"Đúng rồi, Tam Thiên, người đột nhiên trở về, chúng ta đã ra khỏi hoang mạc rồi sao?" Ngưng Nguyệt hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nhìn Niệm nhi, nói: "Rời khỏi hoang mạc vẫn còn một lộ trình nữa, ta mang Tô tiểu thư tới chơi, thuận tiện mang Hàn Niệm đến gặp mẹ của nó."
Advertisement
"Mẹ?"
"Nghênh Hạ?"
Khi nghe nói như thế, toàn bộ đám người mở to hai mắt ra nhìn...
"Tam... Tam Thiên, người... người vừa nói cái
gi?"
"Chúng ta không nghe lầm chứ? Người tìm được minh chủ phu nhân rồi?"
Một đám người kinh ngạc vô cùng, ngây ngốc nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nhẹ gật đầu: "Không sai, nhưng mà bây giờ nàng không thuận tiện đến đây, cho nên chỉ có thể mang Niệm nhi tạm thời đi ra ngoài. trước."
Trên mặt mọi người phóng thích ra ý cười, đối bọn hắn mà nói, ở bao lâu cũng không thành vấn đề, quan trọng nhất chính là hiện tại minh chủ tìm được minh chủ phu nhân rồi, đây chính là chuyện vô cùng vui.
"Ba ba, Niệm nhi có thể gặp mẫu thân rồi sao?" Hàn Niệm thông minh, lúc này cũng hưng phấn nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Vậy Niệm nhi vui vẻ không?"
Hàn Niệm gật đầu như gà con mổ thóc, hưng phấn đến không thể tự kiềm chế, thậm chí còn đứng ở trong lòng Hàn Tam
Thiên, tay nhỏ làm ra một tư thế yeah!
"Tốt rồi, đã như vậy, cũng không cần chậm. trễ thời gian nữa, ta đi nấu cơm trước, chiêu đãi Tô tiểu thư, sau đó để cho một nhà bọn họ đoàn tụ, ta đoán chừng có người sợ là đã sớm không chờ nổi nữa rồi." Ngưng Nguyệt cười trêu chọc một câu, quay người liền muốn tiến vào phòng bếp.
"Ai!" Hàn Tam Thiên giữ nàng lại, nhìn nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, bữa cơm này để ta tự mình đến làm."
Vừa mới nói xong, Hàn Tam Thiên ôm Hàn Niệm liên quay người hướng về phía phòng
bếp đi tới.
Ngưng Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, không biết đã bao lâu nàng không nhìn thấy được Hàn Tam Thiên có nhã hứng như thế rồi, có lẽ là bởi vì có bạn mới, càng bởi vì Tô Nghênh Hạ trở về.
Nhìn xem phòng bếp rất nhanh bốc lên khỏi bếp, Ngưng Nguyệt mới Tô Nhan nói: "Tô tiểu thư, mời đến phòng trong, nghỉ ngơi một lát."
Tô Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, gật gật đầu, theo Ngưng Nguyệt đi vào trong phòng.
Nhìn xem phòng trúc đơn giản, nhưng lại tràn ngập khí tức sinh hoạt, Tô Nhan không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần.
Ngưng Nguyệt cười một tiếng, giải thích nói: "Đây là nơi bình thường người một nhà của Tam Thiên và Nghênh Hạ ở, có chút đơn số."
"Ở trong mắt Tô Nhan, lại có một chút tâm tình khác." Tô Nhan thản nhiên nói, trong mắt không khỏi lộ ta dáng vẻ hâm mộ, nếu có thể cùng làm bạn với Tam Thiên, nàng cũng nguyện ý vứt bỏ vinh hoa phú quý, cùng anh ẩn cư trong rừng trúc.
"Ta rót chén trà cho ngài." Ngưng Nguyệt cười nói.