Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1162: Nghiệt súc, ăn một kiếm của tao





"Đừng! Anh đừng xé khăn che mặt của tôi, anh buông tôi ra, đồ khốn kiếp!"

Nghe Diệp Thiên nói muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta, công chúa xoay đầu qua một bên, hét lên thật to, muốn thoát ra, nhưng lại có một khí trận vô hình giam giữ cô ta, khiến cô ta khó cử động.

"Cô không cho tôi xé, tôi càng muốn xé."

Diệp Thiên cười, vươn tay về phía miếng vải đen trên mặt công chúa, dùng lực kéo một cái, miếng vải đen bị kéo xuống, một khuôn mặt xinh đẹp ngay lập tức hiện lên trong đáy mắt Diệp Thiên.

"Huhu... tên khốn kiếp nhà anh..."

Khăn che mặt bị xé, công chúa khóc không ra nước mắt, một dáng vẻ không muốn gặp người khác, sau đó gân cổ hét lên: "Chú ơi, cứu con! Mau cứu con!"

Chỉ là cô ta không biết, Diệp Thiên đã mở một trận pháp cách âm, cho dù la rách cổ họng người bên ngoài cũng không nghe thấy.

"Cô là cậu Mục đấy à."

Diệp Thiên giả vờ không hiểu, cười xấu xa nói: "Nếu không phải đè lên cậu Mục, tôi vẫn thật sự không biết cơ ngực của cậu Mục cường tráng như vậy, chắc là tập luyện không ít ha?"

Công chúa nghe xong thì ngây ngẩn cả người.

Anh ta vẫn cho rằng mình là nam à?

Nghĩ đến đây, cô ta hừ một tiếng: "Tôi cảnh cáo anh Diệp Bắc Minh, cơ ngực của tôi rất cường tráng, sức lực rất mạnh, anh còn không buông tôi ra, cẩn thận tôi một chưởng đánh chết anh!"

"Vậy à?"

Diệp Thiên cười xấu xa: "Vậy để tôi nhìn thử xem, cơ ngực của cậu cường tráng thế nào.

Nói rồi, Diệp Thiên nắm lấy cổ áo đen của công chúa.



"Đừng! Anh đừng! Chỉ là cơ ngực của tôi to thôi, thật ra sức lực rất yếu, anh đừng nhìn, đừng..."

Xoẹt!

Chiếc áo đen bị xé rách.

Giống như thanh kiếm chém qua biển rộng, sóng nước ồ ạt tràn về.

"Hu hu..."

Công chúa biết, thân phận của mình bị bại lộ, lập tức khóc oà lên: "Diệp Bắc Minh, đồ lưu manh nhà anh, đồ thối tha khốn kiếp, anh anh anh... thật là quá xấu xa mà! Tôi phải giết anh, huhu..."

Diệp Thiên cười haha: "Thì ra cậu Mục là một cô gái à, tội lỗi, tội lỗi, nếu biết cô là nữ cải trang thành nam, tôi sẽ không nhìn nữa."

"Hừ!"

Đôi mắt xinh đẹp của công chúa nhìn chằm chằm Diệp Thiên, thở hồng hộc nói: "Anh nhìn cũng đã nhìn rồi, nhất phải chịu trách nhiệm với tôi, nếu bị phụ hoàng tôi biết được, anh sẽ chết chắc!"

"Cha cô là hoàng đế à?"

Diệp Thiên hỏi.

"Đúng!"

Công chúa nói: "Phụ hoàng tôi là hoàng đế của hoàng triều Kim Khoát, tôi là con gái nhỏ nhất của phụ hoàng Mục Linh Hy, phụ hoàng thương tôi nhất, nếu phụ hoàng biết anh... tôi, nhất định sẽ phái đại quân đi đánh thành Ninh Châu, bắt anh về băm ra cho dã thú ăn."

"Ôi, sợ quá đi!"

Diệp Thiên vỗ ngực.

Thần Diệp Hy ở bên cạnh cười buồn cười gần chết.

"Biết sợ thì tốt."

Mục Linh Hy kiêu ngạo nói: "Bây giờ cho anh một con đường sống, thả bổn cung ra, theo bổn cung về hoàng triều Kim Khoát, bổn cung sẽ bảo phụ hoàng đồng ý cho anh cưới bổn cung, làm phò mã của hoàng triều Kim Khoát, bổn cung còn bảo phụ hoàng cho anh một tỷ đại quân, để anh làm thống lĩnh."

Nố đến đây, cô ta nhìn Diệp Thiên, đắc ý hỏi: "Thế nào, bổn cung rất có thành ý đúng không?"

Diệp Thiên gật gật đầu: "Đúng là rất có thành ý."

"Vậy anh còn ngây ra đó làm gì, thả bổn cung ra đi."

Mục Linh Hy thúc giục.

Diệp Thiên làm như cô ta mong muốn, thả cô ta ra.

"Hừ!"

Thoát khỏi trói buộc, công chúa ngồi dậy, hừ một tiếng với Diệp Thiên, lấy cái áo bị xé mặc lên, trừng mắt nói: "Đồ lưu manh chết tiệt, còn không mặc quần áo vào, anh có biết xấu hổ hay không hả?"

"Cô muốn tôi làm phò mã, tôi còn có cái gì để xấu hổ chứ."

Khóe miệng Diệp Thiên khẽ nhếch lên nói.

"Nhưng mà... bây giờ anh vẫn chưa phải phò mã của tôi mà."

Mục Linh Hy kiêu ngạo nói, nhưng ánh mắt không rời khỏi chỗ đó của Diệp Thiên.

Diệp Thiên kéo Mục Linh Hy ôm vào lòng, cười xấu xa nói: "Dù sao cô muốn tôi làm phò mã, bây giờ làm chính sự trước, đến lúc làm phò mã cũng không phải giống như vậy à?"

"Hả?"

Mục Linh Hy kinh hãi: "Anh anh anh... bây giờ muốn làm... chuyện đó với tôi sao?"

"Không được à?"

Diệp Thiên cười hỏi.

Mục Linh Hy muốn nói lại thôi, khuôn mặt xinh xắn lập tức đỏ bừng, sau đó giảo mồm nói : "Được thì cũng được, nhưng vợ anh..."

"Tôi đang chuẩn bị dắt Kim Mao ra ngoài chơi rồi, không ảnh hưởng đến tâm trạng của công chúa."

Thần Diệp Hy nói xong, bước xuống giường, mặc áo ngoài vào, sau đó dắt Kim Mao ra khỏi phòng trọ.

Thần Diệp Hy đi khỏi, Mục Linh Hy nở một nụ cười, nói: "Diệp Bắc Minh, anh biết không, tôi rất sùng bái anh, trẻ tuổi mà đã giỏi như vậy, anh chính là phò mã lý tưởng nhất mà tôi chọn.”

"Vốn dĩ tôi còn lo, anh sẽ vì thương vợ anh mà không đồng ý làm phò mã của tôi, không ngờ anh lại đồng ý, quan trọng là vợ anh vô cùng hiểu chuyện, điều này ngoài dự đoán của tôi."

"Vậy cô có vui không?"

Diệp Thiên hỏi.

"Đương nhiên là vui rồi."

Mục Linh Hy ngẩng cái đầu nhỏ kiêu ngạo lên, nói: "Lần này, tôi không chỉ tìm được cho mình một phò mã xuất sắc, mà còn tìm về cho phụ hoàng một nhân tài trẻ tuổi có triển vọng, phụ hoàng nhất định sẽ rất vui, vậy tôi đương nhiên cũng vui rồi!"

Diệp Thiên không nhịn được muốn cười.

Nha đầu này, đúng là đầu óc đơn giản, ngốc nghếch đáng yêu.

Lúc này, công chúa ngượng ngùng nói: "Anh nói muốn làm chính sự với người ta, sao... vẫn còn chưa bắt đầu vậy?"

Diệp Thiên nhếch miệng cười: "Bắt đầu ngay đây."

Nói xong, anh hôn lên đôi môi nhỏ gợi cảm của Mục Linh Hy...

...

"Công chúa đi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa trở về, cũng không cầu cứu, con bé rốt cuộc đang làm gì vậy chứ?"

Thống lĩnh Mục rề rà không đợi được Mục Linh Hy trở về, gấp giống như con kiến ngồi trên chảo nóng, không tự chủ được mà suy nghĩ lung tung.

"Công chúa chắc không phải sinh ra lòng hiếu kỳ lớn, làm chuyện đó với Diệp Bắc Minh..."

Nghĩ đến đây, ông ta không nhịn được rùng mình.

"Không được, mình phải đi ngăn cản, Diệp Bắc Minh vẫn chưa trở thành phò mã, công chúa sao có thể làm chuyện đó trước được chứ?"

Ý nghĩ này xuất hiện, thống lĩnh Mục lấy một bộ đồ màu đen mặc lên, còn chưa đợi ông ta che mặt lại, cửa phòng trọ đột nhiên bị mở ra.

"Ai?"

Thống lĩnh Mục theo bản năng xoay người lại, nhưng nhìn thấy Thần Diệp Hy, chân mày ông ta nhíu lại, lập tức hỏi: "Tại sao cô lại không sao? Công... cháu gái tôi đâu? Các người đã làm gì nó rồi?"

Thần Diệp Hy cười cười, nói: "Cậu Mục là công chúa, ông là chú cô ấy, vậy chắc là hoàng thúc?"

Thống lĩnh Mục nghe xong, trong lòng thầm nói không ổn, công chúa trúng kế rồi!

Nghĩ đến đây, ông ta lạnh giọng nói: "Nếu cô đã biết thân phận của công chúa, vậy tôi cũng không cần phải giấu diếm nữa, họ của tôi là bệ hạ ban cho, tôi là thống lĩnh thị vệ của bệ hạ, tôi hỏi cô, công chúa thế nào rồi, nếu cô không nói, đừng trách tôi giết cô!"

"Thống lĩnh Mục đừng kích động."

Thần Diệp Hy cười nói: "Công chúa cô ấy không sao, bây giờ cô ấy đang hưởng thụ sự sủng hạnh của chồng tôi."

"Cái gì!"

Nghe xong sắc mặt thống lĩnh Mục thay đổi rất lớn: "Diệp Bắc Minh hắn... dám làm chuyện đó với công chúa?"

"Là công chúa muốn chồng tôi làm phò mã, là tự nguyện, không trách chồng tôi được."

Thần Diệp Hy nói.

Răng rắc!

Nắm đấm của thống lĩnh Mục lập tức siết chặt lại: "Cho dù là công chúa tự nguyện, trong tình huống bệ hạ không có chỉ hôn, Diệp Bắc Minh làm chuyện đó với công chúa, đó là tội chết, bổn thống lĩnh sẽ không tha cho hắn!"

Nói xong, thống lĩnh Mục lắc người một cái, bay ra khỏi cửa sổ.

"Ngao!"

Xích Nhãn Kim Mao Hống rống lên một tiếng, thân thể biến thành to lớn, đuổi theo thống lĩnh Mục bay ra ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó!

Thống lĩnh Mục bay ra khỏi cửa sổ, bị hai chân trước của Xích Nhãn Kim Mao Hống vồ lấy chân.

"Hửm?"

Thống lĩnh Mục cau mày một cái, xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con yêu thú quái lạ, chân mày nhíu lại càng sâu hơn.

Ông ta phát hiện, mình muốn rút chân về, lại rút không được nữa rồi."

"Hừ!"

Ông ta hừ lạnh một tiếng, giơ tay đổi một thanh vô thượng thần binh, tức giận nói: "Nghiệt súc, ăn một kiếm của tao!"

Lời vừa dứt, kiếm của ông ta chém về phía Xích Nhãn Kim Mao Hống.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv