“Con người ấy mà, trước sau gì cũng phải trả giá đắt cho sự cuồng vọng và ngu dốt của mình, mà tên ngu xuẩn trước mặt chúng ta này chắc chắn sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng."
Tên khỉ ốm và gã khổng lồ thấy tình cảnh này không khỏi sảng khoái mắng to, trút ra hết tất cả bực bội trong lòng.
Advertisement
“Còn tưởng rằng hắn ta thực sự là một anh hùng, ai ngờ chỉ là một kẻ ngu xuẩn."
“Lấy thân chống lửa, hắn cho rằng thân
mình làm bằng sắt sao? Cho dù là làm bằng sắt thì cũng phải hiểu rằng, lửa có thể làm cho sắt tan chảy"
Đám người xung quanh cũng đồng loạt lắc đầu thở dài.
Viên công tử đứng trong đám người lúc này cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi.
Hàn Tam Thiên quả thực rất có bản lĩnh, điều này đã vượt qua nhận thức ban đầu của hắn, cũng đã kích hắn thật sâu, nhưng lại là một sự thực mà hắn bắt buộc phải thừa nhận. Nhưng hiểu nhiên có một điều kỳ quái là, không biết tên tiểu tử này đầu óc không tốt hay nhận thức không đủ sâu, hoặc là sau khi đánh bại hắn liền tự huyễn hoặc bản thân, cảm thấy bản thân là thiên hạ vô địch.
Tóm lại là, không ngờ tên ngu xuẩn này lại khinh địch và tự phụ như vậy khi đứng trước
ngọn lửa chí tôn của nhà họ Lưu, mà chuyện bị lửa nuốt chửng cũng là điều nằm trong dự kiến.
Ngọn lửa chí tôn của nhà họ Lưu không phải là ngọn lửa bình thường, so với ma trảo của nhà họ Viên càng hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
Mặc dù ma trảo là bảo vật trấn gia của nhà họ Viên những ngọn lửa chí tôn của nhà họ Lưu lại là thứ giúp gia tộc bọn họ đứng vào hàng ngũ tứ đại gia tộc hùng mạnh nhất trên sa mạc.
Tên ngu ngốc này vậy mà lại gan to đến
mức này, ngu xuẩn, quả nhiên là đồ ngu xuẩn.
“Lần này nếu như người có thể đi ra thì Viên công tử ta đây tình nguyện làm mồi cho cá ăn" Viên công tử cười lạnh một tiếng.
Nhưng gần như là ngay tại lúc hắn vừa mới đắc ý chế nhạo thì một màn vả mặt lập tức xảy ra, đánh cho hắn xây xẩm mặt mày.
Nụ cười lạnh của hắn đột nhiên giống như là bị đóng băng, chỉ một giây sau đã hoàn toàn đông cứng lại.
Mặc dù trên quần áo ngoài của người kia đôi chỗ có dấu vết bị cháy xém, nhưng khuôn mặt anh tuấn vẫn như cũ lạnh nhạt vô cùng, mà gần như cùng lúc đó, ngọn lửa cuồng bạo vẫn luôn vây quanh hắn đột nhiên bị dập tắt hoàn toàn, thậm chí còn biến mất ngay tại chỗ.
“Cái gì?!"
Đồng tử trong mắt tất cả mọi người phảng phất như giãn ra gấp mấy chục lần, nói khoa trương một chút là thậm chí còn sắp lòi ra khỏi hốc mắt.
“Ta đang nhìn thấy cái gì vậy? Hắn... hắn
vậy mà lại có thể bước ra từ bên trong ngọn lửa chí tôn sao?"
“Không, không thể nào đúng không? Trong trận đại chiến mấy chục năm trước, ngay cả một kẻ liều lĩnh có thực lực gần với bát hoang cũng bị thiêu rụi không còn sót lại chút gì, không có bất kỳ cơ hội nào để đánh trả, tên tiểu tử này... làm như thế nào vậy?"