"Grừ!"
Khoảnh khắc kiếm của thống lĩnh Mục chém xuống, Xích Nhãn Kim Mao Hống gầm một tiếng phẫn nộ, ngọn lửa khủng khiếp từ trong miệng đỏ như máu của nó phun về phía thống lĩnh Mục.
"Ôi trời ơi!"
Cảm nhận được sự cuồng bạo của ngọn lửa, thống lĩnh Mục sợ hoảng hồn, gần như phát huy toàn bộ sức lực của mình, mãnh liệt vùng dậy, thoát khỏi móng vuốt của Xích Nhãn Kim Mao Hống, nhanh chóng tránh qua một bên.
Ngay lúc đó, bầu trời đêm của thành Ninh Châu, bị ngọn lửa chiếu sáng, biển lửa cuồn cuộn.
"Con yêu thú đáng sợ quá!"
Thống lĩnh Mục kinh sợ không thôi, tự nhận rằng mình chưa bao giờ gặp được con yêu thú cuồng mãnh đến như thế, nếu không phải có pháp bảo hộ thể, kịp thời phóng canh khí ra ngoài, không thì e là đã bị đốt cho thương tích đầy mình.
Nói đùa, lực công kích của Xích Nhãn Kim Mao Hống so với tiên tôn hậu kỳ tay không của Thái Hư Đỉnh không thua kém là bao, huống hồ nó đi theo Diệp Thiên gần trăm năm, đã ăn không ít đan dược, cũng được Diệp Thiên chỉ dạy, tuy sức mạnh chỉ hơn lúc trước một chút, chưa đạt được trọn vẹn lực công kích của tiên tôn sơ kỳ của Thái Hư, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Còn thống lĩnh Mục, chỉ có sức mạnh sơ kỳ của Thái Hư, nhưng không phải là đối thủ của Xích Nhãn Kim Mao Hống.
Nếu không phải trước đó Thần Diệp Hy đã nói với Xích Nhãn Kim Mao Hống, không được giết thống lĩnh Mục, nếu không vừa nãy Xích Nhãn Kim Mao Hống không phải là vồ lấy chân ông ta, mà là một cú bạo kích, đánh cho thống lĩnh Mục mất nửa cái mạng, sau đó đạp một cái, có thể xé nát thống lĩnh Mục.
Nhưng thống lĩnh Mục làm sao biết được những chuyện này, một là không cam lòng đánh không lại một con yêu thú, hai là nóng lòng đi cứu Mục Linh Hy miễn cho Diệp Thiên làm hại, ông ta lập tức lấy pháp thân ra, khởi động tiên pháp, vô thượng thần binh trong tay to lên, hô to một tiếng: "Nghiệt súc, chịu chết đi!"
Nói xong, thanh kiếm của ông ta chém xuống giữa trời.
"Grừ!"
Xích Nhãn Kim Mao Hống điên cuồng gào lên, đột nhiên thân thể biến lớn, giống như một ngọn núi khổng lồ hàng triệu mét xuất hiện giữa không trung, chiều cao của nó còn cao hơn cả pháp thân của thống lĩnh Mục một chút.
Ngay sau đó!
Bang!
Thanh kiếm khổng lồ của thống lĩnh Mục chém lên đầu của Xích Nhãn Kim Mao Hống, phát ra một tiếng giống như chuông Đại Lữ, vang vọng khắp thành.
Còn thống lĩnh Mục, không những không chém chết Xích Nhãn Kim Mao Hống, mà còn hất ra xa mười mấy bước, hai tay đều tê dại.
"Đáng sợ, quá đáng sợ!"
Sắc mặt của thống lĩnh Mục kinh hãi gần chết, trong bụng giống như con một đợt sóng dâng lên, cuồn cuộn không ngừng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, ông ta sẽ không dám tin trên đời có loại yêu thú đáng sợ như vậy, đúng thật là lật đổ hết tam quan¹ của ông ta rồi!
(1): Tam quan (三观) bao gồm thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.
Mà lúc này, thành Ninh Châu cũng nổ tung nồi² rồi!
(2): Nổ tung nồi (炸开锅) tin tức hay hành động gây chấn động dư luận.
"Trời ơi! Đây là loại yêu thú gì, quá lớn, quá đáng sợ đi được, ngay cả tiên tôn của Thái Hư Cảnh cũng đánh không lại!"
"Tiên tôn hắc y nhân có pháp thân ba trăm ngàn thước này là ai? Tại sao lại hắc y nhân che mặt? Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì? Con yêu thú này từ đâu đến? Tại sao lại đáng sợ như vậy?
"Nếu tôi đoán không sai, người hắc y nhân che mặt này chắc chắn là do Lý Mặc Bạch của nhà họ Lý phái đến giết Diệp Thiên, trả thù cho Lý Mặc Bạch, còn về con yêu thú này ở đâu ra thì không biết!"
"Nhất định là tiên tôn do nhà họ Lý phái đến, Lý Mặc Bạch là hy vọng của nhà họ Lý, được Tử Hà Tinh công nhận là cao thủ trẻ tuổi mạnh nhất, nhà họ Lý làm sao nuốt trôi cục tức này? Lại không dám công khai giết nhân tài trụ cột của triều đình, chỉ có thể phái sát thủ âm thầm giết Diệp Thiên thôi!"
"..."
Nghị luận như thủy triều dâng, gần như mọi người đều cho rằng người hắc y nhân này là do nhà họ Lý phái đến giết Diệp Thiên.
"Không phải chủ nhà phái ta đến sao? Sao lại còn phái thêm một người hắc y nhân đến nữa?"
Ở một nơi cách xa khách sạn, có một ông già cau mày.
"Grừ!"
Ngay lúc này, Xích Nhãn Kim Mao Hống phát ra một tiếng gào thét, lao về phía thống lĩnh Mục.
Bịch bịch bịch!
Thống lĩnh Mục sử dụng bản lĩnh toàn thân để đối phó với Xích Nhãn Kim Mao Hống, nhưng căn bản không thể phá phòng ngự của Xích Nhãn Kim Mao Hống, còn bị Xích Nhãn Kim Mao Hống đuổi cho chạy tán loạn.
"Xem ra lúc này công chúa đã bị Diệp Thiên phá trinh tiết rồi, nếu trinh tiết đã bị phá, đưa con bé về cũng không thể nào bù đắp trong sạch cho nó, vậy thì mình cứ mặc kệ trước, chạy thoát thân quan trọng hơn, dù sao Diệp Bắc Minh lựa chọn xảy ra quan hệ với nó, thì sẽ không giết con bé đâu."
Nghĩ đến điểm này, thống lĩnh Mục cũng không dây dưa với Xích Nhãn Kim Mao Hống thêm nữa, chọn đại một hướng tăng tốc chạy trốn, Xích Nhãn Kim Mao Hống đuổi theo phía sau.
"Con yêu thú bị dụ đi, giờ đến phiên mình nhân cơ hội hỗn loạn mà ra tay rồi!"
Đã dò thám địa hình kỹ lưỡng, ông già được nhà họ Lý phái đến lập tức biến thành một luồng sáng, nhân lúc tầm mắt của mọi người đểu bị yêu thú thu hút, bay về cửa sổ phòng của Diệp Thiên, chạy vào bên trong.
Nhìn một cái!
Ông già chỉ cảm thấy quá cay mắt!
Diệp Bắc Minh này, dày công tôi luyện đại thuật luyện trong phòng, khiến ông ta không khỏi bái phục!
"Á!"
Đột nhiên có một ông già lao vào phòng, doạ Mục Linh Hy sợ hãi, lập tức nhảy lên, đu trên người Diệp Thiên y như con lười.
Diệp Thiên lại thờ ơ, giống như không có người nào khác ở đây.
"Hì hì!” Ông già cười nói: "Diệp Bắc Minh, cậu không cần phải tập trung như vậy, lão đây nhận tiền của người khác, đến lấy mạng của cậu đây, còn không may dừng lại, đến đây nộp mạng."
Ông ta muốn đưa người đẹp này đi, xem như đồ chơi, ông ta tung một chưởng ra, đánh về phía hai người.
"Làm sao đây Diệp Bắc Minh?" Mục Linh Hy bị doạ cho sợ hãi.
Diệp Thiên nói: "Đừng sợ, ông ta nhìn thấy những gì không nên nhìn, thì phải trả giá bằng cái chết."
"Haha!" Ông già cười to: "Chỉ dựa vào cậu, cũng muốn giết tôi? Không sợ nói cho cậu biết, tôi đây là Thái Hư...".
Không đợi ông ta nói hết câu, Diệp Thiên búng tay về phía ông ta, chỉ thấy một luồng tinh quang bay đi, ông già không phản ứng kịp, đánh lên người ông ta.
Ầm!
Ông già đột nổ tung, ngay cả hồn phách cũng vỡ nát.
Mục Linh Hy sợ ngây người: "Diệp Bắc Minh, anh cũng đỉnh ghê luôn đó, ông ta là tôn tiên của Thái Hư Cảnh, vậy mà anh chỉ dùng một ngón tay là giết được ông ta luôn rồi?"
"Đừng nghe ông ta nói nhảm, ông ta chỉ là tiên vương nhập môn của Thiên Huyền mà thôi, một tên giả mạo, còn muốn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, thật là không biết sống chết!" Diệp Thiên nói.
Mục Linh Hy ngốc ngốc mà tin rồi, không nhịn được cười khúc khích: "Cũng may có anh ở đây, nếu không là hù chết người ta rồi, chuyện này mà bị đồn ra ngoài, tôi sẽ không còn mặt mũi gặp người khác nữa đâu!"
Diệp Thiên cười hì hì: "Tôi có mạnh không?"
Mặt Mục Linh Hy đỏ bừng, ngượng ngùng gật gật đầu.
Mà lúc này, thống lĩnh Mục đã bị đuổi chạy ra ngoài thành, vừa chạy vừa hô: "Con nghiệt súc nhà mày, còn đuổi theo làm gì nữa, không sợ tao dùng kế điệu hổ ly sơn, dụ mày đi chỗ khác, sau đó người của tao lẻn vào phòng của Diệp Bắc Minh, xử lý hắn ta luôn à?"
Trả lời ông ta là một cái bổ nhào của Xích Nhãn Kim Mao Hống, đè ông ta ngã nhào xuống đất, đạp lên người ông ta.
Vùng vẫy mấy cái, cũng không thể nào thoát ra được, thống lĩnh Mục gấp gáp hét to: "Tao không lừa mày, Diệp Bắc Minh đã giết Lý Mặc Bạch, nhà họ Lý chắc chắn sẽ đến giết hắn ta, nói không chừng đã lẻn vào phòng của Diệp Bắc Minh rồi, mày còn không quay về, hắn ta sẽ chết chắc!"
"Chủ nhân sẽ không chết." Xích Nhãn Kim Mao Hống theo Diệp Thiên lâu như vậy, đã được mấy đứa con của Diệp Thiên dạy cho biết nói tiếng người rồi.
Thống lĩnh Mục ngây người, lại nói tiếp: "Mày không lo cho chủ nhân nhà mày, nhưng tao lo cho công chúa, mau thả tao ra, để tao trở về đưa công chúa đi!"
"Chủ nhân tôi nói rồi, để ông đừng kích động, người làm công chúa nhà ông xong xuôi, sẽ dùng thần niệm nói cho tôi biết, đến lúc đó tôi trở về cõng công chúa nhà ông đến đây, tiễn các người trở về." Xích Nhãn Kim Mao Hống nói.
Thống lĩnh Mục khóc không ra nước ngoài, hổn hển hét lên.
"Diệp Bắc Minh, tên cặn bã nhà cậu, hại công chúa nhà tôi lại không chịu theo con bé về làm phò, cậu bảo công chúa phải sống thế nào hả!"