"Tuổi còn trẻ nhưng khẩu khí cực nặng, cha mẹ ngươi và sư phụ của người dạy bảo người như vậy sao?"
Sau khi đám người này vào nhà, một trường lão liền lập tức cao giọng rống to, giọng điệu thuyết giáo và bá đạo khiến bản thân hắn cao cao tại thượng, xem người khác chỉ là kiến hôi, khiến ai nghe cũng phải cảm thấy khó chịu.
Advertisement
Có vài người mặc dù lời hắn nói không khó nghe, nhưng ngữ khí của hắn lại không ngừng móc vào trong dạ dày của ngươi, khiến người dị thường buồn nôn.
Nhưng mà hắn cũng không tự biết, ngược lại còn ra vẻ tiên phong đạo cốt, ra vẻ đạo mạo.
"Ngươi biết hắn là ai không? Cũng dám kêu hắn thả người? Tuổi còn trẻ, không biết trời cao đất rộng, ngươi cũng nghĩ xem ngươi tính là đồ vật gì? Có tư cách nói lời này?". Trưởng lão kia nói xong, nhẹ giọng liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, tràn ngập khinh thường.
"Cái gọi là rồng qua biên phải hỏi biển, rắn bò qua đất phải hỏi đất." Hắn trào phúng lạnh giọng nói.
"Tiểu quái vật, lời này của người có ý gì?" Trưởng lão ánh mắt âm độc quát.
"Ý của ta là, người thì tính là đồ vật gì? Người có hỏi qua chúng ta là ai chăng?" Tê tê lạnh giọng cười nói.
Nghe lời này, trưởng lão kia lập tức giận dữ, liên muốn động thủ.
Cũng may, lúc này Lưu Đào ngăn trước mặt trưởng lão kia, ánh mắt có chút co rụt lại, nhẹ giọng mà nói: "Đánh chó nhìn chủ nhân."
Lưu Đào nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía Tô Nhan, nhẹ giọng mà nói: "Cháu Tô, từ khi từ biệt ở yến hội lần trước đã ba năm, đã lâu không gặp."
"Lưu thúc thúc có lòng, Tô Nhan cảm giác không tệ, ngược lại là Lưu thúc thúc ngài." Tô Nhan lễ phép cười nói.
"Ta cũng coi như cũng không tệ, cháu Tô ngươi cũng có lòng." Lưu Đào nói xong, lại lập tức đổi giọng, nói: "Nhưng mà vấn đề
mà người đang quan tâm thì thúc thúc có lời phải nói thẳng."
"Lưu thúc thúc cứ nói đừng ngại." Tô Nhan
"Thân là nữ nhi, tất nhiên phải thận trọng, nên là khuê nữ. Nhưng người xem người bây giờ, Tụ Anh Các tuy không phải là nơi hoa liễu kỹ viện gì, nhưng cũng nhiều người phức tạp, khách khứa tới lui như mây, người thân là Tô tiểu thư lại vẫn cứ xuất hiện ở loại địa phương này, hơn nữa còn là cùng hai tên chó má hình người ở chung một chỗ, ảnh hưởng có hại vô cùng."
Lưu Đào nói một câu này lập tức khiến đám người đằng sau hưởng ứng vô cùng.
Một trưởng lão lập tức gật đầu nói: "Nói
không sai, Tô tiểu thư có danh tiếng trong hoang mạc, không ai không phụng người là tiên nữ, ngoại trừ có vẻ ngoài mỹ diệu tuyệt sắc, còn có dáng vẻ cao cao tại thượng, khí chất không màng khói lửa nhân gian và nội hàm ôn nhu trang nhã, nhưng bây giờ xem. ra, lại cùng một đám người dung tục ở phố xá sầm uất uống rượu, nếu truyền ra ngoài thì sau này hình tượng tiên nữ của người trong lòng mọi người chỉ sợ là sẽ sụp đổ."
"Nữ tử không tuân thủ phụ đạo, cho dù là tiên nữ đi nữa thì có khác gì nữ tử chống thanh lâu? Khác biệt duy nhất là một xuất thân bình thường, một xếp ở đầu bảng mà thôi.
"Tô Lưu hai nhà luôn luôn giao hảo tốt, Tô tiểu thư, hay là người nghe Lưu thúc thúc, nhanh chóng về người biệt viện tĩnh dưỡng đi thôi."
Đám người này đứng ở đỉnh cao đạo đức, áp dụng hình tượng phù hợp cho người khác, nhìn như hiểu rõ đại nghĩa nhưng thật ra chỉ là vì mưu mô cá nhân của mình, làm cho người ta buồn nôn.
Tô Nhan cũng không tức giận, thậm chí ngay cả tâm tình hay ngôn ngữ chập chờn đều không có, không thể không nói là tố chất tâm lý thật cường đại, nếu là tê tê thì chỉ sợ đã bộc phát tại chỗ, cười nói: "Tô
Nhan chỉ cùng bằng hữu gặp mặt mà thôi, nào có khoa trương như lời Lưu thúc thúc nói như vậy?"