Tất cả mọi người đều khó có thể tin được chết trân nhìn một màn này, ngay cả người hiểu biết cực kỳ rõ ràng về ngọn lửa chí tôn như Lưu công từ lúc này cũng sững sờ đứng yên tại chỗ như một con gà gỗ.
Advertisement
Ngọn lửa chí tôn chính là tuyệt học của nhà họ Lưu, dựa theo tổ huấn của gia tộc từ vạn năm nay, ngọn lửa chí tôn này chính là ngọn lửa có thể đốt tiên diệt quái, mặc dù so với Tam Muội Chân Hỏa kém hơn rất nhiều. nhưng cũng không phải thứ có thể khinh thường.
Tại sao, tại sao lại có thể có người bị ngọn lửa này nuốt chửng mà vẫn sống sót, thậm chí còn có thể ung dung đi ra ngoài cơ chứ?!
“Ta... ta xin phép sửa lại những lời vừa rồi ta đã nói. Hắn không phải là đồ ngu xuẩn, ngu si tứ chi phát triển gì gì đó, hắn... hắn thực sự là một anh hùng"
“Đúng vậy đó, hắn quả thực rất đẹp trai, người ta chính là phượng hoàng được tái sinh từ trong đống tro tàn và là một chiến thần anh dũng. Hắn quả thực chính là bạch mã hoàng tử trong lòng ta."
Có một vài cô nương hoa si sau khi liên tục trải qua quá trình ngưỡng mộ, khinh thường và sau đó là cực kỳ ngưỡng mộ, thậm chí còn mang theo tình cảm sâu đậm liền hận không thể lập tức xông tới chỗ Hàn Tam Thiên để thể hiện ân cần. Cái loại thèm khát trong ánh mắt kia nào có nửa điểm rụt rè của một cô nương nữa chứ?
Xưa nay đều là mỹ nhân mến anh hùng, các cô nương ở đây đẹp hay không thì chưa nói, nhưng anh hùng thì ai mà chẳng yêu cơ chứ.
Mà Hàn Tam Thiên lúc này lại khẽ cười một tiếng rồi mở bàn tay đang nắm ra, ngọn lửa chí tôn hừng hực thiêu đốt khi nãy giống như một con vật nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay anh, sau đó, anh nhìn về phía Lưu công tử, nói: “Chỉ có vậy thôi sao?"
Chỉ có vậy thôi sao?!!
Mặc dù chỉ là những từ đơn giản, nhưng trong tình huống hiện giờ, đối với Lưu công tử mà nói lại chính là một lời châm chọc đánh thẳng vào nội tâm, lực công kích so với thiên ngôn vạn ngữ lớn hơn nhiều.
Đúng vậy, lúc trước hắn vẫn còn đang vì sự vô địch bất khả chiến bại của ngọn lửa chí tôn mà mừng rỡ như điên, nhưng chỉ một giây sau, ngọn lửa mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo đã trực tiếp biến mất không còn sót lại chút gì.
Hay nói cách khác, ngay cả khi nó vẫn còn
tồn tại, thì phương thức tồn tại của nó lại càng chẳng khác gì đang chế giễu Lưu công tử ngu dốt và vô tri, coi một thứ không ra gì là bảo vật của mình.
“Ngươi." Lưu công tử cứng họng không biết nói gì.
“Tuy rằng ngọn lửa này cũng không tồi, nhưng sức nóng quá kém, trả lại cho người này" Vừa nói dứt câu, lòng bàn tay Hàn Tam Thiên liền khẽ nhúc nhích.
Đột nhiên, ngọn lửa nhỏ bé trên lòng bàn tay trực tiếp bị anh ném qua.
Nhưng gần như là ngay tại lúc bay về phía Lưu công tử, ngọn lửa kia lại đột nhiên âm ầm một tiếp, trực tiếp hóa thành một biển lửa khổng lồ hung hăng lao tới.
“Cái gì?" Đôi mắt Lưu công tử lập tức mở to.
Hắn biết cách phóng lửa, biết cách dùng lửa, nhưng cả đời này hắn cũng không thể nào nghĩ tới chuyện ngọn lửa tuyệt học của Lưu gia vậy mà có một ngày lại đột nhiên phản chiến, quay lại đánh về phía chính mình.
“Thiếu gia, cẩn thận.”
Gần như cùng lúc ngọn lửa kia bay tới, gã khổng lồ và tên khỉ ốm đồng thời vội vã gào lên một câu, sau đó bất chấp thương tích của bản thân, một kẻ hóa thành gió lao tới, kẻ kia nghiến răng chịu đựng cơn đau buốt ở đầu gối trực tiếp lao lên đứng chắn trước mặt Lưu công tử.
Ngay sau đó, cả hai cùng hét lớn một tiếng, hai cỗ năng lượng cực mạnh từ trong lòng bàn tay bắn thẳng ra ngoài, trực tiếp đối đầu với ngọn lửa đang hung hăng vọt tới.