Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1164: Bị lừa rồi!





Bận rộn hết canh giờ, cuối cùng Diệp Thiên cũng dừng lại.

Mục Linh Hy giống y như chó chết, ngã vào lòng Diệp Thiên, co giật không ngừng, dáng vẻ trông giống như sắp chết đến nơi, nhưng không phải vậy. Có cảm giác gì chỉ có lòng cô ấy hiểu rõ nhất.

"Mục Linh Hy đúng không?" Diệp Thiên vén lọn tóc thấm đẫm mồ hôi ra sau, vuốt ve khuôn mặt hình quả trứng hồng hào, xinh đẹp của ấy, đột nhiên hỏi một câu.

"Đúng rồi."

Mục Linh Hy giống như chó chết, giống như xác chết mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp, trong veo như sao trời, nhìn Diệp Thiên, khoé miệng nhếch lên, rất xinh đẹp.

"Có phải nghe rất hay không?"

"Ừ." Diệp Thiên gật gật đầu.

"Hihi." Mục Linh Hy cười rất ngọt ngào, kiêu ngạo nói: "Cái tên này, là phụ hoàng đặt cho tôi đó. Hy vọng tôi thật xinh đẹp, còn hy vọng tôi giống thủy triều dâng cao lúc hoàng hôn. Ý nghĩa của nó là muốn tôi xinh đẹp, chứ không phải yếu đuối."

"Khỏi phải nói, đúng như cái tên phụ hoàng đặt cho tôi, tôi không chỉ là người xinh đẹp nhất trong số con gái của người, mà còn là người xinh đẹp nhất hoàng triều Kim Khoát đó!"



"Quan trọng là tôi không yếu đuối giống như các hoàng tỷ. Tôi hung dữ lắm đó, các hoàng huynh của tôi đều sợ tôi, không ai đánh lại tôi hết."

"Anh nói xem có phải giống như cái tên phụ hoàng đặt cho tôi không?"

Dáng vẻ của cô ngây thơ, kiêu ngạo, chờ đợi bạch mã hoàng tử trong lòng khen mình.

Chỉ là ngây thơ như cô ta, vốn dĩ không hề biết người đàn ông mình đang nằm trong lòng này không phải bạch mã hoàng tử, mà là một con sói.

"Ừ." Diệp Thiên gật đầu cười: "Phụ hoàng cô thật biết đặt tên, biến cô thành một người rất xinh đẹp, một chút yếu đuối cũng không có, giống như con ngựa hoang tuột mất dây cương, còn rất cuồng dã nữa."

"Vậy à?"

Mục Linh Hy nở nụ cười: "Vậy anh cảm thấy thương tôi thú vị hơn, hay thương vợ anh thú vị hơn?"

Diệp Thiên không trả lời cô.

Nhưng mà hắn không thể không thừa nhận, trên người cô ấy. Hắn tìm được vài phần giống Tần Liên Tâm, rất thích.

Kẽo kẹt!

Vào lúc này cửa phòng mở ra, Thần Diệp Hy bước vào trong, nở nụ cười xinh tươi, nói: "Em đoán được, có lẽ chồng làm xong việc rồi, nên mới vào, quả nhiên anh vẫn rất đúng giờ."

Diệp Thiên cười nói: "Người hiểu mình chỉ có vợ."

"Hai người chơi đến mức hiểu nhau vậy à?" Mục Linh Hy rất kinh ngạc.

Thần Diệp Hy cười khúc khích: "Sau này cô và anh ấy cũng sẽ hiểu nhau như vậy thôi."

Nói xong, cô ấy nhặt quần áo của Mục Linh Hy lên, nói: "Phải đi rồi."

"Đúng, phải đi rồi, chúng ta cùng nhau về hoàng triều Kim Khoát." Mục Linh Hy vui vẻ xuống giường, mặc quần áo vào.

Vào lúc này, Xích Nhãn Kim Mao Hống từ cửa sổ bay vào, đáp xuống bên cạnh giường.

"Công chúa, mời lên lưng thú." Thần Diệp Hy làm một tư thế mời.

Mục Linh Hy vui vẻ nhảy lên lưng thú, đôi chân đau nhức kẹp vào lưng thú, lập tức hít một hơi lạnh.

Phụt!

Thần Diệp Hy nhìn không được bật cười.

"Cô đúng là ngốc." Diệp Thiên cũng không nhịn được cười.

"Hừ." Mục Linh Hy trề môi hừ nói: "Còn không phải đều tại anh!"

Nói xong, cô quay đầu nhìn Diệp Thiên: "Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lên lưng thú với vợ anh. Tôi đưa anh về hoàng triều Kim Khoát làm phò mã."

"Mục Linh Hy, cô nhớ cho kỹ, chúng ta có duyên, gặp trên chiến trường."

Nói xong, Diệp Thiên khởi động thần niệm, giam giữ cô trên lưng thú, sau đó phất tay: "Kim Mao, đưa Mục Linh Hy an toàn về địa giới của hoàng triều Kim Khoát."

"Ngao!'

Xích Nhãn Kim Mao Hống trả lời một tiếng, bốn chân bật lên.

Cõng Mục Linh Hy bay ra ngoài cửa sổ.

"Này! Diệp Bắc Minh, anh có ý gì hả, không phải muốn cũng tôi trở về làm phò mã sao? Sao lại ăn xong không chịu trả tiền vậy?"

"Tên khốn nạn nhà anh! Mau bảo Kim Mao dừng lại! Bổn cung muốn đưa anh về! Dừng lại! Dừng lại!"

Lời vừa dứt, thì đã ra khỏi thành rồi.

"Huhuhu..."

Mục Linh Hy tức mà khóc.

"Diệp Bắc Minh chết tiệt! Diệp Bắc Minh thối tha! Dám lừa gạt tình cảm của bổn cung, còn lừa trinh tiết của bổn cung, đúng là tội đáng muôn chết, chu di cửu tộc!"

Nói đến đây, cô ấy thở hổn hển đập lên lưng của Xích Nhãn Kim Mao Hống, oán giận nói: "Kim Mao chết tiệt nhà mày, mau quay về đưa Diệp Bắc Minh theo, nếu không bổn cung về đến hoàng triều Kim Khoát, nhất định sẽ nói với phụ hoàng. Vậy chủ nhân Diệp Bắc Minh của mày sẽ chết chắc rồi!"

"Chủ nhân tôi không sợ trời không sợ đất, phụ hoàng cô làm gì được chủ nhân tôi." Xích Nhãn Kim Mao Hống nói.

"Mày thì biết cái con khỉ!" Mục Linh Hy tức giận nói: " Phụ hoàng tao có mười tỷ đại quân, chỉ cần người ra lệnh, lập tức có thể khiến Diệp Bắc Minh biến thành bột mịn, mày có tin không?"

"Chủ nhân nhà tôi có tám mươi tỷ đại quân, chỉ cần hạ lệnh, có thể đào hoàng triều Kim Khoát của cô sâu vạn thước!" Xích Nhãn Kim Mao Hống không cam chịu yếu thế.

"Mày..."

Hai mắt Mục Linh Hy trợn trắng: "Kim Mao chết tiệt nhà mày. Sao y chang như chủ nhân của mày, nói láo hay quá vậy!"

Rất nhanh, Xích Nhãn Kim Mao Hống đáp xuống một khe núi.

"Công chúa, con có sao không?"

Thống lĩnh Mục chạy đến hỏi.

"Con có sao!" Mục Linh Hy tức đến run người, tức giận nói: "Thống lĩnh Mục, tên khốn kiếp Diệp Bắc Minh lừa trinh tiết của con, không chịu theo con về làm phò mã,chú mau dạy dỗ Kim Mao, bảo nó cõng chúng ta quay về bắt Diệp Bắc Minh đi, con sẽ dùng dây trói tiên trói hắn ta vào cây cột, dùng roi đánh thần đánh hắn ta thật my, đến khi nào hắn ta cầu xin con mới thôi!"

"Chuyện này..." Thống lĩnh Mục khó xử, gãi đầu không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Chú còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau dạy dỗ Kim Mao đi!" Mục Linh Hy thúc giục.

Thống lĩnh Mục hổ thẹn cười: "Con nghiệt súc này quá hung hăng, thuộc hạ vừa đánh với nó vài hiệp, đánh không lại, còn bị nó đạp dưới chân hai canh giờ, nếu không thuộc hạ đã cứu công chúa đi từ lâu rồi. Làm sao có thể để tên súc sinh Diệp Bắc Minh hại công chúa chứ."

"Hả?"

Mục Linh Hy thất vọng: "Vậy khác nào bổn cung bị Diệp Thiên chiếm tiện nghi không công, không thể bắt hắn về làm phò mã à?"

"Ờm..." Thống lĩnh Mục gật đầu. Có Kim Mao ở đây, một số lời ông ta không dám nói.

Cho nên, dưới sự thúc giục của Kim Mao, thống lĩnh Mục lên lưng nó, sau đó Kim Mao cõng hai người, bay về một hướng.

Không đến nửa canh giờ, Kim Mao đưa họ đến một thị trấn băng cảnh thuộc quyền quản lý của hoàng triều Kim Khoát, để hai người xuống, sau đó không nói hai lời, theo đường cũ trở về.

"Thuộc hạ sẽ truyền âm cho đại quân, đánh con nghiệt súc này xuống!"

Thống lĩnh Mục móc ra truyền âm thạch.

"Không được để đại quân đánh Kim Mao!" Mục Linh Hy ngăn cản, nói: "Kim Mao rất ngoan, rất nghe lời, chính là do Diệp Bắc Minh quá khốn kiếp, những gì nó làm đều là Diệp Bắc Minh ra lệnh cho nó, không liên quan gì đến nó."

Thống lĩnh Mục gật đầu, hỏi: "Vậy hay là nói với bệ hạ, để bệ hạ phái cao thủ đến đây, chúng ta quay lại thành Ninh Châu, bắt Diệp Bắc Minh về?"

"Không được." Mục Linh Hy lắc đầu: "Nếu phụ hoàng biết con bị Diệp Bắc Minh hại, vậy thì không phải bắt hắn về, mà là sẽ cho người róc xương lóc thịt, nghiền xương cốt thành bụi."

"Tuy là con rất tức giận hắn lừa con, nhưng dù sao cũng là người đàn ông của con, con không nỡ để hắn bị đánh chết."

Nói đến đây, cô ấy tức điên lên, miệng không ngừng chửi bới, tức sắp khóc rồi.

"Vậy không phải dễ dàng cho hắn rồi sao?" Thống lĩnh Mục không cam tâm.

"Hừ " Mục Linh Hy hừ nói: "Tên này không biết tốt xấu, lúc bảo Kim Mao đưa con đi nói với con, có duyên gặp trên chiến trường, vậy con cứ đợi, hắn muốn lên chiến trường, con để đại quân bắt sống hắn, xem hắn có dám không làm phò mã của con nữa hay không!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv