"Nha, cô nàng này còn rất dữ dội." Tê tê thấy thế, không khỏi nói khẽ.
Mấy vị trưởng lão nhìn nhau một cái, liền muốn động thủ, nhưng ngay lúc này Hàn
Tam Thiên đột nhiên đứng ra ngăn cản trước mặt đám người Tô Nhan.
Advertisement
Một bộ dạng ung dung thong thả nhưng lại có khí thế đoạt người.
"Đây là chuyện của ta và nhà họ Lưu, không liên quan đến nhà họ Tô, có chuyện gì thì cứ đến tìm ta." Hàn Tam Thiên nhẹ giọng mà nói.
Nghe được lời này của Hàn Tam Thiên, người nhà họ Lưu nhất thời sững sờ, nhưng cũng có thể hiểu rõ.
Tiếp theo, thân là nam nhân, thì sao có thể không biểu hiện mình là nam nhân trong lúc này chứ? Bằng không mà nói, sẽ chỉ bị Tô Nhan xem thường.
Khi đó giống như là không có được lòng mỹ nhân.
Điểm này trước khi đến đây Lưu Đào cũng đã đánh giá qua, một chiêu này của hắn có thể khiến Hàn Tam Thiên bước ra chịu trách nhiệm.
Nhưng vấn đề là một khi tên ngốc này đứng ra thì đối với nhà họ Lưu mà nói càng không có bất kỳ cái gì phải lo lắng nữa, bóp chết
anh không phải đơn giản như bóp chết một con kiến hay sao?
I
Thấy Hàn Tam Thiên đã hành động như trong ý muốn của hắn, trong lúc nhất thời Lưu Đào nhịn không được vui sướng trong lòng, cười nói: "Coi như người cũng là nam nhân, tối thiểu ở thời điểm này còn có chút đảm đương, ta còn thực sự lo lắng người sẽ giống con rùa đen rút đầu, chỉ dám trốn ở phía sau nữ nhân chứ."
Trưởng lão ở bên cạnh kia cũng ngang ngược càn rỡ, lạnh giọng châm chọc nói: "Đứng thẳng mà chết dù sao cũng còn đỡ hơn nằm ngang chết, do người có được thái
độ này, nếu bây giờ lập tức quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với thiếu gia của ta, rồi tự phế kinh mạch, nể mặt Tô tiểu thư, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng chó."
"Đương nhiên, người cũng có thể nằm ngang chết, lát nữa chúng ta sẽ khiến người muốn sống không được, muốn chết không xong."
Vừa mới nói xong, một bang trưởng lão và Lưu Đào nhìn nhau cười một tiếng, tràn ngập mỉa mai.
Hàn Tam Thiên cũng không nhịn được cười khổ lắc đầu: "Còn chưa đánh qua, ai muốn
sống không được, muốn chết không xong vẫn còn là ẩn số, các ngươi nói sớm như vậy không sợ cắn phải đầu lưỡi sao?"
"Con mẹ nó người nói cái gì?" Nghe Hàn Tam Thiên nói, trưởng lão kia bất mãn nhíu mày.
Nhưng vào lúc này...
Tê tê khinh thường móc móc lỗ tai: "Lão già, lớn tuổi rồi lỗ tai không dùng được sao? Có
muốn ta giúp hắn lặp lại một lần hay không? Con người ta cái gì cũng không tốt, nhưng yêu mến người già thì ta coi như không tệ."
Nghe nói như thế, trên mặt trưởng lão kia lập tức rốt cuộc không nhịn được nữa, thở hổn hển, hận không thể dùng ánh mắt lột da tê tê.
Chỉ cần Lưu Đào ra lệnh một tiếng, hắn sẽ là người đầu tiên xử lí tên quái vật đáng ghét này.
Tê tê lạnh giọng cười một tiếng: "Ai, một đám tiện nhân, kiếm chuyện với người khác còn đem bản thân mình tâng bốc lên rất cao, công kích cái này, công kích cái kia."
Nói xong, tê tê bám vào bên tại Hàn Tam Thiên, nói: "Muốn đánh, cũng không thể để bọn hắn chiếm tiện nghi, làm kỹ nữ còn lập đền thờ."
Nghe tên ngốc này nói, Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.
"Ngươi tên khốn khiếp, đánh công tử của ta, bây giờ còn mở miệng ăn nói vô lễ, ta muốn người chết không yên lành." Trưởng lão kia chửi ầm lên.