“Loại lửa này cực kỳ bá đạo, càng kinh khủng hơn là nó vô cùng khó chơi, từ trước tới nay vẫn luôn là tuyệt kỹ độc môn mà Lưu gia lấy làm kiêu ngạo, không ngờ vị Lưu công tử này còn trẻ tuổi như vậy mà đã nắm giữ được mạch máu của gia tộc mình"
Advertisement
“Ha ha, chỉ có cao nhân mới có thể chơi cùng với cao nhân thôi. Lưu công tử này với người anh họ Phương thiếu gia của hắn thân như anh em ruột, sao có thể chỉ đơn thuần là quan hệ huyết thống đơn giản như vậy được."
Trong đám đông có không ít những kẻ gió chiều nào thì xoay theo chiều ấy, nhất là khi thấy Lưu công tử trực tiếp phóng ra ngọn lửa chí tôn này, hướng gió lại càng thay đổi nhanh hơn.
“Lão Hàn, mẹ kiếp, ngọn lửa này không hề đơn giản, nóng quá" Xuyên Sơn Giáp đứng bên cạnh Hàn Tam Thiên nhẹ giọng nói khẽ.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, ánh mắt cũng hơi co lại, chỉ một giây sau, một luồng khí đen lập tức từ trong cơ thể phóng ra vây xung quanh có thể anh.
Sau đó khóe mi
la Hàn Tam Thiên khẽ
nhếch lên một nụ cười khinh thường: “Vậy
sao?"
Vừa nói dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên dùng sức mạnh đẩy Xuyên Sơn Giáp ra xa vài mét, sau đó dùng cơ thể mình trực tiếp đối đầu với cái gọi là ngọn lửa chí tôn của nhà họ Lưu.
“Chết tiệt, hắn điên rồi sao? Lúc trước đối mặt với khỉ ốm thì còn có ưu thế tuyệt đối về tốc độ, nhưng bây giờ hắn còn cái gì nữa chứ?"
“Lợi thế về tốc độ không có nghĩa là bất khả chiến bại, cũng càng không có nghĩa là có
thể dùng để chặn lửa"
“Hê hê, ta sợ là tiểu tử này không biết ngọn lửa chí tôn này rốt cuộc khủng bố đến mức nào, đến lúc này rồi mà còn giả bộ!"
Đám người xung quanh thấy Hàn Tam Thiên lúc này vậy mà lại vẫn đứng yên không nhúc nhích liên vô cùng kinh ngạc, càng nhiều hơn cả là những lời chửi rất nhiều người thậm chí vừa mới dấy lên một chút sùng bái với Hàn Tam Thiên giờ phút này ức hóa thành hư vô.
Còn lưu lại, chẳng qua cũng chỉ là những tiếng mắng chửi.
Thấy Hàn Tam Thiên đứng yên như vậy, cho dù là bản thân Lưu công tử trong mắt lúc này cũng tràn đầy vui sướng, cả người toát lên niềm vui chiến thắng đang nằm trong tầm tay.
Ngọn lửa hùng hổ ập đến trực tiếp nuốt chửng cả cơ thể Hàn Tam Thiên, nhìn thấy cảnh này, Lưu công tử lập tức ha ha cười lón.
Mà gần như cùng lúc đó, tên khỉ ốm và gã khổng lồ ở đằng kia cũng không khỏi đắc ý cười to.
“Để xem lần này người còn sống nổi không?"
“Mẹ kiếp, cho tên tiểu tử ngươi kiêu ngạo, bây giờ tiếp tục kiêu ngạo cho ông đây xem đi nào!"
“Lại còn vẫn cho rằng mình có chút bản lĩnh. nữa cơ đấy, cho dù thực sự không coi ai ra gì thì cũng phải biết rằng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn có núi cao hơn, người có bản lĩnh hơn hẳn cực kỳ nhiều, đông như kiến cỏ vậy."