Cái gọi là Băng Thần trong miệng bọn hắn, Hàn Tam Thiên một chữ cũng không biết,
Advertisement
chỉ dùng năng lượng của anh bao bọc năng lượng của bọn hắn tiến vào ngọc bằng châu mà thôi.
Tầng năng lượng ngoài cùng thắp sáng ngọc bằng châu vẫn là năng lượng của Hàn Tam Thiên, còn chuyện hai người bọn họ có thể đơn độc sử dụng hay không, Hàn Tam Thiên thật sự không biết.
Đương nhiên, Hàn Tam Thiên cũng không có hứng thú muốn biết, chỗ duy nhất Hàn Tam Thiên biết đến chính là sau khi anh rời đi thì hai người kia nhất định sẽ triển khai một loạt nghi vấn và thăm dò đối với ngọc bằng châu.
Vô luận Lục Nhược Tâm ở sau lưng đã làm gì, đến tột cùng đánh chủ ý gì với nhà họ Phương, đối với Hàn Tam Thiên mà nói, anh không muốn đoán, cũng không hứng thú đoán, dứt khoát dùng một chiêu kế hoãn. binh, cộng thêm chôn một quả mìn để bọn hắn phân liệt, liền có thể giải trừ tất cả sầu lo.
"Thật không nhìn ra, thì ra người lại là một người xấu bụng như thế." Tô Nhan bất đắc đĩ cười khổ một tiếng, nhìn qua bóng lưng Hàn Tam Thiên, càng xem càng thích.
"Tâm phòng bị người không thể không có." Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Trong sa mạc
rộng lớn vô cùng thế này, đều là địa bàn của các ngươi, không chừng từ nơi nào đó lại xuất hiện vài con quái vật hoặc là sát thủ gì đó."
Tô Nhan bất đắc dĩ cười khổ, nhưng cũng thừa nhận Hàn Tam Thiên nói là sự thật.
"Đúng, lần này nhất định phải cảm tạ hỗ trợ của người, để đáp lễ, ta mang người đi một nơi thế nào?" Hàn Tam Thiên cười nói.
Nhìn thấy dáng vẻ Hàn Tam Thiên tươi cười như ánh nắng, trong lòng Tô Nhan ngọt ngào, đã hiếu kì lại nghi ngờ: "Được, nhưng mà phóng tầm mắt nhìn tới đều là sa mạc, người muốn mang ta đi đâu?"
Hàn Tam Thiên xác định bốn bề vắng lặng, trong tay hơi động một chút, Tô Nhan chỉ cảm thấy mình bị một trận bạch quang bao lấy, chờ đến khi mở mắt, trước mắt đâu còn là hoang mạc chi địa, chỉ là một mảnh ốc đảo, đẹp không gì tả được.
"Cái này. .. đây là nơi nào?" Tô Nhan kinh ngạc nhìn qua bốn phía, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Là huyễn cảnh sao?"
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, không trả lời nàng, mang theo nàng một đường hướng về phía phòng trúc nhỏ xa xa đi đến.
Bên ngoài mấy ngày, nhưng đối với đám người Tần sương chờ bên trong Bát Hoang Thiên Thư mà nói, cũng đã không biết bao nhiêu mặt trời mọc mặt trời lặn, bao nhiêu tuổi tác luân hồi.
Khi một lần nữa nhìn thấy Hàn Tam Thiên trở về, mọi người đều vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Tô Nhan phía sau đẹp như tiên, đám người lại sững sờ, không thiếu nữ tử trong mắt trở nên ảm đạm.
"Tam Thiên." Ngưng Nguyệt bước nhanh nghênh đón: "Ngươi không sao chứ?"
Mà gần như cùng một thời gian, Tần Sương ôm Hàn Niệm trong ngực, cũng hô to ba ba, nhào vào trong ngực Hàn Tam Thiên.
Cha con đoàn tụ, tất nhiên là chuyện tốt, Tô Nhan ngây ngốc nhìn chằm chằm Hàn Niệm, đây chính là con gái của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ sao? Thật đúng là có vài phần xinh đẹp của mẫu thân và anh tuấn của phụ thân.
"Ta không sao, đúng rồi, giới thiệu với các ngươi, vị này là bằng hữu của ta, Tô tiểu thư Tô Nhan." Hàn Tam Thiên ôm Hàn Niệm, quay người giới thiệu nói.