương Đỉnh Thiên, Đóa Đóa cùng với Bảo Bảo thì nhàn nhàn nói một tiếng: “Ông muốn bắt người, muốn giết người tôi không quan tâm, người của tôi, ông đừng động tới.”
“Cậu nghĩ cậu là ai!” Có một vị thần tướng mặc khôi giáp bạc rất không vui vẻ, liền muốn bắt lấy hội Dương Đỉnh Thiên.
Ngay lúc đó giọng nói của bá chủ truyền tới: “Không được đụng tới bọn họ.”
Bá chủ đã nói vậy, những tướng sĩ bao vây lấy Dương Đỉnh Thiên liền tản ra ngay lập tức
Mà bá chủ hai tay chắp sau lưng đạp không trung mà bước xuống đứng bên cạnh Diệp Thiên, khẽ cười rồi nói: “Chàng trai trẻ, cậu can đảm lắm, dám giết cả nhà họ Tiêu. Không thể không nói bổn tọa rất khâm phục dũng khí của cậu. Bổn tọa muốn hỏi, cậu có phải là người ủng hộ trung thành của bổn tọa không, nghe thấy nhà họ Tiêu loan tin đó ra, cho nên mới tới đây giết người, đòi lại công bằng cho bổn tọa?”
Diệp Thiên nhìn ông ấy một cái rồi không nhịn được cười: “Ông nghĩ nhiều rồi, dù bọn họ có quật hết mồ mả của tổ tiên ông lên tôi cũng không thể nào đòi lại công bằng cho ông.”
Lời này khiến cho bá chủ khẽ nhíu mày một cái, nhưng ông ấy nhanh chóng cười hỏi lại: “Vậy tại sao cậu lại giết nhà họ Tiêu.”
“Con dâu của tôi bị người nhà họ Tiêu bắt đi, tới để đòi người thôi.” Diệp Thiên nói.
“Dũng khí tốt!” Bá chủ không khỏi giơ ngón cái lên: “Cậu chính là bố chồng có dũng khí đỉnh nhất mà bổn tọa từng gặp trên đời, dám tới giết nhà họ Tiêu để đòi lại con dâu, chỉ dựa vào điều này, bổn tọa kính trọng cậu là một người đàn ông.”
“Chỉ là cậu có từng nghĩ nếu làm như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không?”
“Một đàn kiến mà thôi, có gì mà hậu với quả?” Diệp Thiên cười nói.
Xi!
Bá chủ nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc.
Cái khẩu khí này, còn lớn hơn cả bổn tọa nữa!
Nhưng rất nhanh ông ấy lại cười rồi nói: “Bổn tọa rất yêu thích kiểu người đàn ông không sợ trời không sợ đất như cậu. Cậu yên tâm, nếu như lát nữa Thái tổ của nhà họ Tiêu ra đây giết cậu, bổn tọa sẽ bảo vệ cho cậu an toàn, sau này cứ đi bên cạnh bổn tọa, dốc sức cho bổn tọa, cậu cảm thấy sao?”
“Chả sao cả.” Diệp Thiên nhàn nhạt nói: “Ông dốc sức cho tôi vẫn còn kém xa.”
“Cái thằng nhóc cậu...” Mặt bá chủ đen lại, đang định cùng Diệp Thiên trở mặt.
Bỗng vào ngay lúc này, có một giọng nói phẫn nộ vang lên.
“Hoàng Thiên Vọng, ông cho rằng Tiêu Thành Đạo tôi không biết nóng nảy đúng không, thế mà dám dẫn theo người xông vào nhà họ Tiêu của tôi, còn giết những khách mời tới chúc mừng tôi. Ông quá càn rỡ rồi!”
Những lời này vừa dứt, mọi người chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng lóe lên trước mắt, liền nhìn thấy mười mấy ông già xuất hiện ngay trước mặt.
“Là Thái tổ đến!”
Người nhà họ Tiêu ngay lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên.
“Thái tổ nhà họ Tiêu! Mau cứu chúng tôi!”
Những khách mời bị dây trói tiên trói vào kéo ra bên ngoài cứ như là gặp được cứu tinh liền kêu gào khóc lóc.
“Mau thả người ra cho tôi!”
Tiêu Thành Đạo phẫn nộ hét lớn một tiếng, một cỗ khí trường với uy lực cực kì mạnh từ trên người ông ta tản ra, hơi lạnh thoáng chốc bao phủ lấy toàn bộ, làm cho những tướng sĩ do giáo chủ dẫn tới đều không rét mà run, lần lượt đưa tay ôm lấy hai cánh tay mình. Chỉ cảm thấy như bị rơi xuống hố băng, lạnh thấu tận xương, tất cả đều không tự chủ được mà run lên cầm cập.
“Tiêu Thành Đạo, đừng quá ngông cuồng!”
Bá chủ lạnh giọng nói: “Chỉ cần bổn tọa còn ngồi trên vị trí bá chủ này, thì ông chính là thần dân của bổn tọa, bổn tọa tại nhà của ông giết vài kẻ phạm tội khi quân phạm thượng, có gì mà không thể?”
“Ha ha!”
Tiêu Thành Đạo giận quá hóa cười: “Bá chủ thì ghê gớm lắm sao? Tôi không coi ông là bá chủ, ông là cái thá gì chứ?”
“Dám gây chuyện ở nhà của tôi, thật cho rằng Tiêu Thành Đạo tôi không biết nổi nóng sao. Tôi hỏi ông, tám cái đỉnh vàng của nhà họ Tiêu tôi có phải do ông mang vào đây không?”
“Thái tổ, là do thằng nhãi này mang vào ạ, còn giết không ít người hầu và người của nhà họ Tiêu chúng ta!” Tiêu Minh Trí hung hăng giơ tay chỉ về phía của Diệp Thiên rồi nói.
Tiêu Thành Đạo nhìn về phía Diệp Thiên, trừng to mắt nhìn hắn một cái, như con sư tử điên cuồng lông tơ toàn thân đều dựng đứng, ông ta đưa hai tay ra, một quả cầu năng lượng bằng tia chớp màu vàng được ông ta tập hợp lại ngay trước mặt.
“Ngay cả một thằng oắt con lông vừa mới mọc mà cũng dám nhấc đỉnh vàng của nhà họ Tiêu ta, giết người của nhà họ Tiêu. Tội này phải đáng chết vạn lần, thái tổ ta hôm nay sẽ cho cậu chết không toàn thây, đến quỷ cũng không làm nổi!”
Vừa nói dứt lời, ông ta hung hăng đẩy quả cầu năng lượng màu vàng vừa ngưng tụ ra phía trước, cứ như một ngôi sao nhỏ từ trên trời rơi xuống, còn kéo theo một cái đuôi dài màu vàng, mang theo uy lực hủy thiên diệt địa thế như chẻ tre lao mạnh về phía Diệp Thiên.