“Nó chính là thần ở vùng đất này. Người được gọi là Lôi Công thầm giọng nói.
“Thần sao?" Hàn Tam Thiên không hiểu thốt lên.
Người được phong là thần thánh không phải là nên phù hộ che chở cho khu vực đó sao? Sao lại khiến cho người dân sợ hãi như
vậy? Hơn nữa còn khiến cho dân chúng nơi đây phải tạo ra một cảnh trộm long hoàn phượng để che mắt như vậy chứ?"
Thôn trưởng lúc này mới đứng dậy, từ từ kể lại...
“Chuyện này...bắt đầu từ bảy năm trước."
Lúc đó, ở trong vùng sa mạc và rừng mưa nhiệt đới này chỉ có một ngôi làng của chúng tôi sinh sống, mặc dù điều kiện đất đại vô cùng khắc nghiệt, xung quanh là đất và rừng, giữa chỉ có một vùng cỏ xanh tốt, người dân cũng bám vào vùng này để sinh sống, mặc dù không giàu có, dư dả gì. nhưng người dân cũng có thể tự cung tự cấp, ăn no mặc ấm, cuộc sống trôi qua vô cùng bình yên.
Nhưng mười lăm năm trước, một trận hồng thủy đã cuốn trôi đi sự bình yên đó.
Người được gọi là Lôi Công cũng lên tiếng: “Lũ tràn qua rừng, ùn ùn kéo đến, cho dù chúng tôi đã cùng nhau xây đập ngăn lũ, nhưng nó lại giống như giọt nước tràn ly, không hề có một chút tác dụng gì."
“Mực nước lũ sâu gần mười mét, con để không thể nào ngăn lại được. Nó một khi kéo đến con đê, lũ nhất định sẽ đe dọa đối với sự an toàn của người dân ở đây. Lũ nhất định sẽ nuốt chửng mọi thứ, người, gia súc bà tất cả mọi thứ sẽ chìm trong biển nước."
Nhưng trong lúc mọi người đang vô cùng tuyệt vọng, kỳ tích liên xuất hiện.
+
Ở đằng xa có những ngọn núi đang chuyển động dữ dội, giống hệt như một người khổng lồ, và mục tiêu tiếp cận của chúng chính là thôn làng này.
“Lúc đó đã có rất nhiều người tuyệt vọng, trước mắt là trận hồng thủy, sau lưng là những ngọn núi đang di chuyển, nếu như nói đây là thảm họa thì cũng không phải nói quá" Lôi Công đáp.
Lão trưởng thôn gật gù nói: “Không sai.”
Lúc ngọn núi ngày càng gần, thậm chí còn bao quanh các thôn dân, tất cả tuyệt vọng mà nhắm chặt mắt lại đợi chết, lập tức kỳ tích xuất hiện.
“Lúc những ngọn núi đó đến gần chúng tôi, vốn cho rằng chúng sẽ đè chết chúng tôi, nhưng điều kỳ lạ là những ngọn núi đó lại phân ra đứng xung quanh mọi người." Trưởng thôn nói.
“Chúng ngăn lũ cho chúng tôi.” Lôi Công nói.
“Ý của người chính là những ngọn núi xung quanh thôn này, vốn dĩ không phải ở đây sao? Mà là dời từ đằng xa đến đây?" Hàn Tam Thiên vì quả kinh ngạc mà hỏi cắt ngang.