Lúc này, đoàn người cùng với Diệp Thiên đã đi tới Kim Sơn Vực đã bị Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm chém thành một sơn cốc lớn ở trên không trung.
Tất cả nhìn xuống phía dưới, vô cùng phồn hoa.
So với sa mạc mờ mịt, vắng vẻ và hoang tàn lần trước thì khác một trời một vực.
Ở hai bên núi, đều là ốc đảo.
Trải qua hơn một năm khôi phục, cỏ cây đã phát triển tươi tốt trở lại, bởi vì nơi này là hẻm núi sâu bên dưới lại có động tiên nên hai bên núi đều có những công trình lớn được xây dựng, có vài cây cầu đã được xây xong, nối hai bên bờ núi. Như thể một thành phố đã được tạo nên vậy.
Có rất nhiều người, đông như kiến vậy.
Có người đang bận xây nhà, có người đang vác gỗ, lại có người ngồi bắt chéo chân như đại gia, còn có người khoanh tay trên cầu đứng nhìn động tiên…
Ở đó có đủ loại người, vô cùng náo nhiệt và phồn hoa.
Nhìn xuống phía dưới, thứ hấp dẫn ánh mắt người nhìn nhất chính là một con thuyền đậu ở tả ngạn hẻm núi giống như một chiến hạm tinh không vậy.
Chiến hạm tinh không này cũng không lớn lắm, thế nhưng nhìn qua lại trông vô cùng tiên tiến, rất khác so với những chiếc chiến hạm tinh không khác.
“Này! Đây là loại chiến hạm tinh không gì vậy?”
Cơ Hữu Đạo vò đầu, vẻ mặt của ông ta đầy khó hiểu.
“Có vẻ như nó đến từ đến từ bên ngoài tinh vực. Có lẽ nó không phải là chiến hạm tinh không đến từ bản thổ của Tử Tiêu Tông, cũng không phải từ Tử Nguyệt Tinh hay Tiên Thổ Tinh.” Tên đạo sĩ mang Diệp Thiên tới nói.
Trên suốt đường đi, Diệp Thiên cũng đã biết ông ta tên là Ngô Huyền Tâm.
“Xuống dưới xem sao.” Diệp Thiên nói.
Vì thế một đám người đáp xuống, dừng tại chỗ chiến hạm tinh không.
Tập trung nhìn chiến hạm, nhìn tổng thể toàn thân chiến hạm có viết mấy chữ đỏ tươi - Huyền Thiên số 36, hơn nữa chiến hạm có rất nhiều võ sĩ mặc áo giáp đen.
“Đạo hữu, Huyền Thiên số 36 này từ nơi nào tới vậy?” Ngô Huyền Tâm không hỏi được võ sĩ hắc giáp của chiến hạm, cho nên đành phải hỏi một vị tu sĩ bản thổ ở bên cạnh.
“Tôi cũng không biết, mấy tiếng trước đã thấy đỗ ở đây rồi, mấy vị tu sĩ ở đó rất lạnh lùng, bọn họ cũng không hề trả lời bất kì câu hỏi nào, chỉ cười nhạt với chúng tôi, gọi chúng tôi là dân thổ dân, có người cảm thấy khó chịu liền trở mặt với bọn họ, kết quả lại bị tát một cái, rồi bị bắn chết, trong đó còn có một vị hợp đạo chân tiên nữa.” Vị tu sĩ bản thổ kia nói.
Trời!
Ngô Huyền Tâm cùng với Cơ Hữu Đạo đều hít một hơi.
“Thưa tôn thượng, dựa trên hơi thở của bọn họ thì có lẽ bọn họ đều là người tu Tiên Đạo Tử chính thống, dường như gần giống với Tiên đạo chính thống.” Dương Đỉnh Thiên cẩn thận đánh giá những võ sĩ mặc áo giáp đen của chiếc chiến hạm tinh không, nhẹ giọng nói với Diệp Thiên.
Cái gọi là Tiên Đạo Tử chính thống chính một pháp môn tu hành được phát triển từ Đạo Tử chính thống, nếu nói Tiên Đạo chính thống là ba thì Tiên Đạo Tử chính là con.
Pháp môn tu luyện được phát triển từ pháp môn tu hành của Tiên Đạo chính thống, tuy rằng không phải là đạo Nho thuần khiết như Tiên Đạo chính thống, nhưng không hề thua kém chút nào.
Để làm một phép so sánh, trong những trường hợp bình thường, một người tu hành tiên đạo chính thống nhập môn sơ kỳ thì nền tảng cơ bản đã là cực phẩm kim đan, còn một người tu hành Tiên Đạo Tử chính thống hợp đạo nhập môn sơ kỳ thì nền tảng cơ bản cũng là một cực phẩm kim đan, như vậy nếu người sau là hợp đạo nhập môn trung kỳ thì người trước sẽ mạnh hơn. Nhưng khi đánh tay ngang, nếu người sau là hợp đạo nhập môn trung kỳ thì người sau là người mạnh hơn.
Còn như Dương Đỉnh Thiên là một hợp đạo nhập môn trung kì của Tiên Đạo chính thống với nền tảng cơ bản là một tuyệt phẩm kim đan, có thể đánh thắng được tu sĩ bản thổ hợp đạo đại thành hậu kỳ của Tử Tiêu Tinh, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ đánh thắng được tu sĩ hợp đạo có chút thành tựu hậu kỳ với nền tảng là cực phẩm kim đan của Tiên Đạo Tử chính thống mà thôi.
Mức độ khó khăn lại tăng thức một chút.
Bởi vì Tử Tiêu Tinh là đạo Nho chính thống, được phát triển từ Đạo Tử chính thống trở thành Đạo Tử bây giờ, chính là cháu của Tiên Đạo chính thống.
Đương nhiên đây chỉ là trong trường hợp đánh tay không, nếu như dùng tới pháp bảo thần binh thì hiệu quả chắc chắn sẽ khác bởi vì cấp cao các pháp bảo thần bình càng cao thì lại càng lợi hại.
“Ừm.”
Diệp Thiên gật gật đầu nói: “Năm đó bổn tọa từ Huyền Vũ Tinh sang Tử Tiêu Tinh, Huyền Vũ Tinh lúc đó là Tiên Đạo Tử chính thống cho nên thiên lộ rất dài, cho dù chỉ là hư cảnh thì cũng phải đi với tốc độ hơn 30 triệu km một giờ, đi phải mất một năm mới tới, với tốc độ của tu sĩ Huyền Vũ Tinh khi đó thì phải đi bằng chiến hạm tinh không mất 300 năm, còn nếu không thì phải mất 500 năm.”
“Hiện tại thiên lộ được mở rộng tứ phía, ở giữa còn có mấy chục trạm trung chuyển tạo thành mạng lưới thiên lộ khổng lồ, bổn tọa đi vòng quanh mạng lưới thiên lộ này, đã đi qua hơn một trăm tinh cầu, thế nhưng hơn 100 tinh cầu này đều là tu hành chính thống phát triển của Tử Đạo hoặc là Tôn Đạo.”
“Cho nên cũng không khó đoán chiếc chiến hạm tinh không này là từ một tinh vực Tử Đạo chính thống gần với Huyền Vũ Tinh, mà không phải là tới từ Huyền Vũ Tinh, bởi vì bổn tọa ở Huyền Vũ Tinh mấy trăm năm chưa từng nghe qua cái tên Huyền Thiên Tông này.”
Nói đến đây, Diệp Thiên liền hô lớn với đám võ sĩ mặc áo giáp đen: “Này, mấy người tới từ Thanh Long Tinh, Bạch Hổ Tinh hay từ là Chu Tước Tinh tới đây?”
Hắn vừa dứt lời, ở trên chiến hạm tinh không, có không ít võ sĩ mặc giáp đen nhìn xuống Diệp Thiên với vẻ nghi ngờ.
“Sao anh lại biết Thanh Long Tinh, Bạch Hổ Tinh và Chu Tước Tinh mà lại không phải là Huyền Vũ Tinh?” Có một tên võ sĩ mặc giáp đen lạnh giọng hỏi.
“Cậu cứ trả lời câu hỏi của bổn tọa trước đi, rồi bổn tọa sẽ trả lời cậu.” Diệp Thiên ghét nhất là không nhận được đáp án mà lại còn bị người khác hỏi ngược lại
“Láo xược!”
Lập tức có một tên võ sĩ mặc áo giáp đen quát: “Chỉ là bọn đạo chích dân đen mà cũng dám xưng là bổn tọa trước mặt thượng tiên như chúng ta, mày có muốn chết không?”
“Chính cậu mới là người láo xược đấy!”
Lúc này, Dương Đỉnh Thiên lớn tiếng đáp lại: “Trong mắt tôn thượng của chúng ta, mấy người mới là dân thổ dân, lại còn dám to gan xưng là thượng tiên, cháu đứng trước mặt ông không gọi một tiếng “ông” thì thôi, còn như này thì chắc là muốn một bài học đây mà?”
“Chú Dương nói rất đúng!”
Đóa Đóa không sợ thiên hạ thêm loạn lại còn vỗ tay, chỉ cần có bố với chú Dương ở đây thì việc gì phải sợ chứ!
Thế nhưng những tu sĩ bản thổ xung quanh lại bị lời nói của Dương Đỉnh Thiên khiến cho sợ hãi.
“Thằng nhóc này đúng là mở miệng không dừng được đây mà, sao lại dám đắc tội với thượng tiên ở ngoại tinh chứ? Cậu ta không sợ bị đánh chết, rồi liên lụy tới chúng ta nữa hay sao!”
“Tránh xa khỏi mấy kẻ điên này ra một chút, những thượng tiên này không dễ chọc đâu!”
“Nếu tôi đoán không sai thì với sự cao ngạo và lạnh lùng thì mấy vị thượng tiên này chắc chắn sẽ động thủ với mấy kẻ điên này!”
“...”
Một đám tu sĩ bản thổ ở một bên nghị luận, còn một bên thì lùi về phía sau, sợ sẽ bị liên lụy.
Quả nhiên!
“Đám dân thổ dân thối tha, mày muốn chết đúng không!”
Sắc mặt của võ sĩ mặc giáp đen nghiêm túc, anh ta liền rút kiếm xuống chém.
“Chỉ là một tên hóa thần nho nhỏ mà lại dám lỗ mãng ở trước mặt của bổn vương, đúng là chán sống mà!”
Dương Đỉnh Thiên lạnh giọng nói xong, dùng một ngón tay bắn ra.
Chíu!
Một tia sáng xé rách hư không, đánh thẳng vào người tên võ sĩ mặc giáp đen.
Bùm!
Một tiếng bùm lớn, tên võ sĩ mặc giáp đen kia đã nổ tung thành một đống máu.
“Ôi mẹ ơi!”
Đám tu sĩ bản thổ xung quanh đều bị dọa tới vỡ tim rồi.
“Ngay cả thượng tiên cũng giết. Đây là xuyên thủng trời rồi còn gì!”
“Gì chứ, cậu tưởng trên Huyền Thiên chỉ toàn là hóa thân hay sao? Cậu sai rồi, trên đó còn có một đại thượng tiên của hợp đạo đỉnh phong chân tiên đấy!”
“Anh ta chết chắc chết! Nhất định là chết chắc rồi!”
“...”
Nhóm tu sĩ bản thổ đều bị dọa sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, cố gắng tránh ra thật xa, nhưng lại muốn xem kết cục của đám người Diệp Thiên như thế nào, trong lòng bọn họ vô cùng rối rắm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, có một vị kim giáp thần tướng cùng với 2 vị ngân giáp thần tướng xuất hiện ở trên lan can boong tàu, nhìn xuống phía dưới hỏi.
“Thưa Kim Vũ thần tướng, bọn họ cảm thấy khó chịu khi chúng ta nói bọn họ là dân thổ dân. Lại còn nói trong mắt bọn họ chúng ta mới là dân thổ dân, lại còn giễu cợt chúng ta dám xưng là thượng tiên trước mặt của bọn họ, không gọi một tiếng “ông”, trong số huynh đệ chúng ta có người cảm thấy khó chịu, muốn xuống cho bọn họ một bài học thì lại bị anh ta dùng một ngón tay giết chết!” Có tên võ sĩ mặc giáp đen chỉ vào Dương Đỉnh Thiên đang ngồi trên lưng Thú Kim Lân mắt xanh.
Nhất thời, ánh mắt Kim Vũ thần tướng cũng với hai tên phó tướng dừng ở trên đám người Dương Đỉnh Thiên và Diệp Thiên, ánh mắt giống như đao nhọn muốn băm chém bọn họ thành nghìn mảnh.
“Là mày giết sao?”
Kim Vũ thần tướng nhìn chằm chằm vào Dương Đỉnh Thiên, ông ta híp mắt, chỉ trong nháy mắt một cỗ sát khí ở trên người ông ta tỏa ra, tràn ngập toàn trường!
“Ôi mẹ ơi!”
Đám tu sĩ bản thổ xung quanh bị khí tức này đè ép mãnh liệt tới mức không thể đứng dậy nổi, giống như có ngọn núi đè trên lưng của bọn họ.
Đặc biệt là Cơ Hữu Đạo cùng với Ngô Huyền Tâm, cùng với hai đồ đệ của Ngô Huyền Tâm, không thể chịu nổi áp lực này mà ngã khỏi lưng yêu thú xuống mặt đất.
“Là tôi giết đấy!”
Dương Đỉnh Thiên nhảy từ trên lưng thần thú xuống, bày ra dáng vẻ muốn đánh lúc nào cũng được, sẵn sàng đón tiếp.
“Chết tiệt, lại còn dám kiêu ngạo cuồng vọng như thế!”
Một tên phó tướng nhất thời khó chịu nói: “Thưa Kim Vũ thần tướng, để mạt tướng đi trừng trị đám dân thổ dân này!”
Vừa dứt lời, tên phó tướng kia liền trực tiếp nhảy từ chiến hạm tinh không, nắm chặt tay, trông y hệt astro boy vậy, một cú đấm uy lực tạo ra tia lửa, đánh thẳng về phía Dương Đỉnh Thiên.
Dương Đỉnh Thiên vận hết lực đạo, tiến lên nghênh đón một quyền này.
Giây tiếp theo!
Hai quyền chạm vào nhau!
Bùm!
Hư không nứt toác ra.
Hai người đều bị đẩy lui ra phía sau.
Ngân Giáp thần tướng lui về phía sau mấy chục bước, còn Dương Đỉnh Thiên lại lui về phía sau mấy trăm bước.
“Bố ơi, sao trông chú Dương lại không thể đánh bại người này thế ạ.” Đóa Đóa có chút lo lắng nói.
Diệp Thiên cười cười nói: “Bố thấy thực lực của người này đang đại thành nhập môn, đấu bằng tay không. Chú Dương của con thì kém hơn một chút, nhưng lại hy sinh pháp thân, lấy ra pháp bảo thần binh, như vậy thì chú Dương của con có thể treo cậu ta lên đánh rồi.”
“Hì hì, vậy là tốt rồi.”
Nhất thời sự lo lắng của Đóa Đóa đã tan thành mây khói.
“Hừ!”
Ngân Giáp thần tướng cười nhạo Dương Đỉnh Thiên: “Đúng là mấy tên dân thổ dân rác rưởi, năng lực cũng chỉ có nhiêu đó mà cũng dám láo xược với thượng tiên chúng ta, đúng là không biết sống chết.”
“Để xem kế tiếp bản thượng tiên xử lý mày như thế nào!”
Vừa dứt lời, anh ta liền tế ra 3000m pháp thân cũng gọi ra được một ngân thương, liều chết xông lên về phía Dương Đỉnh Thiên.
“Hừ!”
Dương Đỉnh Thiên giận dữ hừ một tiếng, tế ra 6400m pháp thân.
“Ôi trời!”
Không đợi Dương Đỉnh Thiên gọi ra pháp bảo, Ngân Giáp thần tướng đã định đưa chân, thì ngửa đầu nhìn Dương Đỉnh Thiên như nhìn quái vật, trong mắt của anh ta toàn là vẻ chấn động.
“Ôi mẹ ơi! Pháp thân kinh khủng quá!”
Đám tu sĩ bản thổ đứng xem đều sợ đến mức ngây người!
Ngay cả đôi mắt của Kim Vũ thần tướng ở trên Huyền Thiên cũng phải co rút lại.
Thế nhưng rất nhanh, có một tên phó tướng khác liền hô: “Mã phó tướng không phải sợ, pháp thân cao không có nghĩa là tên đó lợi hại, chỉ có thể minh nền tảng của tên đó đang ở cấp độ kim đan, một quyền vừa rồi đã chứng minh anh mạnh hơn tên đó!”
Lời này khiến cho Mã phó tướng đang vô cùng lo lắng bình tĩnh lại, dùng thương tiếp tục đâm tới.
Còn giờ phút này, Dương Đỉnh Thiên đã gọi ra hoa sen đen đoạt mệnh, chỉ cần một thần niệm, hoa sen đen đã biến thành một ngọn núi lớn, hung hăng tới va chạm.
Keng!
Ngọn thương của Mã phó tướng chạm phải hoa sen đen, liền bị lực va đập khủng bố đẩy lùi về phía sau.
“Đúng là pháp bảo tiên phẩm mãn cấp có khác!”
Ánh mắt của Kim Vũ thần tướng sáng ngời, nhất thời liền xuất hiện ý nghĩ muốn giết Dương Đỉnh Thiên để đoạt lấy hoa sen, lúc này ông ta liền điểm nhẹ mũi chân theo một đường parabol ở trong không trung, pháp thân hiện ra một thanh kiếm khổng lồ trên tay, đột nhiên chém về phía Dương Đỉnh Thiên.