Lại nói đến Diệp Thiên
Rời khỏi phủ bá chủ Hắc Phong Vực liền đến cực Bắc, do quái thú Kim Lân trong thời gian trước đó, dùng sức lực mà Diệp Thiên truyền cho, đã luyện đến mức thánh thần, tốc độ tăng lên đến hai mươi triệu kilomet/giờ.
Không tồi, là hai mươi triệu kilomet.
So với tốc độ của Diệp Thiên, còn nhanh hơn năm triệu kilomet.
Sở dĩ thú cưỡi có thể trở thành thú cưỡi là vì nó cùng cảnh giới, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn tu sĩ, cho nên mới được tu sĩ dùng làm phương tiện di chuyển, nếu không có hai điểm này, thì còn dùng đến thú cưỡi làm gì?
Còn quái thú Kim Lân mắt xanh cũng là con nhanh nhất trong số những con quái thú cùng cảnh giới trong thế giới thiên hà ở trung tâm vũ trụ.
Chính vì vậy tốc độ của nó rất nhanh, đây cũng là lí do mà lần này Diệp Thiên mang theo nó, gặp khó khăn hoạn nạn có thể giải quyết phiền phức, dựa vào tốc độ của quái thú Kim Lân mắt xanh, tháo chạy sẽ rất nhanh.
Diệp Thiên bây giờ gia lớn nghiệp lớn, có phải cũng nên tìm một người kế nhiệm không?
Còn lúc này, Diệp Thiên thoáng chốc đã thông qua cửa truyền tin, đến được đầm rồng ẩn.
“Quái thú Kim Lân mắt xanh, mi đợi một chút, bổn tọa phải phong ấn cửa truyền tin, tránh tu sĩ của Tử Tiêu Tinh đến Tiên Thổ tìm kiếm.”
Diệp Thiên nói xong, nhảy từ trên lưng thú xuống, đứng bên cạnh cửa truyền tin yểm trên cửa truyền tin một con dấu phong ấn.
Tiếp đó, anh tiếp tục phong ấn.
Liên tiếp yểm chín con dấu phong ấn không giống nhau, rồi mới ngồi lên lưng quái thú đi lên mặt nước.
Cứ như vậy là có thể ngăn chặn hiệu quả việc tu sĩ của Tiên Thổ thông qua cửa truyền tin mà đi vào Tiên Thổ.
Cho dù là tu sĩ hợp đạo cảnh viên mãn, nếu muốn phá bỏ một tầng phong ấn thì một tháng cũng khó mà làm được, còn chín tầng phong ấn, có thể có hiệu quả trong khoảng một năm.
Như vậy anh có thể nửa năm sau rồi đến xem một chút, nếu phong ấn không bị phá bỏ, thì sẽ không quan tâm, nếu như bị phá đi mất mấy tầng, thì sẽ giết người phá hủy phong ấn, rồi lại phong ấn thêm vài lần nữa.
Cứ như vậy thì có muốn vào Tiên Thổ qua cửa truyền tin cũng khó như lên trời.
Nổi lên khỏi mặt nước, Diệp Thiên nói thiếu tám loại tiên dược, hỏi Cơ Hữu Đạo ở đâu có.
“Thiên Tiên Nữ, Tuyết Liên Diễm Lan, Long Đàn Hương, ba vị tiên dược đó chỉ có Kim Sơn Vực mới có, giá vô cùng đắt đỏ, chúng ta có thể đến Kim Sơn Vực xem xem, dù sao thì cũng không xa, theo hướng này đi tiếp khoảng một nghìn kilomet là đến nơi.” Cơ Hữu Đạo chỉ hướng.
“Xuất phát!”
Diệp Thiên nói.
Đi nào!
Quái thú Kim Lân mắt xanh bốn chân co lên rồi lao đi như bay.
Diệp Thiên đi chưa được bao lâu, thì hai vị tu sĩ đến từ Càn Khôn Giáo đã đến đầm rồng ẩn.
Họ tìm được cửa truyền tin rất nhanh.
Nhưng kết quả là họ nhảy đi nhảy lại, nhưng lại bị năng lượng trong suốt ngăn lại, căn bản lại không nhảy vào được.
“Kể cũng kì lạ? Sao không thể vào được?” Một vị tu sĩ cảm thấy bối rối.
“Ông lùi lại một bước trước, tôi xem xem.” Vị tu sĩ còn lại nói rồi lấy thần binh ra, chém mạnh vào cửa thông tin.
Ầm một tiếng!
Một lực đẩy vô cùng mạnh đẩy ông ta văng ra như một viên đạn, còn cửa thông tin, lóe ra chín ngôi sao sáu cánh, xếp chồng lên nhau, vô hình chung chặn cánh cửa lại.
“Tôi nói sao lại không vào được, hóa ra là có người phong ấn, đề phòng có người vào Tiên Thổ.” Vị tu sĩ không bị văng ra cảm khái.
“Là ai làm vậy?”
Hai người đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Sau đó hai người cùng nhau liên thủ, nhưng sau một thời gian dài cũng vẫn không phá được phong ấn.
“Cái phong ấn này lợi hại thật, có vẻ không phải là phong ấn truyền thống của Tiên Thổ với Tử Tiêu Tinh, có lẽ là người giết đại trưởng lão và hai vị tôn giả đã hạ phong ấn, cho thấy rằng anh ta đã vào Tử Tiêu Tinh rồi.” Một vị đạo sĩ đoán già đoán non.
“Có lí, chúng ta nhanh chóng trở về báo cáo với giáo chủ thôi.” Vị tu sĩ còn lại nói.
Thế là hai người tức tốc rời đi.
Lúc này, ở Tiên Thổ.
Đại trưởng lão của Âm Dương Giáo cùng với năm vị tôn giả, lúc này đã vào Tiên Thổ qua thiên lộ, đến cực Bắc của Tiên Thổ.
Họ liếc nhìn cực Bắc, quét trong bán kính một trăm triệu kilomet xem có người không.
Rất nhanh, đại trưởng lão đã chỉ ra một phương hướng: “Bên này có người.”
Sau đó sáu người liền xuất phát ngay.
Không lâu sau đó, họ đến được cực Bắc theo hướng đó, ở đó đang xây dựng Huyền Băng Cung.
Nhìn thấy sáu vị tu sĩ với sức mạnh phi thường này, hàng vạn người lập tức dừng thi công.
Lúc này đại trưởng lão cười hòa nhã, tiến lên hỏi: “Chúng ta là tới hỏi đường, xin hỏi phủ bá chủ Hắc Phong Vực đi như thế nào?”
Mọi người vừa nghe xong, lập tức chau mày quay sang nhìn nhau.
Rất nhanh, có vị bạch y nữ tử: “Các ông đi phủ bá chủ Hắc Phong Vực để làm gì?”
“Là thế này.” Đại trưởng lão nói rằng: “Chúng tôi có mấy người bạn ở Tử Tiêu Tinh, nghe nói bọn họ ở phủ bá chủ Hắc Phong Vực nên chúng tôi đến tìm họ.”
Bạch y nữ tử nghe vậy, lập tức xua tay nói: “Vậy các ông không nên đi thì vẫn hơn, trước đó không lâu có ba người, bị Bắc Minh Đế Tôn giết chết rồi.”
“Cái gì! Bị giết chết rồi?” Đại trưởng lão và sáu người đều rất khiếp sợ, mặt biến sắc, cảm thấy không thể tin nổi.
“Đúng vậy, Bắc Minh Đế Tôn rất phẫn nộ, trong cơn tức giận, liền giết chết ba người họ, từng người một chết vô cùng thảm, các ông từ đâu đến thì quay về đó đi, nếu như bị Bắc Minh Đế Tôn biết, các ông là cùng một nhóm với ba người kia, vậy các ông chạy không thoát đâu.” Bạch y nữ tử nói.
Trên thực tế, cô ấy là nghe nói vậy, biết Bắc Minh Đế Tôn đã đi Tử Tiêu Tinh, sợ những người này đến đây sẽ gây bất lợi cho người trong phủ bá chủ, nên muốn khuyên bọn họ quay về.
“Chuyện xảy ra khi nào thế?”Đại trưởng lão hỏi.
“Khoảng hai bốn giờ trước, tôi nghe nói vậy. Đã truyền khắp Tiên Thổ rồi, không tin các ông cứ đi hỏi người khác, khẳng định đều sẽ trả lời như tôi.” Bạch y nữ tử nói.
Sáu người nhìn nhau, dường như cảm thấy bạch y nữ tử không hề nói dối.
“Chiến đấu có kịch liệt không, đánh trong bao lâu?” Đại trưởng lão lại hỏi để phán đoán sức mạnh của Diệp Bắc Minh.
Nếu như đánh rất lâu. Mấy ngày mấy đêm, thì cho thấy rằng Diệp Bắc Minh cũng chỉ là hạng bình thường, nếu như mấy tiếng đã kết thúc vậy thì có chút đáng sợ rồi.
“Không kịch liệt, mọi người đều nói rằng, Bắc Minh Đế Tôn còn không phải động tay, chỉ cần niệm thần chú, gọi ra bảo tháp ra, hút ba người họ vào, sau đó ba người bị chết ở bên trong bảo tháp.” Bạch y nữ tử nói.
Tiếp đó, cô lại nói thêm một câu: “Không tin các ông cứ đến phủ bá chủ Hắc Phong Vực hỏi xem, ở đó đang bày rượu chúc mừng Bắc Minh Đế Tôn. Có điều nếu các ông bị phát hiện, e rằng sẽ không giữ nổi mạng.”
“Mau đi thôi.”
Đại trưởng lão vẫy tay, dẫn năm vị tôn giả chạy đi.
Nực cười.
Ba đại trưởng lão Càn Khôn Giáo, bị giết trong nháy mắt!
Sáu người bọn họ đến đó, cứ cho như là không bị giết trong giây lát, thì trong vòng một khắc cũng sẽ bị giết, hơn nữa bọn họ còn giết Ngụy Hoài, càng có tật giật mình, thì làm sao họ dám đến phủ bá chủ Hắc Phong Vực?
Vì vậy tức tốc quay về, bẩm báo với giáo chủ về việc này, mới là cách tốt nhất.
Bởi vì không có lửa làm sao có khói. Bọn họ cũng sợ Diệp Thiên biết chuyện giết Ngụy Hoài, nên phải quay về chuẩn bị.
Phù!
Sáu người hốt hoảng chạy, bạch y nữ tử thở phào một tiếng, cũng coi như là đã dọa được cho sáu người đó chạy mất.
Vì sự bình yên cho Tiên Thổ mà chiến đấu ít nhất một năm
Lúc này, nhóm người của Diệp Thiên, đã vào đến Kim Sơn Vực.
“Bắc Minh Đế Tôn, mau bảo thú cưỡi của ngài giảm tốc độ, trước mắt năm trăm nghìn kilomet là một trận cuồng phong, nếu phi vào đó, có xảy ra chuyện gì không tôi không biết, nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ phải ngẩng cao đầu mà chết.” Cơ Hữu Đạo vội vàng nhắc nhở.
“Giảm tốc độ.” Diệp Thiên lập tức nói.
Quái thú Kim Lân mắt xanh trong nháy mắt phanh gấp một cái, tốc độ giảm đến hàng triệu kilomet.
Nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn chạy với tốc độ mấy chục nghìn kilomet.
Không bao lâu, quái thú Kim Lân mắt xanh, dừng lại ngay trước trận cuồng phong, tiếng gió gào rít, xông thẳng vào tai mọi người.
Phóng tầm mắt ra xa, một cơn bão điên cuồng, như một cái cối xay thịt lớn ngăn cản đường phía trước.
Vô cùng rộng lớn, hai bên trái phải đều không nhìn thấy gì.
Mà trên mặt đất, tất cả đều là tro cốt trắng xóa, không khó nhìn ra, có rất nhiều tu sĩ và quái thú. Chết trong trận cuồng phong này.
“Vẫn may có ông nhắc nhở, nếu như đâm vào đó, chắc một cái lông cũng không còn.” Quái thú Kim Lân mắt xanh thở phào một cái, chỉ cảm thấy thật nguy hiểm.
“Cơn bão này quả thật có chút kinh khủng.” Đến Diệp Thiên cũng không thể xem thường nó.
“Đúng vậy.” Cơ Hữa Đạo nói: “Cơn bão này, rộng ba mươi triệu kilomet. Sâu một trăm kilomet, cao không biết bao nhiêu mét, từ lúc Tử Tiêu Tinh có người, thì đã có nó rồi, đến nay đã được hơn một nghìn năm, những sinh linh chết trong trận bão lốc đó nhiều không đếm xuể. Cho dù là Chân Tiên, thì xông vào đó cũng sẽ bị biến thành tro cốt, vô cùng kinh khủng.”
“Vì vậy phàm là tu sĩ, hay là quái thú đi qua nơi này, cũng phải vòng qua trận bão này, vòng trái vòng phải đều được.”
“Có điều nơi mà chúng ta ở, nhìn sang trái khoảng bốn năm kilomet là có thể nhìn thấy hết tất cả. Đối diện chính là Kim Sơn Thánh Sơn của Kim Sơn Vực Vực.
“Kim Sơn có rất nhiều tiên dược, vừa nãy có ba loại tiên dược quý hiếm ở Kim Sơn Vực, nếu may mắn thì có thể hái được, chúng ta vòng qua đó, có thể lên Kim sơn xem xem.
“Trực tiếp vượt qua nơi này, cũng có thể đến Kim Sơn?” Diệp Thiên hỏi.
“Có thể.”Cơ Hữu Đạo nói: “Cơn bão rộng như thế nào thì Kim Sơn dài như thế, xuyên qua chỗ nào cũng đều có thể đến Kim Sơn, thế nhưng không thể xuyên qua được.
Diệp Thiên vuốt cằm: “Tôi có thể ở bên trong luyện pháp công, sau khi luyện thành, là có thể mở ra một côn đường để đi qua.”
“Tôn thượng là muốn luyện Ti Thiên Quyết?” Dương Đỉnh Thiên hỏi.
Diệp Thiên gật đầu: “Từ khi sinh ra tới giờ, chưa bao giờ thấy một cơn bão mạnh như vậy, vì vậy vẫn chưa luyện được Ti Thiên Quyết, bây giờ có thể mượn trận gió này để luyện xem.”
“Thế nhưng theo như sức gió vừa mạnh lên như vậy, tôn thượng lại chưa luyện thất trọng đạo thể, e là không có cách nào luyện Ti Thiên Quyết.” Dương Đỉnh Thiên có chút lo lắng.
Diệp Thiên cười nói: “Anh hay sưu tầm, có tôn phẩm phòng ngự pháp bảo nào không, cho tôi mượn một cái?”
“Ha ha!”
Dương Đỉnh Thiên tươi cười: “Cái này khẳng định có, đừng nói đến một cái, mười cái cũng có.”
Dứt lời, anh ta lấy ra pháp bảo tốt nhất đưa cho Diệp Thiên.
“Cái này cấp bậc cao quá, không khống chế được, đưa một cái cấp năm sáu thôi.”
Thế là, Dương Đỉnh Thiên đổi sang một cái tôn phẩm phòng ngự pháp bảo cấp năm đưa cho Diệp Thiên.
Lấy pháp bảo dắt lên người, Diệp Thiên liền nhảy vào bên trong cơn bão.
Hơn bốn tiếng sau, Diệp Thiên đi ra, tóc tai bị gió thôi cho bù xù.
Đương nhiên, Ti Thiên Quyết đã luyện thành, đồng thời tăng lên cấp sáu.
“Phần phật!”
Diệp Thiên đối mặt với cơn bão, tay áo tung bay.
Một cơn gió to khủng khiếp, như một cự kiếm, trong nháy mắt cắt ngang qua cơn bão, mở ra một đường hầm, xuyên qua cơn bão.
Ngay sau đó, liền thấy đối diện là một dải vàng kim rực rỡ.
“Trời ơi, cơn bão đúng thật là đã được rẽ ra!”
Cơ Hữu Đạo kinh ngạc hét lên.
Diệp Thiên lập tức ngồi lên lưng quái thú, ra lệnh một tiếng: “Xông lên!”
Ngay sau đó, một đạo tinh quang từ trong hầm xẹt qua, không đến một phút, đã xuất hiện ở đối diện chân núi Kim Sơn.
“Bố xem! Bên kia đang đánh nhau!”
Đóa Đóa liếc nhìn xung quanh, liền chỉ ra một hướng.
Chỉ thấy cách đó không xa, đỉnh núi Kim Sơn phủ đầy tuyết, có một đám tu sĩ đang hỗn chiến ở đó.
“Cảnh này ở Kim Sơn không phải là hiếm gặp, có đôi khi phát hiện một cây tiên dược quý hiếm, sẽ có tu sĩ vì muốn tranh giành mà đánh nhau, ai thắng mặc ai, nhìn dáng vẻ bọn họ chắc là đã phát hiện ra tiên dược.” Cơ Hữu Đạo nói.
Diệp Thiên nghe vậy, tò mò không biết là loại tiên dược gì, mà khiến cho nhiều tu sĩ đánh nhau như vậy, lên đã ra lệnh cho quái thú kim lân mắt xanh đi ra đó xem xem.