"Ngươi nói tiểu thư nhà chúng ta giống như phải nhét vào lồng heo ngâm xuống nước như vậy." Lục Châu có chút bất mãn lầu bầu một câu.
"Làm càn." Trưởng lão kia lập tức khiển trách Lục Châu: "Chủ nhân đang nói chuyện, nô tỳ như người có tư cách xen vào sao?"
"Ngươi cũng biết là chủ nhân đang nói chuyện, vậy người xen miệng vào làm gì?"
Advertisement
Lục Châu mắng trả lại.
Lục Châu tuy là nha hoàn, cũng không ôn nhu đạt lễ như Tô Nhan, nhưng nha đầu này miệng lưỡi bén nhọn, cổ linh tinh quái vô cùng, một câu đáp lại thật sự khiến trưởng lão kia khí á khẩu không trả lời được.
"Bằng hữu?" Lưu Đào đột nhiên cười lạnh
một tiếng: "Ý của cháu Tô là hai người này là bằng hữu của ngươi?"
"Đúng vậy."
"Không nên, không nên." Lưu Đào lắc đầu
cười khổ.
"Lưu thúc thúc đây là có ý gì?" Tô Nhan kỳ quái, không biết Lưu Đào đang âm mưu chuyện gì trong lòng.
TI
"Dù sao người cũng là thiên kim của nhà họ Tô, mà hai người này, một người là quái vật, một người là thanh niên lỗ mãng, nhìn cách ăn mặc càng là dạng người hạ đẳng, chó bên trong chó, Tô Nhan, người quả thực hồ đồ."
"Khi nào mà ngỗng lại có thể làm bạn với cóc rồi?"
Vừa mới nói xong, ánh mắt Lưu Đào trở nên có chút hung ác, nhìn về phía Hàn Tam Thiên, lạnh giọng mà nói: "Chính là người đả thương con trai của ta?"
"Đúng vậy." Hàn Tam Thiên nhìn lại, kiên định không thay đổi.
"Không biết trời cao đất rộng." Lưu Đào nói xong, nhìn về phía Tô Nhan, nhẹ giọng cười nói: "Cháu gái Tô, ngươi cũng nghe thấy rồi đó."
+
"Đã làm tổn thương Lô nhi nhà ta, hẳn phải là kẻ địch của nhà họ Lưu, người như thế, há có thể cùng Tô tiểu thư người trở thành bằng hữu? Nhan nhi, chớ có hồ đồ."
"Tô tiểu thư, người vẫn nên ngoan ngoãn lui sang một bên đi, tránh lát nữa đao kiếm vô tình, tổn thương ngài, càng tổn thương hòa khí hai nhà Lưu Tô."
Nghe nói như thế, Lục Châu lập tức cùng mấy nữ hầu nhìn nhau, một giây sau, chỉ nghe soat vài tiếng, quần áo trên người mấy nữ hầu lúc ấy liền bị các nàng dùng khí kinh đánh tung bay, ngay sau đó, bàn tay vòng 1 trên lưng rồi trở tay, nhất thời, từng thanh kiểm sáng như bạc, lãnh khí bức người xuất hiện.
"Nhà họ Lưu đây là đang uy hiếp nhà họ Tô chúng ta sao?" Lục Châu lạnh giọng quát.
Hàn Tam Thiên và tê tê trực tiếp giật mình, thật ra hai tên ngốc này cho tới bây giờ đều không phát giác được thì ra những người bên cạnh Tô Nhan nhìn như nữ hầu yếu
đuối nhã nhặn, thế mà...
Thế mà mẹ nó từng người lại dữ dội như thế, thậm chí còn giấu thanh kiếm ở trên người.
Chuyện này vượt qua dự liệu của bọn hắn.
Nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, tựa hồ lại hợp tình hợp lí, một đại mỹ nữ tuyệt thế như thế, lại là thiên kim nhà họ Tô, đi ra bên ngoài không có mấy người cao thủ bảo hộ thì làm sao được?
"Uy hiếp thì chưa phải, nhưng nếu Tô tiểu
thư chấp mê bất ngờ, thân là trưởng bối, lão phu cũng không để ý thay lão Tô giáo huấn nữ như một chút." Lưu Đào nhẹ giọng cười nói.
"Vậy thì cứ việc phóng ngựa tới." Lục Châu lạnh giọng quát một tiếng, tay phải hơi buông xuống, nhất thời một thanh trường kiếm trực tiếp từ trong tay áo rơi vào trong tay.