Kim Sơn trải dài hơn 1000 km từ nam đến bắc, độ cao hơn 10000m so với mực nước biển, cây cối sinh trưởng trên núi hầu như đều có màu vàng, nhìn từ xa trông giống như một núi vàng, cho nên nó có tên là Kim Sơn.
Sản vật của núi vô cùng phong phú, các loại tiên dược cũng vô cùng đa dạng, có đến tận hơn 100 nghìn loại, đây là một nơi tuyệt vời để hái được các loại tiên dược và tiên thảo.
Độ cao so với mực nước biển càng cao thì chất lượng của các loại tiên dược lại càng tốt hơn. Thế nhưng số lượng yêu thú qua lại ở nơi này lại càng kinh khủng hơn.
Cho nên đối với các tu sĩ có tu vi thấp thì chỉ có thể hái tiên thảo và tiên dược ở dưới chân núi ở nơi độ cao so với mực nước biển khá thấp mà đã cửu tử nhất sinh, chỉ có những tu sĩ có tu vi cao mới dám đi tới nơi có độ cao cao hơn nhiều so với mực nước biển.
Đương nhiên, nếu như trong đội tu vi thấp có cao thủ thì cũng có thể lên tới Thượng Hải để hái tiên thảo và tiên dược.
Lúc này, ở chỗ sườn núi của ngọn núi cách mực nước biển hơn 12000 m, có mười mấy lão tu sĩ đang nghênh chiến với nhau.
Còn ở trên tuyết chỗ sườn núi, có hơn 20 tu sĩ đang đứng cổ vũ.
“Sư tôn ơi cố lên!”
“Ông nội cố lên!”
“Thái công cố lên!”
Trên một tảng đá phủ đầy tuyết cách bọn họ không xa, có một cây hoa sen tuyết đang mọc lên.
Những cánh hoa sen tuyết này dày mà chắc, trắng nõn như ngọc, nhụy hoa có màu xanh lam. Nhìn qua, bông hoa giống như một ngọn lửa, lại trông giống như một ngọn đèn hoa sen tỏa ra ánh sáng màu xanh lam trông cực kỳ xinh đẹp.
“Cho dù có gọi sư tôn, ông nội với thái công của mấy người tới đây thì đóa hoa sen tuyết màu xanh lam diễm lệ này chắc chắn sẽ thuộc về thầy của chúng ta, còn thầy, ông nội và thái công của mấy người nhất định không thể đánh lại thầy của chúng ta.” Có một cô gái nói chuyện vô cùng kiêu ngạo.
“Điều đó chắc chắn là không thể nào.” Có một người thiếu niên ra vẻ không phục nói: “Chưa đến cuối cùng, ai chết còn chưa biết được đâu, xác suất thái công của chúng ta đoạt được hoa sen tuyết màu lam cũng rất lớn.”
“Hứ!” Có một người thanh niên khác cũng khinh thường nói: “Chẳng cần bàn cãi nhiều, nhất định hoa sen tuyết màu lam diễm lệ sẽ thuộc về thầy của chúng ta.”
“Lâm sư huynh nói rất đúng, chắc chắn là thầy của chúng ta!” Một cô gái có ngoại hình đáng yêu đứng ở bên cạnh người thanh niên cũng phụ họa theo.
“Nói xạo, thầy của hai người chắc chắn không đánh lại ông nội của tôi đâu.”
“Ông nội của cậu mới là người không đánh lại được thầy của tôi!”
“Chẳng cần bàn cãi nữa, chắc chắn là thái công của tôi lợi hại nhất!”
Một đám tiểu bối không ngừng cãi nhau.
Đúng lúc này, có một thanh âm dễ nghe xen vào.
“Mấy người đừng cãi nhau nữa, đóa hoa sen tuyết này chắc chắn thuộc về ba của tôi rồi.”
Một đám tiểu bối nghe vậy thì quay đầu lại nhìn thì thấy một con yêu thú vừa mới đáp xuống tảng đá, trên đó còn có một vài người nữa cũng đang ngồi, người đứng đầu là một cô gái có dung mạo vô cùng xinh đẹp.
“Trông xinh đẹp quá!”
Không ít tu sĩ trẻ tuổi thầm cảm thán ở trong lòng, hào quang nóng rực trong mắt bắn ra bốn phía.
“Mấy người mau rút lui đi! Nếu như mấy người dám cướp đóa sen tuyết màu lam diễm lệ này đi thì sẽ bị ông nội của chúng ta vây đánh đấy!” Có cô gái nói chuyện với vẻ bất mãn.
“Hừ!” Cô gái đang cưỡi yêu thú hừ một tiếng nói: “Dám vây đánh bố của tôi thì cẩn thận bố của tôi đánh cho ông nội của mấy người phát khóc đấy!”
Nói xong, cô còn không quên quay đầu lại nói: “Đúng không bố?”
“Đóa Đóa nói rất đúng.”
Diệp Thiên vừa cười vừa xoa đầu Đóa Đóa, sau đó trèo xuống khỏi lưng của yêu thú.
“Là anh ta!”
Nhất thời, có mấy tiểu bối nhận ra Diệp Thiên.
Sau đó, có một người thanh niên hô to về phía không trung: “Thưa sư tôn, kẻ lấy đi thần kiếm đang ở đây, anh ta muốn cướp đóa hoa sen tuyết màu lam!”
“Cái gì?”
Khi nghe thấy tiếng la của người thanh niên, một đám lão nhân đang hỗn chiến ở trên không trung nhất thời liền ngừng đánh nhau, đều quay đầu nhìn xuống.
“Quả nhiên là cậu ta!”
Sư tôn của người thanh niên kia chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra Diệp Thiên, ông ta ngay lập tức hô to: “Mau dàn trận cách ly thiên địa đi, thằng nhãi này có độn phù, không được để cậu ta chạy mất!”
Vừa dứt lời, mười mấy lão nhân cũng không đánh nhau nữa mà đều niệm quyết kết trận, sau đó nhanh chóng mở cách ly thiên địa, sau đó bay xuống phía dưới.
Rất nhanh, một đám lão nhân đã vây quanh tảng đá.
Còn lúc này, Diệp Thiên cũng đã hái xong đóa hoa sen tuyết màu lam thu vào bên trong vòng không gian.
Nhất thời, một đám vãn bối đều cảm thấy khó chịu.
“Mau lấy đóa sen tuyết màu lam ra đây.”
“Nếu còn không lấy ra thì lát nữa thầy của chúng ta sẽ đánh anh!”
“Nếu có bản lĩnh thì đánh với thái công của chúng ta một trận đi, nếu thắng thì nó thuộc về anh, đã đánh không lại mà lại còn tới đây ăn trộm đóa sen tuyết, anh sẽ bị đánh chết thôi!”
“...”
Đóa Đóa nhất thời cười với vẻ kiêu ngạo: “Bố của tôi không thèm đánh nhau với ông nội của cậu, mau bảo ông nội của mấy người tránh xa bố tôi ra một chút, không cẩn thận lại bị ba tôi đánh đấy.”
“Ha ha!”
Người thanh niên họ Lâm kia cười lớn: “Em gái nhỏ à, bố của em không nói với em rằng hơn một năm trước cậu ta ăn trộm thần kiếm bị sư tôn của bọn ta truy sát tới mức chạy tóe khói hả?”
“Bố ơi, có thật không ạ?” Đóa Đóa nhìn về phía Diệp Thiên.
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười nói: “Khi đó thần hồn của bố bị hao tổn, thực lực bị giảm mạnh cho nên mới đánh không lại bọn họ, nhưng lần này bố sẽ không khiến cho Đóa Đóa phải thất vọng nữa, ai dám đến gần ba thì bố sẽ đánh cho người đó nằm sấp xuống mặt đất luôn.”
“Viện cớ!”
Người thanh niên họ Lâm kia lại nhảy ra: “Đã đánh không lại sư tôn của chúng ta thì cứ thừa nhận, lại còn dám nói khoe khoang như vậy? Vài lời khoe khoang như thế mà sư tôn của chúng tôi sẽ sợ sao?”
“Thế thì gọi sư tôn của mấy đứa lại đây để xem bọn họ có chịu nổi qua một chiêu của tôi không, nếu vậy thì tôi có thể trả lại thần kiếm cho bọn họ.” Diệp Thiên như cười như không.
Người thanh niên kia nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời, lúc này cậu ta hỏi: “Anh nói thật chứ?”
Diệp Thiên nhìn về phía cậu ta, cười nhạo nói: “Cậu cảm thấy tôi đang nói dối sao?”
“Sư tôn.” Người thanh niên kia nói: “Chắc chắn anh ta không biết sư tôn ở đây cho nên mới dám chạy tới đây ăn trộm đóa sen tuyết màu lam, hiện tại lại bị bao vây, sợ sẽ bị thần kiếm đánh chết cho nên mới nói như vậy.”
“Ừm.”
Đạo sĩ kia gật đầu, sau đó cười cười tiến lên hai bước, nói với Diệp Thiên: “Mau ra tay đi, lão phu sẽ đứng đây cho cậu đánh, nếu như sau một chiêu mà lão phu vẫn không bị thương thì cậu mau giao thần kiếm ra đây, lão phu đảm bảo cậu sẽ an toàn.”
Ông ta không tin một người trẻ tuổi như vậy mà đã hợp đạo chân tiên. Ông ta lại càng không tin còn trẻ như vậy mà có thể chỉ trong một chiêu có thể đánh bại đại chân tiên hậu kỳ đỉnh phong.
“Ha ha.”
Diệp Thiên cười cười, trực tiếp phất tay áo.
Chỉ trong chốc lát, một trận gió lớn xuất hiện ngang trời như thể một thanh kiếm sẽ dọc biển núi, trận gió gào thét điên cuồng mà chém tới, chỉ trong nháy mắt đã xé rách hư không, không khí cũng bị dập nát, khắc sâu cảm giác mạnh mẽ và kinh khủng, trong khoảnh khắc ông ta bị cơn gió thổi qua, khiến cho toàn thân ông ta chợt lạnh như bị nứt ra, sắc mặt của ông ta theo đó mà trắng bệch.
“Đó là cao thủ!”
Ý niệm nay ngay lập tức xuất hiện trong đầu của ông ta, bây muốn né tránh cũng không còn kịp nữa rồi.
Bùm!
Cơn gió phá nát pháp bảo phòng ngự ở trên người của ông ta, cắt về phía thân thể của ông ta.
Xoạt!
Chỉ trong nháy mắt, thân thể của ông ta đã bị xé nát, máu tươi bắn tung tóe.
Làm nổ cả một con mắt!
Thân thể của mười mấy lão nhân vây quanh Diệp Thiên run lẩy bẩy, toàn bộ đều lảo đảo lui về phía sau, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, kinh ngạc, khủng bố.
“Ôi mẹ ơi!”
Hơn 20 tiểu bối cũng sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ muốn chết, nhìn Diệp Thiên cứ như thể nhìn thấy ma quỷ, nuốt nước miếng, suýt chút nữa nuốt luôn cả lưỡi.
Đặc biệt, người thanh niên họ Lâm kia, hai mắt của cậu ta trừng lớn, miệng há to trông như người chết vậy, xem ra đã bị dọa mất ba hồn bảy phách bay mất cả rồi.
“Thật là kinh khủng! Giết người rồi!”
Trong lòng mọi người đều nổi lên cơn sóng lớn, rít gào không thôi.
Thế nhưng Diệp Thiên cũng không ra chiêu tiếp theo nữa, cho nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thân thể của tên đạo sĩ kia khép lại như cũ, so với lúc nãy thắt lưng không thẳng, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một lão già sắp chết, tinh linh biến mắt không còn tung tích, sau đó ông ta nhìn lại Diệp Thiên thì trong mắt đều là vẻ kính sợ như nhìn thấy thần vậy.
“Sư tôn!”
Người thanh niên họ Lâm kia cùng với sư muội của cậu ta vội vàng chạy tới, hỏi xem thương thế của thầy bọn họ.
“Không sao cả.”
Đạo sĩ cảm thấy may mắn nói: “Cũng may vị đại tiên này ra tay không quá nặng, nếu không thì vi sư chắc chắn đã chết rồi.”
Phù!
Cả hai sư huynh muội bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đều tại anh!”
Nhất thời sư muội liền nổi bão với sư huynh của cô ta: “Anh đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng, thiếu chút là đã hại chết sư tôn rồi!”
“Sư muội, tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi, về sau nhìn thấy người lạ thì im miệng lại. Đừng hại sư tôn nữa, hừ!” Lồng ngực sư muội run lên vì tức giận.
Người thanh niên họ Lâm kia cúi đầu giống như chim cút, ngậm chặt miệng lại, không dám nói gì nữa.
“Còn có ai cho rằng sư tôn, ông nội hay là thái công của mấy người có thể đánh thắng được bố của tôi nữa không?” Đóa Đóa đắc ý nhìn qua một đám tiểu bối kiêu ngạo hỏi.
Một đám tiểu bối đều cúi đầu xuống.
“Hoa sen tuyết kia thuộc về bố của tôi, mấy người có ý kiến gì khác nữa không?”
Đóa Đóa nhìn qua một đám đạo sĩ hỏi.
“Không phản đối.”
“Không phản đối.”
“Không phản đối.”
Một đám đạo sĩ đều lắc đầu.
Đúng là nói giỡn, chỉ một cái phất áo đã giết được một chân tiên hậu kỳ, thực lực khủng bố như vậy, ai điên mà đi trêu chọc vào chứ.
“Hì hì!”
Đóa Đóa nở nụ cười vui vẻ.
Có một người bố lợi hại thật là tốt!
Lúc này, Diệp Thiên bay lên lưng của thần thú, ôm lấy Đóa Đóa từ phía sau, nói: “Thú Kim Lân mắt xanh, mau đi tìm xem còn loại tiên dược nào tốt nữa không.”
“Vâng thưa tôn thượng!”
Thú Kim Lân mắt xanh đáp lại một tiếng, liền cất cánh.
“Đại tiên chờ đã!”
Tên đạo sĩ bị Diệp Thiên dùng một chiêu xẻ đôi.
“Còn có việc gì nữa sao?” Diệp Thiên nhìn về phía ông ta.
Tên đạo sĩ cười với vẻ vô cùng tôn kính nói: “Đại tiên, pháp đạo của ngài lợi hại như vậy, có một nơi có rất nhiều loại tiên dược quý hiếm, thậm chí thậm chí còn chưa từng nhìn thấy bao giờ, không biết đại tiên có hứng thú muốn tới chỗ đó xem thử hay không, có thể tới chỗ đó hái tiên dược được không.”
“Ồ, đó là chỗ nào?” Diệp Thiên hiếu kỳ nói.
“Đó là một động tiên.” Tên đạo sĩ nói: “Kể từ lần trước đại tiên lấy được thần kiếm, ở một hẻm núi của Kim Sơn đã hiện ra một động tiên, tiểu tiên đã từng vào đó xem qua, ở đó tiên dược ở khắp nơi, dường như ở bên trong đó có vô vàn bảo bối.”
“Chỉ là ở trong động tiên đó có một con yêu thú vô cùng kinh khủng, toàn thân nó đều là lửa, ai ai cũng bị nó phun, những người có tu vi kiểu như tôi đều không thể chịu nổi.”
“Hơn một năm rưỡi qua, cũng đã có hơn 1000 chân tiên táng thân ở bên trong động tiên đó, vẫn còn hai vị tôn giả hợp đạo viên mãn của Càn Khôn giáo.”
“Tiểu tiên cảm thấy đại tiên không phải là vật trong ao, ngay cả khi bị mọi người vây lại mà vẫn có thể lấy đi được thần kiếm, cho nên có lẽ ngài có thể thu phục được con yêu thú kia, như vậy tất cả bảo bối ở trong động tiên kia đều thuộc về đại tiên.”
“Ồ!”
Diệp Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Cơ Hữu Đạo, Thú Kim Lân mắt xanh đều tỏ vẻ hứng thú.
Giây tiếp theo, Diệp Thiên nói: “Dẫn đường trước đi, để bổn tọa đến đó xem sao.”
“Vâng thưa đại tiên!”
Ngay sau đó, cả đám người đều bay về cùng một hướng.