"Mặt khác, ngài xem cái này." Vừa mới nói Xong, trong tay Ngưng Nguyệt bung ra, giữa không trung trong phòng lại xuất hiện một cái màn hình hơi nước cực lớn: "Trong này có vạn loại kỳ thú, Tam Thiên đã phân phó, mời Tô tiểu thư chọn mấy con yêu thích mang đi."
Advertisement
Tô Nhan nhịn không được mỉm cười, càng tiếp xúc với Hàn Tam Thiên, nàng phát hiện Hàn Tam Thiên cùng thú vị, cũng càng hiểu rõ vì sao Tô Nghênh Hạ lại yêu nam nhân này như thế.
"Thế giới bất phương kỳ thú khó tìm, nơi này lại gần như là cả một vườn bách thú." Tô Nhan cười khổ một tiếng, được sự giúp đỡ của Ngưng Nguyệt, bắt đầu chọn kỳ thú.
Mà trong phòng bếp, Hàn Tam Thiên bận bịu khí thế ngất trời, tiểu Hàn niệm cũng không cam chịu "khoanh tay đứng nhìn", làm một người phụ bếp nhỏ cho Hàn Tam Thiên, khi thì nhóm lửa khi thì rửa rau, bận bịu quên cả trời đất.
Mặc dù chỗ này có rất nhiều người, nhưng muốn cùng nhau ăn cơm, thật ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng Hàn. Tam Thiên vẫn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, sau
khi nấu xong thì dùng năng lượng bao bọc thức ăn để giữ được tươi, đương nhiên, đây đều là tuyệt chiêu do Tô Nghênh Hạ lưu lại.
Lúc này, Tô Nhan từ chối đề nghị của Ngưng Nguyệt, muốn đơn độc đi dạo, tựa ở cửa phòng bếp, hai mắt mang theo nhu tình, yên lặng nhìn Hàn Tam Thiên trong phòng bếp đổ mồ hôi như mưa.
1
Ai có thể nghĩ đến, một giây trước "Băng Thần" còn ở trong phủ đệ nhà họ Phương đại sát tứ phương, một giây sau, lại ở trong phòng bếp đổ mồ hôi như mưa, làm người đàn ông của gia đình.
Nhưng ngay lúc này, Tô Nhan nhíu mày, một đạo hàn ý lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện ở phía sau chính mình...
Quay mắt nhìn lại, cho dù là đệ nhất mỹ nhân của hoang mạc chi giới, vào giờ phút này, vậy mà cũng không khỏi bị người đẹp ở phía sau làm rung động thật sâu.
Đó là một loại vẻ đẹp băng lãnh như núi, giống như một đóa tuyết liên trên đỉnh núi, đứng ngạo nghễ trong gió tuyết, lại tô điểm thêm cho khung cảnh tuyết trắng mênh mang.
Nàng thật đẹp.
Đôi mắt của nàng lặng lẽ như tơ, lẳng lặng nhìn qua Hàn Tam Thiên, trông vô cùng băng lãnh lại hình như có chút nhu tình,
cùng là nữ nhân, Tô Nhan hầu như không cần suy nghĩ nhiều, liền ẩn ẩn cảm giác nữ nhân này cũng giống như mình, cũng thích Hàn Tam Thiên.
"Tần Sương sư tỷ." Hàn Tam Thiên đang bận làm đồ ăn trên tay, chỉ quay đầu nhìn rồi khẽ cười nói.
Trở lại phòng bếp, bận rộn cũng là một chuyện bình thường, xa nhớ ngày đó ở Địa Cầu, mỗi ngày anh đều ở nhà họ Tô làm chuyện này, khoảng thời gian đó dù có khó khăn uất ức, nhưng thanh bình, có Nghênh Hạ, có Hàn Niệm, không hay không biết lại có chút hoài niệm những chuyện kia.
"Lần này, ta muốn đi ra ngoài với ngươi." Tần sương nói thẳng không quanh có chút nào.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, ở chung với Tần Sương lâu như thế, hiểu rõ cá tính của nàng, mặc dù bề ngoài bằng sơn như tuyết, nhưng trên thực tế nội tâm của nàng phi thường mềm mại thiện lương, lúc trước Tô Nghênh Hạ mất tích ở Hỏa Thạch Chi Thành, nàng vẫn luôn áy náy trong lòng, bây giờ Tô Nghênh Hạ trở về, Hàn Tam Thiên đương nhiên biết nàng muốn làm cái