“Thật ra, con dâu Nhân nhi của ta, hôm nay là ngày xuất giá của nó." Lão thôn trưởng từ từ nói.
“Xuất giá sao?" Hàn Tam Thiên chợt chau mày lại, đây có nghĩa là gì?
Xuất giá sao lại nằm bên trong quan tài như thế này?
Làm gì có ai nằm trong quan tài để đám cưới chứ?
Điều này thật sự rất hoang đường.
Chỉ cần là người bình thường, e rằng sẽ không có bất cứ ai muốn được gã đi bằng cách quái dị này.
“Chẳng lẽ là tiễn một người để đón một người sao?" Mặc Dương đứng bên cạnh Hàn Tam Thiên thì thầm nói.
Tiễn một người để đón một người sao? . đam mỹ hài
“Ý của ngươi là có người ép buộc trưởng thôn giải quyết cái xác này, ngoài ra đón cô gái còn sống bên trong quan tài kia sao?" Liễu Phương cảm thấy kì lạ hỏi.
Với tình hình trước mắt, đây là lời giải thích hợp lí nhất, ngay cả bản thân Hàn Tam Thiên, cũng âm thầm đồng tình với suy nghĩ này.
Chỉ có thôn trưởng nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhà họ Tưởng chúng tôi chỉ có một người con dâu đó là Nhân nhi, là người đang nằm bên trong quan tài."
“Vậy cái xác kia thì sao?" Hàn Tam Thiên chau mày hỏi.
“Là thế thân" Trưởng thôn nhẹ nhàng lên tiếng.
“Thế thân sao?" Hàn Tam Thiên nhíu chặt
mày lại, đã nhìn thấy người sống thế mạng cho người chết, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người chết thế mạng cho người sống.
“Lão thôn trưởng, câu nói này của lão là có ý gì?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh hiếu kỳ hỏi.
“Nhân nhi cần phải được gả vào nhà tôi, nhưng tuyệt đối không được để cho"nó" biết. Vì vậy ta đã lấy cái xác kia thay thế, còn để Nhân nhi vào trong quan tài để đưa tang, diễn nên màng kịch tráo long hoàn phượng. Trước nay việc làm này chưa từng thất bại, nhưng không ngờ lần này..." Nói
đến đây, trong mắt của lão thôn trường đã ngấn lệ, vẻ mặt tràn đầy sự đau khổ và hối hân.
Tráo long hoán phượng.
Lại chưa từng thất bại.
Hai hàng lông mày của Hàn Tam Thiên càng ngày càng nhíu chặt lại, vô cùng nghi hoặc: “Thôn trưởng, lại là “nó” sao? Lúc nãy đến bây giờ lão đã nhắc đến "nó" rất nhiều lần, vậy "nó" rốt cuộc là thần thánh phương
nào?"
“Nó sao?" Thôn trường tư từ ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn ra khoảng không đen kịt ở bên ngoài, khóe môi mấp máy, không biết được là đang khóc hay là đang cười, chỉ biết được là trong ánh mắt lão tràn đầy sự thống khổ.