Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 890: Trừ tôi ra, còn ai nữa?





“Kinh khủng quá!”

Tiêu Thành Đạo tung ra chưởng này, xuất ra một cỗ uy lực mạnh mẽ điên cuồng giống như trời sập, đè ép xuống hơn chín mươi phần trăm tu sĩ phía dưới, tất cả đều không tự chủ được mà quỳ xuống mặt đất.

Chỉ có Dương Đỉnh Thiên và những tướng sĩ mà bá chủ dẫn tới, cùng với một số tu sĩ có tu vi Hợp đạo viên mãn trở lên mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Nhưng dù có đứng vững cũng bởi vì cố chống lại cỗ áp lực này mà cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Có là cao thủ như Dương Đỉnh Thiên thì hai chân cũng không khỏi có chút run rẩy.

Kinh khủng tới mức không thể tin được!

“Nhóc con, mau xuống đất nằm xuống!”

Bá chủ thấy vậy liền vội vàng hét lớn. Chân vừa nhấc lên, biến thành một luồng ánh sáng điên cuồng phóng tới chặn quả cầu năng lượng màu vàng kia.

Đây chính là đòn tấn công cực mạnh bạo của Tiên Vương. Theo bá chủ, một khi ông ấy đánh tung cỗ năng lượng này, một làn sóng xung kích vô cùng khủng bố sẽ giải phóng ra, đủ để làm cho cơ thể và hồn phách của Diệp Thiên đều tiêu tan.

Vào lúc này, bá chủ cũng đang trong quá trình tiến lên đó, ngưng tụ ra mộ cỗ năng lượng. Chỉ là vẫn còn chưa kịp ngưng tụ ra năng lượng lớn nhất thì cỗ năng lượng mà Tiêu Thành Đạo tung ra đã gần ngay trước mắt.

Thế là ông ta ngừng gia tăng năng lượng, trực tiếp đẩy ra nghênh đón.

Giây tiếp theo!

Một lớn một nhỏ, hai cỗ năng lượng đâm vào nhau ở giữa không trung.

Bùm!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, trời đất rung chuyển, không trung lóe sáng, một cỗ năng lượng vô cùng khủng bố kích ra, làm cho tất cả những tòa nhà cao hơn nghìn mét đều bị chặt đứt. Toàn bộ nhà cửa trong Phong Nguyệt Thành đều không tránh khỏi.

Dù Tiêu Thành Đạo đã đoán trước được rằng bá chủ sẽ đến, rất có thể sẽ xảy ra tranh chấp với ông ấy, liền tu sửa lại các tòa nhà của nhà họ Tiêu để đề phòng rung chấn.

Nhưng ngay cả như vậy thì dưới sự nổ tung của một cỗ năng lượng cực kì lớn, tất cả đều bị biến thành vết nứt do rung chấn. Ngay cả cái đỉnh vàng dưới chân Diệp Thiên cũng bị vỡ ra từng mảnh.

Trừ Đoá Đoá và Bảo Bảo, tất cả những tu sĩ dưới cấp bậc hợp đạo tại hiện trường, bởi vì vẫn chưa có năng lực để chống lại làn sóng xung kích lớn như vậy nên trực tiếp bị nổ tung thành sương máu. Còn có nhiều tu sĩ cấp bậc Hợp đạo trở lên cũng không tránh được bị chấn động tới nôn ra máu tươi, nằm bò đầy trên đất.

Mà sau cú đánh này, bá chủ trực tiếp bị văng ra khỏi nhà họ Tiêu, còn Tiêu Thành Đạo chỉ bị lùi lại phía sau bảy tám bước mà thôi.

“Ha ha!”

Nhìn thấy cảnh này, những người của nhà họ tiêu dù bị thương rất nặng cũng khó mà giấu được vẻ kích động, tất cả đều điên cuồng cười phá lên.

“Thái tổ quá tuyệt vời! Thực lực tuyệt đối đè bẹp Hoàng Thiên Vọng!”

“Hóa ra Hoàng Thiên Vọng cũng chỉ có thế, thực lực kém xa với Thái tổ nhà chúng ta!”

“Xem ra từ nay về sau, ngôi vị bá chủ của cảnh giới phía Nam chắc chắn thuộc về Thái tổ của nhà họ Tiêu chúng ta rồi!”

“...”

Mà bên ngoài nhà họ Tiêu có vô số bách tính của Phong Nguyệt Thành vây xem trận chiến tất cả đều há hốc miệng ngạc nhiên.

“Thái tổ của nhà họ Tiêu lợi hại quá đi!”

“Thảo nào Thái tổ của nhà họ Tiêu dám nói mười năm sau sẽ lật đổ ngôi vị bá chủ. Hóa ra thật sự có thực lực để làm điều đó!”

“Kinh khủng! Thái tổ của nhà họ Tiêu quá kinh khủng! Thật không biết ông ta làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi mà tu vi mạnh mẽ tăng vọt tới vậy. Điều này chính là nét bút chói lọi nhất trong lịch sử tu tiên của Thanh Long Tinh chúng ta!”

Lam Ngọc ở bên ngoài cũng nhìn muốn rơi cả tròng mắt, không tự chủ được mà cảm thán: “Thái tổ của nhà họ Tiêu lấy được bảo vật gì từ đồ đệ của Tiên Vương kia, mà tu vi nhanh chóng tăng cao như vậy. Từ hai mươi ngày trước còn không đủ cho bá chủ một chiêu giết chết, đến bây giờ có thể một chiêu đánh bay bá chủ. Quả thực quá làm cho người ta khó bề tưởng tượng!”

Nói đến đây, anh ta vội vàng kéo lấy Lam Linh Nhi, thúc giục nói: “Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này, giải tán Thanh Long Các, đi đến các Tiên Vực khác ẩn náu.”

“Hiện tại tình hình đã quá rõ ràng rồi, bá chủ bị thua, Diệp Thiên nhất định phải chết. Đợi Thái tổ của nhà họ Tiêu lên làm bá chủ, tra ra Diệp Thiên nhờ thông qua chúng ta mà biết được đồ đệ của Tiên Vương ở nhà họ Tiêu, từ đó tới giết nhà họ Tiêu. Vậy chúng ta phải chết chung với Diệp Thiên đó!”

“Bố, xem xong náo nhiệt rồi nói sau, trận đấu kịch liệt tới vậy mà không xem thì tiếc quá.” Lam Linh Nhi không muốn cứ vậy mà rời đi.

Làm cho Lam Ngọc tức muốn chết: “Giờ mà còn không đi thì muộn mất!”

“Bố có thể truyền âm trở về, để mẹ và mọi người trốn đi trước. Đợi chúng ta xem xong trận chiến này thì qua đó tập hợp là được rồi.” Lam Linh Nhi vẫn không muốn rời đi.

Lam Ngọc bất lực, thực ra ông ta cũng muốn xem kết quả, vậy nên chỉ đành đồng ý lời đề nghị của Lam Linh Nhi, lấy ra thạch truyền âm để truyền âm cho người ở nhà.

Mà vào lúc này, bá chủ lại lần nữa quay trở lại đứng trên không trung trong nhà họ Tiêu, tế ra hai vạn bốn ngàn trượng pháp thân, xung quanh có hình rồng uốn quanh, tiếng rồng gầm vang vọng tới chín tầng mây.

“Hừ.”

Thái tổ của nhà họ Tiêu khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, cũng tế ra hai vạn bốn ngàn trượng pháp thân. Để tránh mang lại tại họa cho nhà họ Tiêu, ông ta bay lên trên không trung với độ cao hơn trăm nghìn mét, nhìn xuống bá chủ, bày ra bộ dáng khiêu khích với bá chủ rồi nói: “Nếu đã nóng lòng muốn chứng minh địa vị bá chủ của mình tới như vậy. Thế thì lên đây đi, để toàn bộ người trong thiên hạ đều nhìn thấy, rốt cuộc ai mới có tư cách để làm bá chủ của cảnh giới phía Nam.”

“Lên thì lên, đừng cho rằng bổn tọa sẽ sợ ông!” Bá chủ không chịu yếu thế, ông ấy không cảm thấy mình yếu kém hơn Tiêu Thành Đạo.

Còn lúc bị đánh bay đi đó là do ông ấy lo lắng cho hậu quả do hai cỗ năng lượng nổ tung tạo ra, mới nhận một lực xung kích lớn, cho nên tự nhiên bị đẩy lùi ra xa.

Đương nhiên lúc mới bắt đầu ông ấy cũng có chút xem thường Tiêu Thành Đạo, cảm thấy Tiêu Thành Đạo không thể nào chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà tăng vọt được tu vi cao như thế, do đó sau khi Tiêu Thành Đạo ra tay, ông ấy muốn cứu lấy Diệp Thiên, nên mới xông qua đó, làm suy yếu tổn thương do xung kích tạo ra đối với Diệp Thiên. Nhưng không ngờ được tu vi của Tiêu Thành Đạo không kém hơn ông ấy là bao, nên mới tạo ra một cục diện hiểu lầm lớn như bây giờ.

Vì vậy, tiếp theo ông ấy cần phải dựa vào thực lực mà lấy lại thể diện đã mất đi.

Xoạt!

Ông ấy ngay lập tức bay lên trên không hơn trăm nghìn mét, huy động tiên pháp đang trào dâng khắc cơ thể, hai tay bỗng nhiên xuất ra một chiêu.

Thoáng chốc, hai chưởng ảnh màu vàng to lớn oanh tạc không trung, hướng thẳng về phía Tiêu Thành Đạo.

Tiêu Thành Đạo muốn dựa vào sức mạnh để tuyệt đối đè bẹp bá chủ, cho nên cũng không thèm tránh cũng đánh ra hai chưởng.

Bốn bàn tay tung chưởng cực lớn va chạm vào nhau, dẫn tới rung chuyển cả đất trời. Do lần này bá chủ ra tay trước, trung tâm cú nổ gần với Tiêu Thành Đạo hơn, đến lượt Tiêu Thành Đạo bị đánh bật ra khỏi không trung nhà họ Tiêu, còn bá chủ chỉ bị lùi lại sau gần mười bước.

“Hê! Nhìn vậy bá chủ hình như cũng đâu kém Thái tổ của nhà họ Tiêu đâu!”

Có rất nhiều người nhìn thấy cảnh này đều nói lên những lời như vậy.

Điều này làm cho người nhà họ Tiêu cùng với những người ủng hộ nhà họ Tiêu bắt đầu căng thẳng.

Hai người ngang tài ngang sức, rốt cuộc đến cuối ai sẽ là người thắng cuộc đây?

Nếu như bá chủ thắng, vậy chẳng phải bọn họ toi đời chắc rồi sao?

Nghĩ tới đây, đáy lòng của bọn họ hoảng sợ không thôi, đang thầm cầu nguyện Tiêu Thành Đạo sẽ đánh thắng.

Diệp Thiên bày ra dáng vẻ người không liên quan, nhìn hai vị Tiên Vương đánh nhau ở trên đó, liền phân phó nói: “Đỉnh Thiên, anh mang theo Thú Kim Lân mắt xanh và Thú Lân bay thổi lửa đi tìm Huân Nhi.”

“Vâng thưa Tôn Thượng!”

Dương Đỉnh Thiên mang theo hai con yêu thú lập tức hành động. Do bây giờ ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hai vị cao thủ đang đánh nhau trên không kia hấp dẫn hết rồi, nên không có ai chú ý tới Dương Đỉnh Thiên càng hai con yêu thú cả.

“Ha ha!”

Lúc này bá chủ cười lớn: “Bổn tọa còn tưởng ông lợi hại lắm, hóa ra cũng chỉ có vậy mà thôi!”

“Hừ!”

Tiêu Thành Đạo không chịu yếu thế liền trả lời: “Thực lực của ông và tôi không phân cao thấp, trong trường hợp đấu tay không, ai ra tay trước kẻ đó chiếm ưu thế.”

“Cho nên tiếp theo, chúng ta cần phải thực sự nghiêm túc, lấy pháp bảo thần binh ra, thể hiện thân thủ của bản thân, xem xem ai là kẻ chiến thắng cuối cùng.”

“Ha ha!”

Bá chủ nghe thấy vậy thì cười lớn: “Cả cái cảnh giới phía Nam này có ai là không biết tới Cửu Thiên Thần Long kiếm của bổn tọa. Tôn phẩm bậc năm, là thần binh có cấp bậc cao nhất Tiên Vực này. So thần binh với bổn tọa, ông thật là không biết tự lượng sức mình!”

Nói dứt lời, ông ấy nâng cánh tay lên, có một tiếng rồng gầm vang lên, một thanh kiếm cực lớn có ánh vàng chói lọi được ông ấy nắm lấy trong tay. Tiên pháp vừa mới được huy động, ngay lập tức liền có chín con rồng vàng xuất hiện bao xung quanh kiếm, bá khi không thể nào tả nổi.

“Toi rồi toi rồi! Đến bước so thần binh rồi, Thái tổ của nhà họ Tiêu thua chắc rồi!”

Nhìn thấy cảnh này, những khách mời ủng hộ nhà họ Tiêu cùng với mười mấy vị Tiên Vương tất cả đều sợ tới tái mặt, cả người run lẩy bẩy.

Nên biết rằng trong trường hợp tu vi cao ngang nhau, cấp bậc pháp bảo thần binh của ai cao hơn thì kẻ đó chính là kẻ lợi hại.

Mà thần binh của bá chủ được công nhận là Tôn phẩm thần binh có cấp bậc cao nhất của cảnh giới phía Nam. Mà theo bọn họ được biết thì Thái tổ của nhà họ Tiêu chỉ sử dụng thần binh có tôn phẩm bậc hai, so với thần binh bậc năm có khoảng cách lớn tới như vậy, lấy đâu ra cơ hội thắng chứ?

“Ha ha!”

Nhưng không ngờ Tiêu Thành Đạo lại cười phá lên không chút sợ hãi.

“Kể từ hôm nay trở đi, thần binh có cấp bậc cao nhất của cảnh giới phía Nam không còn là Cửu Thiên Thần Long kiếm của ông nữa, mà là Thiên Canh Lôi Phạt kiếm của tôi!”

Nói xong ông ta giơ tay phải lên, khẽ hừ một tiếng:

“Kiếm tới!”

Sau đó nghe thấy một tiếng vút, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, biến thành một thanh kiếm dài màu vàng, được Tiêu Thành Đạo nắm ở trong tay.

Chỉ trong một khoảnh khắc!

Ầm ầm ầm!

Sấm sét nổi lên dày đặc cả bầu trời, đánh xuống thân kiếm, làm cho Thiên Canh Lôi Phạt kiếm cùng với bầu trời được tia sét nối lại với nhau. Tia sét liên tục được dẫn vào Lôi Phạt kiếm, làm cho Lôi Phạt kiếm có ánh sáng màu vàng bao quanh, còn có cả một lớp ánh sáng màu xanh nhàn nhạt bao phủ lên. Tia sét dẫn vào kiếm càng nhiều, ánh sáng màu xanh càng đậm hơn.

“Đây...”

Đôi đồng tử của bá chủ bỗng co rút. Mặc dù ông ấy không biết cấp bậc của thanh kiếm này là bao nhiêu nhưng ông ấy biết thanh kiếm này còn lợi hại hơn thanh Thiên Canh Lôi Phạt kiếm của mình rất nhiều lần.

“Quả nhiên là Huân Nhi bị bọn họ bắt đi, Thiên Canh Lôi Phạt kiếm mà năm đấy ông già từng dùng rơi vào tay ông ta rồi.”

Diệp Thiên trông thấy thanh kiếm này thì không khỏi nói thầm trong lòng: “Xem ra ông già đối với Huân Nhi cũng không tồi, đều chuẩn bị tốt thần binh mà Thiên Huyền Cảnh mới có thể sử dụng cho con bé trước rồi.”

Ông già là một người có năng lực, bản lĩnh luyện khí cũng rất tuyệt vời. Năm đó hắn luyện khí chính là do ông già chỉ dạy.

Cho nên pháp bảo thần binh trong nhẫn không gian của ông già có rất nhiều. Điều này không cần nghi ngờ gì nữa, chuẩn bị cho Huân Nhi một hai món để sửu dụng cũng là điều rất đỗi bình thường.

“Sợ rồi sao Hoàng Thiên Vọng?” Tiêu Thành Đạo đắc ý cười rồi nói: “Đây chính là thần binh có tôn phẩm cấp tám, có thần binh như vậy trong tay, đừng nói là đánh thắng ông, có giết ông cũng chả là gì.”

Lời vừa dứt, ông ta liền hung hăng xuất kiếm.

Ngay lúc này, một tấm lưới sấm sét cực to lớn được vung ra, bao trùm về phía của bá chủ.

Con ngươi bá chủ co rút, cầm kiếm hung hăng chém ra, tạo ra một cỗ kiếm khí màu vàng hình lưỡi liềm, chém thẳng về phía tấm lưới sấm sét.

Ầm!

Kiếm khí bị sét đánh phá, mà tấm lưới sấm sét vẫn còn nguyên vẹn như cũ, vẫn cứ tiếp tục bao trùm về hướng đó.

“Thanh kiếm này lợi hại quá!”

Bá chủ lập tức kinh ngạc, thân thể lóe lên một cái, tránh khỏi sự bao phủ của lưới sấm sét.

“Ha ha, kịch hay còn ở phía sau!”

Tiêu Thành Đạo điên cuồng cười một tiếng, tiếp tục xuất ra mười mấy kiếm, hình thành nên mười mấy lưới sấm sét, khắp nơi không lối thoát bao trùm về phía bá chủ.

“Không ổn rồi!”

Bá chủ nhận thức được nguy hiểm, vội vàng lùi về phía sau. Nhưng tốc độ của lưới sấm sét bao phủ qua đây nhanh hơn tốc độ di chuyển của ông ấy rất nhiều, căn bản không có cách nào có thể thoát khỏi sự bao trùm của lưới sấm sét.

Ngay vào lúc bá chủ đang tuyệt vọng.

Thì đột nhiên!

Vút một tiếng!

Trước mặt ông ấy bỗng xuất hiện một luồng sáng màu vàng.

Giây tiếp theo!

Liền nhìn thấy một cái áo giáp sáng vàng lấp lánh xuất hiện ngay trước mặt ông ấy.

Ngay sau đó!

Lách ca lách cách!

Tất cả lưới sấm sét đều đánh lên trên Huyền Thiên Chiến giáp, bị khả năng phòng thủ mạnh mẽ của Huyền Thiên Chiến giáp chặn lại toàn bộ.

“Ai?”

Tiêu Thành Đạo nhíu mày thật chặt, lập tức nhìn quanh bốn phía rồi hét lớn.

Đáp lại ông ta chính là một giọng nói vang vọng như tiếng chuông.

“Trừ tôi ra, còn ai nữa?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv